Chương 178
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Mơ mơ hồ hồ, chúng tôi bị lôi đi một mạch, sau khi bị lôi ra khỏi "bao bố", tôi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác, tôi cảm thấy quần áo mình nhanh chóng bị cắt rách, sau đó một loại chất dịch ấm áp, được đổ lên mặt, lên người tôi.
Khắp người tôi đều là vết thương, theo lý có chất dịch lạ đổ lên chắc chắn sẽ co giật toàn thân, nhưng loại chất dịch này đổ lên rồi, ngược lại có một loại cảm giác ấm dịu ngưa ngứa. Tiếp sau mắt tôi bị vạch ra, trước mắt một vùng mơ hồ, không nhìn rõ cái gì, chất dịch đó trực tiếp rót xuống mắt tôi.
Tôi cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể nghe thấy tim mình đập dữ dội, lỗ mũi càng không có khứu giác, lúc đổ lên mặt, tôi cảm giác được chất dịch đó rót vào miệng, vô cùng mặn.
Loại cảm giác ấm áp quá mức thoải mải, dần dần ý thức tôi mơ hồ, liền mê man.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cảm giác đầu tiên là toàn thân trên dưới được người ta bọc trong một lớp màn, làn da giống như nứt nẻ, co kéo dữ dội. Mắt tôi hoàn toàn là cảm giác bị dính lại, dùng sức mở cũng không mở ra được, muốn nhấc tay, cũng nhấc không nổi. Dần dần tôi phát hiện, có vật rất nặng đè trên người tôi. Đè lên các khớp xương của tôi, cố định cả người tôi lại. Tôi muốn nói chuyện, miệng cũng bị bịt kín. Nhưng lỗ tai tôi có thể nghe được một vài âm thanh.
Tôi thở gấp, muốn ho khan cũng không ho được, lúc này liền nghe thấy một giọng bảo: "Đừng động."
Tôi ngây ra một lúc, hai chữ này rất nhanh tôi nghe không rõ, nhưng đó hình như là giọng của Muộn Du Bình, tôi lập tức kích động, một bàn tay ấn lên cổ tôi, ấn xuống một cái, ấn mấy giây, não tôi thiếu máu, lần nữa hôn mê.
Đệt mợ, là Muộn Du Bình, loại kỹ thuật này chỉ có y cực kỳ thích dùng. Suy nghĩ sau cùng của tôi còn chưa hoàn toàn dâng lên. Lại rơi vào bóng tối.
Tỉnh lại lần nữa, vẫn là tình trạng y hệt, tôi vẫn không thể động đậy, lần này tôi ngoan ngoãn hơn, tỉnh táo một chút rồi, tôi không làm ra bất kỳ động tác kịch liệt gì, sợ lại sẽ bị siết ngất. Chỉ dùng ngón tay duy nhất có thể động đậy, gõ với biên độ cực nhỏ, gõ ra ám hiệu.
"Muộn Du Bình, có phải anh không?"
Bốn phía không có âm thanh nào, tôi gõ nửa ngày, không có ai trả lời tôi. Ngược lại nghe thấy xa xa có người hát: "Để môi đỏ của chúng tôi cắn đi, nóng đến hi hi ha ha, xé cái trym đi, đánh nhân gian khốn nạn."
Tôi hít sâu một hơi, phát hiện tất cả những chỗ căng trên người dường như đã lỏng hơn một chút, tôi muốn dùng sức mở miệng. Lúc này liền nghe thấy có người ngâm tiểu khúc bước tới, tôi nghe nửa ngày, anh ta hát một bài hát trong "Hoàn châu cách cách", nghe giọng chính là Hắc Hạt Tử không nghi ngờ gì, trong miệng anh ta đang ăn gì đó, phát âm không rõ.
Tôi dùng sức nhấc ngón tay lên, anh ta ừm một tiếng, bước tới: "Đồ đệ, cậu tỉnh rồi?"
Tôi giơ càng mạnh hơn, Hắc Hạt Tử vỗ vỗ tôi: "Đừng động đừng động, cậu chưa khỏe đâu, có phải muốn ị không? Cậu ị đi, dưới mông cậu có cái lỗ đấy."
Assibal, quả thực là hết sức nhục nhã, tôi cảm giác một chút, quả nhiên dưới mông tôi có lỗ, con mẹ nó đây là chuyện tàu vận chuyển nô lệ thời nô lệ da đen làm đây mà.
Cả người tôi liền kích động, Hắc Hạt Tử lại kêu lên: "Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu không muốn vết thương rách ra lần nữa thì bình tĩnh đi, bằng không tôi búng bi cậu đấy."
Tôi lập tức bất động, lại nghe Hắc Hạt Tử nói: "Bây giờ trên mọi vết thương trên người cậu, đều bôi một thứ, cậu dưỡng thêm mấy ngày, tôi sẽ thả cậu ra, tôi kể cậu nghe, nếu không phải chúng tôi xử lý kịp thời, trên người cậu sẽ mọc nấm, bây giờ miệng và mắt cậu, đều vẫn phải tiếp tục dưỡng, phải dưỡng lành vết thương đi. Bây giờ thịt mới đều vẫn chưa phát triển xong, để lộ toàn là sẹo, cậu sẽ không được làm Ngô Sơn Tứ Mỹ nữa."
Đồ đần nhà anh, tôi thầm nói, còn tam mỹ kia là ai, sao tôi không biết vậy. Hắc Hạt Tử tiếp tục nói: "Trên người cậu toàn là máu của Tiểu Ca, cậu ta không còn bao nhiêu máu cho cậu đâu, cậu ổn định chút đi." nói rồi hình như bẻ gãy mấy cây củi, hình như bên cạnh có đống lửa: "Vẫn là cậu tính chuẩn, có thể tìm được con đường này, có điều không ngờ cậu lại dẫn theo hai phế vật như vậy tới, ăn cũng không đủ ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro