Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 173

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi nhìn một cái, thứ màu trắng đó rất bẩn, đạn của Khảm Kiên bắn vào, một ít bụi bặm trên đó bay xuống đất, lộ ra hoa văn bẩn thỉu bên dưới, tôi thấy một cái logo, dường như là nhãn hiệu dù nhảy. Là tiếng Đức, trông rất quen mắt, tôi cẩn thận ngẫm lại, nhận ra tiếng Đức này là một cái tên ở Đức, công ty này tôi từng tiếp xúc.

Lúc ở Tây Tạng, tôi từng qua lại sâu đậm với nhân viên tạm thời của công ty này, công ty này đã thu mua công ty của Cầu Đức Khảo, hơn nữa tiếp nhận rất nhiều hạng mục của công ty Cầu.

Tôi có hơi bất ngờ, công ty này vô cùng có hứng thú với Ngô gia, bởi vì trong tư liệu của công ty Cầu Đức Khảo, tần suất xuất hiện của tôi cực kỳ cao, bọn họ thậm chí châm chọc rằng có một bộ môn chuyên nghiên cứu tôi, bọn họ từng hẹn tôi bàn việc rất nhiều lần, đưa ra cho tôi điều kiện rất cao, nhưng tôi không thể nào nói quá nhiều chuyện, cũng không thể kiếm tiền dựa vào những chuyện đã làm trong quá khứ.

Nhưng phương hướng nghiên cứu trước đây của công ty này luôn là những kế hoạch của Cầu Đức Khảo tại Trung Quốc, chuyện chú Ba và nghe sấm, không liên quan gì đến họ. Sao bọn họ lại xuất hiện trong chuyện này.

Năm đó trong khu rừng này, chắc chắn từng xảy ra chuyện vô cùng phức tạp. Chỉ đường dùng mùi đánh dấu, chỉ hướng đến kỹ năng đặc biệt của Ngô gia, không gian dưới cây, dù nhảy trong rừng, tất cả mọi thứ, khoảng cách thời gian xảy ra đều vô cùng lớn, cây phượng vĩ và thổ lâu hẳn vào khoảng năm 1890, được xây dựng và gieo trồng cùng một thời gian, không gian dưới cây được đào sau giải phóng, da trên cây có thể là năm năm gần đây luôn thiết trí chỉ đường ở đây, dù nhảy hẳn là khoảng ba năm trước.

Nơi này trong thời gian hơn 100 năm, ít nhất có bốn tốp người từng tiến hành thăm dò và bày cục. Tôi gọi cây phượng vĩ và người xây dựng thổ lâu là "đội khảo sát chỉ đường", bởi vì chuyện bọn họ làm ở đây, trồng cây phượng vĩ trong rừng rậm để chỉ đường, xây dựng thổ lâu ở cửa suối kêu, thực ra đều là đang đánh dấu tuyến đường vào Lôi thành.

Đội ngũ này tôi chỉ có thể đoán mò, đầu tiên quy mô làm việc khổng lồ, có lòng nhẫn nại rất lớn, những chuyện như trồng cây đánh dấu, cẩn trọng, thông minh, lại mang theo một loại kiên nhẫn cực độ. Bọn họ muốn giấu Lôi thành đi, lại để lại tin tức cho người sau.

Bất kể nói thế nào, bọn họ nhất định biết, tốp người sau vào nơi này lấy đầu mối tìm kiếm Lôi thành, phải đợi những 50 đến 60 năm. Đó là ba đời người, "đội khảo sát chỉ đường" này, hoặc có tấm lòng bao la, hoặc chính là có mục đích bố cục cực đoan.

Đội ngũ thứ hai, là bộ đội đặc vụ của Quốc dân Đảng rút lui vào trong núi.

Đội ngũ này bởi vì khí độc độc đáo trong rừng, nấp dưới lòng đất, xây dựng boongke ngầm hoàn thiện. Nhìn từ quy mô của bạc nén, đội ngũ này năm đỏ quy mô chắc không nhỏ. Nhưng kết cấu đội ngũ này chúng tôi không cách nào hiểu được. Ngoài ra, trên thi thể thành viên của đội ngũ này, có vết tích đục lỗ rõ ràng. Phải chăn bộ đội đặc vụ khi đó vào trong rừng, chính là để tình báo nghe sấm, hay là trong thời gian bọn họ đóng ở đây, bị Lôi thành ở gần đây ảnh hưởng, mà tự đục lỗ lên xương sọ của chính mình?

Đội ngũ thứ ba, dường như là đội ngũ của Ngô gia, khả năng là chú Ba rất lớn, có người Ngô gia giỏi về nuôi chó, hoạt động trên tán cây của khu rừng này, hơn nữa sử dụng da thuộc động vật đánh dấu điểm mấu chốt.

Đội ngũ thứ tư, là đội ngũ người Đức sử dụng đồ lượn muốn bay qua cả khu rừng trên không trung, hiển nhiên đội ngũ người Đức này cũng không vào theo lộ trình của đội ngũ thứ ba, bọn họ chỉ có thể bí đường liều mạng.

Tôi suy diễn ra một mẩu chuyện đơn giản, năm đó có một đội ngũ cao nhân trong thời kỳ cuối nhà Thanh đến Dân quốc, phát hiện bí mật của Lôi thành, bọn họ không muốn để người khác cũng biết chuyện này, nhưng bọn họ cần hậu nhân của mình 60 năm sau có thể tìm được Lôi thành. Vì thế làm thiết trí cây phượng vĩ, 60 năm sau, manh mối này bị cấp cao Quốc dân Đảng thời ấy phát hiện (có lẽ chính là hậu nhân khi đó), vì vậy phái một đội ngũ vào trong rừng, theo ký hiệu năm xưa tìm kiếm Lôi thành. Sau khi bọn họ vào Lôi thành, biến mất không còn dấu vết. Nhưng bọn họ làm việc trong hẻm núi này, vẫn bị chú Ba lúc này đang điều tra nghe sấm thông qua điều tra đồng ruộng phát hiện ra, vì vậy chú Ba vào khu rừng này để điều tra, đã phát hiện rất nhiều thiết trí năm đó của bộ đội (tầng hầm dưới cây), nhưng trong rừng vô cùng nguy hiểm, một mặt chú Ba lợi dụng thiết trí năm đó của bộ đội, một mặt muốn khiến hành động của mình càng thêm trôi chảy. Vì vậy dùng chó và cách đánh dấu mùi. Công ty người Đức muốn hỏi mua tuyến đường này của chú Ba tôi, chú Ba từ chối, vì thế người Đức chỉ đành chó cùng rứt giậu, lợi dụng dù nhảy.

Bọn Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử là đợt người thứ năm.

Nghe qua rất có lý.

Khảm Kiên nghĩ cách đi lấy cái dù nhảy kia, chúng tôi tiếp tục tìm ký hiệu xung quanh cây phượng vĩ.

Điều khiến tôi vô cùng bất ngờ là, lần này bất kể chúng tôi tìm thế nào, cũng không tìm được ký hiệu Muộn Du Bình để lại, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chúng tôi càng lúc càng lo lắng, nhưng lần này thật sự tìm không được.

Đây thực ra là một chuyện vô cùng bình thường, người giấu đồ ưu thế sẽ cao hơn người tìm đồ, nhưng ba người kia vẫn luôn nhìn tôi, khiến tôi rất không thoải mái, giống như đây là lỗi của tôi vậy. Tôi thầm cảm giác, có khả năng không phải không tìm được, mà là đến đây thì hết rồi, bởi vì Muộn Du Bình sau cùng quyết định đi suối kêu, cũng chính là y đã bỏ qua tuyến đường này. Có lẽ đến đây y đã bỏ cuộc, chọn đi thẳng đến suối kêu.

Khảm Kiên bên cạnh rất nhanh đã kéo được dù nhảy sang, cũng không có hài cốt bị bọc trong dù, rất nhiều người chơi nhảy dù đâm vào cây hay vách núi mà chết, không kịp bung dù ngã chết cũng không ít, dù này đã mở, có khả năng người còn sống. Cho nên không có thi thể cũng rất bình thường.

Chúng tôi lần nữa bò lên cây, Lưu Tang liền nói: "Rốt cuộc anh có cách hay không?" tôi nói: "Tôi phải dựa vào lỗ tai của cậu rồi, nghe xem phương hướng ở đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi