Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 172

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Chúng tôi nheo mắt nhìn nửa ngày, tôi phát hiện thứ đó là "hàng rỗng", hàng rỗng chính là vật thể tích rất lớn, trọng lượng rất nhỏ, trong không khí vẫn có luồng khí rất nhẹ, tôi nhìn thấy thứ đó run rẩy rất nhẹ. Hơn nữa thứ này thoạt nhìn vô cùng quen mặt, chắc chắn trước đây tôi đã từng gặp, nhưng căn bản không nghĩ ra là gì.

Tôi nhìn Lưu Tang, Lưu Tang nhìn tôi, tôi nói với Lưu Tang: "Cậu đi xem xem."

Lưu Tang ngó ngó, lắc đầu: "Tôi cảm thấy anh qua xem tương đối thích hợp, dù sao sức khỏe anh cũng không ổn, bây giờ sức chiến đấu của tôi còn tốt, anh đi xem đi, nếu có nguy hiểm, trước khi chết hú một tiếng, báo cho chúng tôi đó là cái gì. Anh cũng viên mãn rồi."

"Tôi viên mãn thế nào được? Con mẹ nó tôi còn tráng niên đấy." tôi đánh mắt với Khảm Kiên, Khảm Kiên thoắt cái trong hai giây bắn ra ba viên đạn, bụp bụp bụp, ba phát trúng vào thứ đó. Lập tức ba đợt sóng gợn lên, tôi và Lưu Tang bừng tỉnh đại ngộ.

Đó hình như là dù nhảy.

Tôi ngước nhìn trời, nơi này còn có người đến chơi nhảy dù? Dù nhảy này là dù nhảy hiện đại, thoạt nhìn tuy cũng có thời gian mấy năm, nhưng chắc chắn không phải thời Thế chiến thứ 2.

Tôi quay đầu nhìn ngó xung quanh, bên cạnh hẻm núi nơi này đều là vách đá, phải chăng có người đến đây chơi thể thao mạo hiểm, có người ngã xuống đây, tôi nghe nói một loại thể thao lượng mạo hiểm, tỉ suất tử vong vô cùng cao.

Lưu Tang sờ sờ cằm, nói với tôi: "Ngô Tà, anh nghĩ xem, anh nói có một con đường, ở trên tán cây, có ai lại cảm thấy tán cây còn chưa đủ cao, bọn họ muốn đi giữa không trung không. Bốn năm năm trước, có người dùng dù lượn ở đây, muốn đảo qua cả khu rừng, tránh xa nguy hiểm trong rừng."

Người đó chắc chắn chết dưới dù, tôi thầm nghĩ, tôi nói với Khảm Kiên: "Lấy tên ná của cậu ra, làm cái móc trên đó, đằng sau mắc dây thừng, chúng ta câu nó sang đây."

Khảm Kiên đứng dậy: "Ông chủ, tôi qua đó lấy là được rồi, anh sợ gì chứ? Ba bốn bước thôi."

Tôi kéo hắn ta lại: "Cậu đừng phí lời." Khảm Kiên gật đầu, tôi nói với Bạch Xà và Lưu Tang: "Chúng ta tiếp tục tìm ký hiệu, ta không thể lãng phí thời gian." Bạch Xà bảo tôi: "Ông chủ, anh xem trên cái dù đó là gì."

Tác giả: Không kịp rồi, đăng chút hàng tồn, sắp vào họp rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi