Chương 19: Nổ Bùn
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Lưu Tang đi trước trong gió biển, người cõng mấy món đồ sứ trông như bình sứ. Hình dáng giống như bô tiểu, nhưng lỗ mở lại nằm chính giữa bình, thoạt nhìn là đồ cũ. Bàn Tử tấm tắc nói: "Xí xí, tên ngốc này trên lưng là cái gì vậy?"
Tôi lén xem kỹ, liền nhìn thấy mấy thứ này là đồ sứ trắng điển hình, hoa men ở bộ phận mở trên đầu là một đóa hoa sen, hai đầu đồ sứ có hai đóa mẫu đơn, chính giữa mẫu đơn là đồ án bát quái.
Vì vậy tôi đoán đó là bình hồn, bình hồn thường được khai quật trong cổ mộ phía Nam, còn gọi là túi ngũ cốc, có điều rất nhiều bình hồn đều là dạng dài, có vài cái giống như măng tre, cũng hoa lệ hơn xa thứ này. Bình hồn phổ thông tôi từng gặp, sứ bên trên đều được trổ ba bốn tầng, nghe nói bên trên càng nhiều tầng càng đại biểu địa vị của chủ mộ. Nếu đây là bình hồn, vậy cũng không khỏi quá đơn giản rồi.
Bàn Tử nói với tôi: "Không biết chứ gì, đây là đồ chơi tình thú, tiểu tử này là tên biến thái. Hành nghề còn mang theo."
Lưu Tang quay đầu lại mắng ngay: "Con mẹ nó không phải ông uống quá chén chứ, tôi kính ông tính như trưởng bối, ông đừng cậy già lên mặt bắt nạt tôi, đây là địa thính, ông có văn hóa hay không."
Tôi ngây ra một lúc, tôi từng nghe nói thứ đồ địa thính này, không ngờ trông như thế.
Thứ này thủ thành thời cổ đại dùng ngăn ngừa quân địch bên ngoài đào đạo động, chôn vào dưới tường thành, có thể nghe được tiếng đào đất ở xa. Lúc đứng gió có thể phủ thêm một lớp da trâu nhỏ, có thể nghe rõ ràng hơn.
Đến gần nhìn, phát hiện đều là sứ trắng thời Liêu, xem ra là đào được trên chiến trường cổ, nghe nói trong thứ địa thính này, buổi tối còn có thể nghe được âm thanh chém giết trên chiến trường. Tôi không ngờ Lưu Tang lại dùng cổ pháp, không khỏi có chút thay đổi cách nhìn, anh bạn này xem ra có chút chân truyền.
Đi đến ven bãi bùng, tiến vào bãi bùn vô cùng gian nan, bùn mang lực hút phải cởi giày, chúng tôi khó khăn đi vào, phát hiện đi mười mấy bước lập tức sẽ hết hơi, công cụ giao thông người bản địa dùng là một loại "hải mã", thực ra là một chân quỳ lên tấm ván gỗ như trượt tuyết, nhưng chúng tôi không có, chỉ có thể đi bộ.
Bò theo gã trong bãi bùn nửa ngày, cũng chỉ đi đến trung tâm bãi bùn, không lâu sau gã tìm một vị trí, ba người chúng tôi lại tốn mười lăm phút mới đến được vị trí ba phương hướng mà gã chỉ định, theo trình tự chôn ngòi nổ vào trong bãi bùn.
Lúc này đã không biết té bao nhiêu bận, khắp mình đều là bùn nhão, gió biển càng lúc càng lạnh, cũng may có rượu của Bàn Tử, bây giờ toàn thân ấm lên.
Trời chiều cũng chầm chậm rơi xuống, trên mặt biển không có lấy một chiếc thuyền cá, trên bãi bùn một người cũng không có, xe của đám chú Hai ở bên bờ rất xa, bật đèn báo hỏng, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn. Tôi lấy bộ đàm ra, hỏi tình huống bên canh chừng, bên canh chừng nói cả mấy dặm bờ biển không có một người nào.
Tôi nhìn về phía Lưu Tang, gã chôn từng cái từng cái "địa thính" vào bùn lắng, sắp xếp thành một hình dạng rất kỳ quái, sau đó mỗi cái đặt vào một đồng tiền, tế bái một phen, lại đặt lỗ tai mình vào trong lỗ của địa thính. Chúng tôi lục tục dẫn nổ ngòi nổ, mưa bùn đầy trời, sóng xung kích khổng lồ, tôi hai lần bị sóng xung kích chấn ngã vào trong bùn.
Gã bò rạp ở giữa, tỉ mỉ nghe ngóng, vừa bảo chúng tôi dùng xẻng Lạc Dương chôn ngòi nổ càng lúc càng sâu, chôn sâu rồi khi nổ sẽ không tuôn như suối, ngược lại càng giống đánh rắm. Trong bùn sẽ dâng lên một cái bọt khí, sau đó vỡ ra vô cùng thô bỉ, tỏa ra mùi lưu huỳnh.
Trời đã tối lại hoàn toàn, chúng tôi bật đèn pin lên, trong lòng chỉ có mệt mỏi, gió biển thổi khiến cả người đều tê rần, rượu đi qua lạnh như sốt rét, dưới ánh đèn pin trên bãi bùn xuất hiện rất nhiều côn trùng bay ào về phía đèn pin của chúng tôi, trên bãi bùn rất nhiều nơi bò đầy gián biển, nhìn thấy mà ghê.
Từ đầu đến giờ Lưu Tang mãi không có thu hoạch, theo chúng tôi nổ càng lúc càng nhiều, tôi bắt đầu phát hiện không đúng, gã bắt đầu không nói gì, biểu cảm bắt đầu xuất hiện nghi hoặc. Lúc chúng tôi nghỉ ngơi tụ lại chỗ gã, hỏi nửa ngày, gã mới chịu nói: "Bây giờ tôi chỉ có thể khẳng định hai điều, bên dưới là đá ngầm, trên đá ngầm hẳn có lượng lớn lổ hỗng, liên thông với núi đá trên bờ, gián biển xuất hiện trên bãi bùn nhiều như vậy không bình thường, chắc chắn là bị chúng ta chấn ra từ lỗ thủng bên dưới. Nhưng vì lỗ thủng bên dưới, tôi không cách nào khẳng định có đấu ở dưới hay không."
Tôi nhìn biểu cảm của gã, liền cảm thấy không đúng lắm, gã không nói thật. Tôi vỗ gã một cái, nói với gã: "Tiểu Ca ở đây đấy, cậu phải nói thật đi."
"Rốt cuộc cậu nghe thấy gì? Nói với Bàn gia, Bàn gia tôi bảo đảm chỉ chọc ghẹo cậu hai tháng." Bàn Tử nói với gã.
Gã nhìn Muộn Du Bình, ngập ngừng một chút, vẫn không nói gì, nhưng gã nhìn cái địa thính kia biểu cảm vô cùng nghi hoặc.
Đang cù nhây, đột nhiên tôi cảm thấy bùn dưới bàn chân không đúng lắm, một chốc là mà bùn dưới chân tựa như biến lỏng đi rất nhiều. Vốn có thể không lên tới mắt cá chân, thoáng cái đã dưới đầu gối. Trong bùn, chân tôi ngứa lạ, có thể cảm thấy có vô số con trùng bò ra trong bùn. Dùng đèn pin rọi rọi, nơi chân chúng tôi giẫm lên, trong bùn loãng đâu đâu cũng bò ra gián biển.
Tôi và Bàn Tử liếc nhau một cái, đồng thời nhìn nhìn Muộn Du Bình, y ngồi xổm xuống, trong nháy mắt kẹp lấy một con, ngó ngó rồi vứt đi. Bàn Tử lấy súng tín hiệu ra, nhắm lên trời bắn một viên đạn tín hiệu.
Đạn sáng màu đỏ nổ sáng lên giữa trời, chúng tôi nhìn xung quanh liền sợ ngây người, trên khắp bãi bùn, gián biển bò ra từ trong bùn nhão phải tính bằng hàng trăm nghìn. Chỗ bùn mắt chúng tôi nhìn tới được đều đang lúc nhúc, nhìn kỹ toàn là mấy thứ này.
"Chúng ta nổ ổ gián đi." Bàn Tử lẩm bẩm nói.
Mặt Lưu Tang cũng đờ ra, gã chỉ nhìn cái địa thính đó, chẳng mảy may để ý những con trùng kia.
Tôi nhìn nhìn bàn chân, theo những con trùng xông ra, bùn dưới chân chúng tôi bàn lúc càng lỏng, vừa định đề nghị, Muộn Du Bình đột nhiên hô: "Lên bờ!"
Ba chúng tôi lập tức chạy điên cuồng về phía bờ, Lưu Tang không được ăn ý như vậy ngây ra giây lát, đột nhiên đến chúng tôi cũng nghe thấy tràn tiếng vang rất lớn giống như tiếng ợ. Tiếp đó, bãi bùn đằng xa bốc lên mười mấy cái bọt khí khổng lồ. Bùn ở chỗ đó giống như hòa tan bắt đầu lõm xuống. Tôi kêu to một tiếng Lưu Tang mới phản ứng lại được, bốn người cướp đường tháo chạy, pháo sáng rợi xuống liền nhìn thấy trên bãi bùn nơi nơi đều bốc lên bọn khí. Giống như một nồi canh gián biển cực lớn.
Té vào trong bãi bùn mấy lần, cả người bò đầy gián biển, nhưng bãi bùn quá khó đi, dùng hết toàn bộ sức lực mới bò được mười mấy mét, Muộn Du Bình đột nhiên dừng lại, sắc mặt không đúng, tôi ngẩng đầu mới phát hiện vấn đề.
Đèn xe của đám chú Hai không thấy nữa. Phương hướng chúng tôi xông đến tối đen như mực.
Muộn Du Bình chỉ về phía trước, Bàn Tử một tay đổi đạn lại phóng đi, pháo sáng bắn về phía xa, chúng tôi nhìn thấy, tầm nhìn tại chỗ của chúng tôi, toàn bộ đều là bãi bùn, không có bờ biển trước đó. Càng đừng nói gì là xe của chú Hai.
Bàn Tử trong lúc viên này còn chưa rơi xuống, trong nháy mắt đổi phương hướng phóng thêm một viên, hai bên cùng lúc sáng tỏ, chúng tôi mới phát hiện không đúng, hai bên đều không có bờ biển gì cả, chúng tôi đứng ở trung tâm một bãi bùn khổng lồ, lớn hơn nhiều so với bãi bùn chúng tôi nhìn thấy trên bờ lúc trước.
"Đây là đâu?" Bàn Tử hỏi. "Bờ đâu?"
"Phiền phức rồi, phiền phức rồi." tôi hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ trúng tà rồi, không ngừng nhìn hai bên, hai bên chẳng có gì, chỉ có bãi bùn mênh mông bát ngát. Bàn Tử còn định bắn đạn tín hiệu, tôi ngăn cản hắn: "Dùng tiết kiệm chút, chúng ta nổ ra họa rồi."
Bàn Tử nhéo Lưu Tang một cái: "Con mẹ nó cậu rốt cuộc nghe thấy gì rồi? Vầy là thế nào?"
Lưu Tang run rẩy nhìn Muộn Du Bình nói: "Tôi nghe thấy bên dưới có người nói chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro