Chương 190
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Dựa theo cách nói của bé gái kia, năm đó, lần đầu tiên cô bé nghe sấm, đã nhìn thấy tiếng sấm.
Cách hình dung này vô cùng thú vị, nhìn thấy tiếng sấm, trước giờ chưa từng có ai dùng cách này để hình dung, Bàn Tử liền hỏi có phải nhìn thấy chớp lóe không, ngữ văn của cô bé này học không được khá lắm.
Hắc Hạt Tử nói với chúng tôi, trong hình dung của cô bé này, cô bé nhìn thấy tiếng sấm giống như làn sóng ập về phía mình, sóng từng đợt từng đợt nuốt chửng cô, đuổi cô đến một hẻm núi, trong hẻm núi đó, cô bé nhìn thấy tất cả làn sóng đều ập vào một khe hở giữa núi, cô cũng chỉ có thể chạy về hướng đó, cuối cùng chạy vào trong khe hở.
Trong khe hở đó, cô bé nhìn thấy một di chỉ luyện đan cổ đại, trong đó có xác tiên của một vị tiên nhân, trong hang có bích họa, có tiên nhân đào núi, là ghi chép được truyền lại về đục lỗ xương sọ của người địa phương.
Cô bé trú lại trong hang núi đó một đêm, ngày hôm sau lúc thức dậy, cũng không hóa câm, hơn nữa cô bé rời khỏi thôn, cũng sẽ không chết. Hắc Hạt Tử cảm thấy cái thôn này sở dĩ có căn bệnh dai dẳng như vậy, dường như do tiên nhân này cố tình gây nên, tiên nhân này bố trí vây khốn người trong thôn ở lại đây. Cho rằng ông ta dùng để tu luyện.
Sâu trong hang núi, Hắc Hạt Tử phát hiện rất rất nhiều lưỡi gà thanh đồng bám trên vách hang, vào sâu đến bên trong lòng núi, trên những quả núi bị đào được vẽ trong bích họa của tiên nhân, cũng có rất nhiều hang núi được nhân công đào bới, trong hang cũng có rất nhiều lưỡi gà, y hệt cái chúng tôi nhìn thấy trong mồ tổ Dương Đại Quảng.
Cho nên Hắc Hạt Tử dẫn người trong thôn nổ san bằng mấy hang núi xung quanh, kỳ lạ là, sau đó lúc nổi sấm lần nữa, dân thôn đã không còn nhìn lên trời, rơi vào trạng thái bóng đè nữa.
Chúng tôi ngồi xuống, Bàn Tử sờ cằm: "Cũng chính là nói, tình trạng như vậy của dân thôn, là bởi có tiếng sấm nhất định, cộng hưởng với lòng núi gây nên."
"Nếu trong núi được cắm những lưỡi gà thanh đồng, tiến hành phản xạ tiếng sấm, vậy sẽ hình thành một loại sóng âm nhất định, loại tiếng sấm này sẽ sinh ra cộng hưởng đối với người xương đầu có vài khu vực đục lỗ, khiến bọn họ sinh ra ý thức hỗn loạn?" tôi nói, trong lòng cảm thấy vẫn có chỗ nào không đúng.
Nếu chiếu theo lý luận này, người của ông chủ Tiêu vào trong núi nghe sấm, cũng không phải tìm kiếm sấm, mà là lúc có tiếng sấm, đi tìm núi có lưỡi gà.
Hẻm núi ấy khi đó, trong núi xung quanh chắc chắn cũng chôn lưỡi gà, cho nên khi tiếng sấm vang lên, người trong hẻm núi sẽ như bị bóng đè.
Tiên nhân đó, hẳn chính là một giáo hoàng nào đó của Kim Đồng giáo, không biết là phái nào, vậy mục đích của ông chủ Tiêu lẽ nào cũng không phải tin tức trong tiếng sấm, mà là tổ đình của Kim Đồng giáo sao? Lẽ nào tà giáo cổ xưa ấy đều để lại của cải trong tổ đình? Tin nhắn của chú Ba, năm đó đám người Dương Đại Quảng nghe sấm, chỉ là vì những của cải này.
Nghe qua rất phù hợp với phong cách của chú Ba, nhưng tôi cảm thấy không đúng, bởi vì tiếng sấm trong băng ghi âm, tôi từng nghe thấy một lần y như vậy ở Hàng Châu. Theo lý, loại xác suất trùng hợp này gần như không cần tính toán, nhưng chuyện này quả thực đã xảy ra.
Tiếng sấm tuyệt đối có vấn đề. Bằng không chú Ba cũng không cần đi vương mộ Nam Hải tìm kiếm tư liệu về tiếng sấm.
Bàn Tử thấy Hắc Hạt Tử không nói tiếp, liền hỏi: "Hạt Tử, cậu nói nhiều như vậy, chẳng qua là nói, xuống dưới có khả năng sẽ bị bóng đè, có khả năng hóa câm, vậy kết luận của cậu là gì?"
"Anh nhìn bầu trời này, lát nữa có thể sẽ nổi sấm, bây giờ chúng ta ở trong Lôi thành, sau khi nổi sấm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, nhất định đều có liên quan đến những tháp thanh đồng dưới chân chúng ta." tôi nói nốt giúp Hắc Hạt Tử: "Đỉnh những tháp này làm bằng thanh đồng, bất kể là truyền âm hay dẫn điện, đều vô cùng thích hợp, sau khi đi vào, nếu thiên lôi xuất hiện, chúng ta có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm không thể tả được. Cho nên, chúng ta phải có người ở lại trên này làm cứu viện. Người được chọn, tôi cảm thấy nên là tôi và Bàn Tử, anh và Tiểu Ca đã từng làm tiên phong một lần, nên đến lượt chúng tôi rồi."
Hắc Hạt Tử bảo: "Tôi cảm thấy nên là Bàn Tử và Câm Điếc đi, bởi vì cậu ta dù sao cũng không cần nói chuyện lắm, Bàn Tử nửa đời trước hẳn cũng nói đủ rồi, nửa đời sau nói bớt lại chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro