Chương 182
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Nhất thời không gian nhỏ hẹp liền trầm mặc, không khí trở nên hết sức vi diệu.
Không ai đưa ra ý kiến nào khác, hay kinh ngạc, hay nghi hoặc, đối với câu nói của tôi, mọi người đều trầm mặc.
Chứng tỏ bọn họ nghe hiểu. Nhưng tôi không thể nào phán đoán được suy nghĩ của bọn họ: là cho rằng tôi không chịu tin chú Hai là bàn tay đen đằng sau, miễn cưỡng tìm một lý do để bào chữa cho chú Hai, hay là sớm đã có suy nghĩ giống như tôi, nhưng không thể thảo luận trực tiếp trong hoàn cảnh nhiều người như vậy, sợ phá hỏng kế hoạch của chú Hai.
Loại trầm mặc này khiến tim tôi đập vô cùng nhanh, không phải căng thẳng, mà là một loại hưng phấn khó nói nên lời, đây chính là chỗ tinh diệu trong bàn cờ của chú Hai, tâm điểm mấu chốt chính là: Một loại khả năng không có bất kỳ lý luận nào ủng hộ, lại khiến trực giác của chúng tôi bắt đầu nghiêng lệch.
Đám người ai nấy đều có mưu tính, chỉ có Bạch Hạo Thiên có đôi chút sợ hãi và bức rức, đột nhiên từ một fans ngoài lề hóng chuyện, thoắt cái đã cùng nhiều nhân vật truyền thuyết như vậy chen chút trong một không gian nhỏ hẹp, trước đó trong một thời gian ngắn, thất nghiệp, đánh nhau, bị bắt cóc, bị thả xuống vách núi, trúng kịch độc. Cô bé chắc chắn có cùng một tâm trạng với tôi trong thời kì nào đó của năm xưa: Cuộc đời như đi tàu lượn, lộn quá 20 vòng, người bình tĩnh hơn nữa cũng phải ói ra thôi.
Bên tai truyền đến nhạc đệm Scarsong, ánh mắt tất cả mọi người đều đang lơ lửng trong điệu nhạc.
Chú Hai lần này, coi như vô cùng đến gần với trạng thái của thời kỳ Lão Cửu Môn năm đó. Nhưng tính lợi dụng người khác đã đến trạng thái không thể diễn tả bằng lời.
Tôi hỏi ngược lại chính mình mấy lần — đến bản thân tôi cũng không tin mình — có phải tôi đang bào chữa cho chú Hai không, nhưng cuối cùng tôi ra kết luận. Tôi cũng biết người khác đều không ra được kết luận này, trong lòng tôi càng tin tưởng chú Hai là đang bảo vệ chúng tôi, bởi vì tôi càng hiểu chú, tôi biết bàn cờ đáng sợ này không phải phong cách cực giản của chú.
Mà bàn cờ kỳ quái như vậy, cũng không thể dựa vào phỏng đoán, cùng lúc chú Hai giết chúng tôi, nhất định sẽ len lén cho đưa ra gợi ý, gợi ý suy nghĩ thật sự của chú, gợi ý này sẽ vô cùng vô cùng kín đáo. Cho nên sẽ không phải bất kỳ ám hiệu nào, mà hẳn là rất nhiều người hiểu chú, biết những chuyện chú tuyệt đối sẽ không làm.
Ví như nói, đối với tôi, là một bàn cơ vô cùng phức tạp, hữu hiệu nhưng thiếu mất phong cách của chú Hai. Chú Hai rõ ràng có thể xử lý chúng tôi đơn giản hơn, lại không làm như vậy. Cũng như đường thẳng không nên chạy xe Opel, người không hiểu chú Hai sẽ không phát hiện ra được.
Như vậy, tôi cần phải hồi tưởng một phen, cả quá trình trước đó, dụng ý của kho Mười một là gì, dụng ý của Bạch Hạo Thiên là gì? Chú Hai vẫn luôn ngăn cản tôi tới đây, nhưng tôi vẫn tới, lực cản của chú khiến đội ngũ của tôi xảy ra biến hóa gì.
Tôi nhìn Bạch Hạo Thiên, nha đầu này có khi nào là mấu chốt? Lại nhìn Lưu Tang, thực ra từ các loại logic mà nói, hiện giờ người xuất hiện ở đáy cốc, phải chăng đều là tất yếu? Chúng tôi không thể vào được suối kêu cuối cùng từ nơi này vào đến hẻm núi, mà Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình vừa hay ở dưới đáy cốc. Có khi nào cũng là tất nhiên?
Theo lý luận này, một số chuyện trở nên rõ ràng, Tiểu Hoa hẳn là người an toàn nhất, cậu ấy nhất định cũng có thể phát hiện sơ hở của chú Hai, hơn nữa cậu ấy chắc chắn có thể hiểu rõ sớm hơn tôi, là người chơi mở mắt(1), hành động của cậu ấy tôi phải nghiên cứu kỹ lưỡng, bởi vì có lẽ có thể phản suy ra rất nhiều khả năng.
Bàn Tử hiện tại nguy hiểm vô cùng, bởi vì hắn đã lệch khỏi quỹ tích của chú Hai, Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình ở đây, chắc chắn là để cứu chúng tôi, vậy con đường thứ hai mới là con đường chú Hai hy vọng chúng tôi đi, con đường đầu tiên Bàn Tử đã vào rồi, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Những người ở đây, hẳn đều vẫn coi như đi đúng đường, trong cả quá trình, sự xuất hiện của Giang Tử Toán là một bug(2). Là ngoài dự liệu của chú Hai, tôi cũng phải thử bỏ đi Giang Tử Toán, xem xem quỹ tích phát triển của sự việc.
Tôi vẫn nhìn Bạch Hạo Thiên, trực giác nói với tôi, tác dụng của tôi, chính là dẫn cô bé vào đây.
"Đúng rồi, sao các anh biết chúng tôi sẽ từ vách núi xuống?" tôi thấy vẫn không có ai nói gì, bèn hỏi Hắc Hạt Tử.
=========
(1) Người chơi mở mắt: luật game ma sói là tất cả mọi người đều phải nhắm mắt trừ vai được gọi. Tiểu Hoa mở mắt thì sẽ biết hết ai là vai gì :)))) cơ mà người chơi mở mắt chẳng phải người chơi đã chết à
(2) Bug: một chi tiết lỗi khiến game hoạt động bất thường
Còn đây là Scarsong ._. nghe đồn hôm qua FM phát bài này nên ổng cho vô luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro