Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 180

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi và Bạch Hạo Thiên thu xếp sơ sơ một chút không gian ngầm chật hẹp này, trong lớp bùn này, mấu chốt nhất là sấy khô mặt đất, khô ráo cũng bằng thoải mái hơn một phần. Sau đó tôi tựa vào Hắc Hạt Tử ngồi bên cạnh đống lửa, quan sát tỉ mỉ vết thương trên người mình, vừa nói đại khái chuyện xảy ra trươc đó với anh ta, cũng giới thiệu một lượt Bạch Hạo Thiên và Lưu Tang.

Lưu Tang dường như vô cùng hiểu Hắc Hạt Tử, trước đây từng ngẫu nhiên nghe gã nhắc đến, trước khi tôi quen Muộn Du Bình, có một khoảng thời gian, Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình luôn làm việc cùng nhau, hình như đều là lúc dưới trướng Trần Bì A Tứ, một người mù một người câm, vẫn có rất nhiều chuyện kể.

Có lúc tôi nhìn Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình ở cùng nhau, có một kiểu hâm mộ, cảm thấy bọn họ mới là cùng loại người, tôi cảm thấy Hắc Hạt Tử chắc chắn càng hiểu cách chung sống với Muộn Du Bình hơn tôi.

Hắc Hạt Tử lẳng lặng nghe tôi nói hết chuyện xảy ra với tôi ở đây, trầm mặc không nói, Muộn Du Bình cũng mở mắt ra. Mấy người đều không ai tiên phong mở đầu thảo luận chuyện này, Hắc Hạt Tử ngược lại chuyển chủ đề sang Lôi thành.

Lưu Tang liền tiếp lời hỏi: "Trong hoàn cảnh thế này, các anh vẫn ra ngoài xem thử?"

Hắc Hạt Tử không để tâm đến gã, xuất hiện một vẻ mặt như cười như không. Sau đó nói với tôi, tôi phải tận mắt đi xem thử.

Tôi có hơi không biết nên mở lời thế nào, Lưu Tang cũng không mở miệng, nhìn đống lửa, căng thẳng mấy giây, cuối cùng tôi cũng xốc dũng khí lên nói: "Anh cảm thấy có vấn đề không, cả sự việc này?"

"Đương nhiên có vấn đề." Hắc Hạt Tử nhìn tôi như cười như không: "Cả sự việc này, trước mắt thoạt nhìn, chính là kế hoạch thủ tiêu tất cả chúng ta." anh ta thả một hòn đá xuống đất: "Trên thực tế, nếu không biết tình hình trong cốc này, bất kể là nhảy dù xuống, hay leo vách đá xuống, hay là tiến vào thông qua suối kêu, không ai có thể chịu đựng quá 15 phút, hai con đường thông đến nơi này, đều là tử lộ. Cũng chính là người để lại hai con đường này, ngay từ đầu đã muốn khiến người vào đây chết hết."

Anh ta viết dưới hòn đá một chữ Giải: "Giải Ngữ Hoa không ở lại bên ngoài, mà nấp vào đội ngũ gọi là Tiêu gia, chứng tỏ cậu ta ý thức được nguy hiểm cực lớn. Đầu óc cậu ta tốt hơn chúng ta, thà nấp vào đội ngũ của Tiêu gia, cũng không muốn ở lỳ trong đội ngũ của mình, chứng tỏ nguy hiểm đến từ ngoài Tiêu gia."

Tôi sờ sờ cằm, tôi lại chưa từng nghĩ đến loại khả năng này.

Anh ta lại thả xuống ba hòn đá, viết ba chữ Tà, Hắc, Trương ở dưới: "Chúng ta coi như đã chết, cơ hội duy nhất có thể ra ngoài của chúng ta chính là lúc trời mưa, khi trời mưa khí độc sẽ tản đi, chúng ta có thể ra ngoài hành động, nhưng nơi này sau khi mưa ngừng, khí độc sẽ hoàn toàn dâng lên bao trùm cả hẻm núi, trừ phi chúng ta bay được, bằng không sẽ không chạy kịp. Bây giờ chúng ta cần tự cứu trước. Sau đó lợi dụng ưu thế thời gian duy nhất của chúng ta, xem có thể giảm thiệt hại xuống thấp nhất không."

Anh ta lại thả thêm hòn đá, viết chữ Vương: "Bàn Tử nhà các cậu, bây giờ là mấu chốt của chúng ta, bây giờ hắn là người tự do duy nhất, nhưng hắn hiện tại sống chết chưa rõ. Từ cả cục diện, lực lượng trung kiên mạnh nhất đời này trong hệ thống Cửu Môn, toàn bộ đều ở đây, có bốn người thuộc loại sống chết chưa rõ, còn một người thông minh nhất, cũng vô cùng bị động. Cậu nói xem, năm đó lúc khó khăn nhất, chúng ta có từng bị người ta ép đến mức này không."

"Đằng sau tất cả, còn có một cao thủ." Hắc Hạt Tử tiếp tục nói với tôi: "Cũng đúng là thật may mắn, Trương tiên sinh biết ứng phó thế nào với loại khí độc này, bằng không người trong căn phòng này xác đều đã lạnh rồi."

Tôi hít một hơi, thầm nghĩ nếu Hạt Tử nói là thật, vậy mấy người tinh anh chúng tôi, tại sao không có một ai phát hiện sơ hở? Cho dù tôi không phát hiện, Tiểu Hoa hẳn cũng có thể phát hiện.

Trong cả quá trình, rốt cuộc chỗ nào khiến chúng tôi trước giờ chưa từng cân nhắc về hướng đó chứ?

Chú Hai.

Hắc Hạt Tử cời than que trong đống lửa, kính râm phản xạ ra vầng sáng nhảy nhót không ngừng. Tôi lắc đầu: "Anh đang nghi ngờ chú Hai tôi, nhưng tại sao chú ấy phải làm như vậy?"

"Ông ấy liều mạng ngăn cậu tới, nhưng ông ấy không áp dụng biện pháp cực đoan, tôi cảm thấy thế."

Đống lửa thiêu nổ một thanh củi, bép một tiếng. Hắc Hạt Tử nói: "Có người đang nhìn ông ấy làm chuyện này, chú Hai cậu có thể bị người ta uy hiếp làm ra bàn cờ này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi