Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 164

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Đầu lâu đã oxy hóa ố vàng, sau khi xương mềm thịt rữa, có một vài vùng xương đầu rơi xuống, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ lỗ tròn trên mảnh xương, mỗi cái lớn bằng đồng tiền xu, dọc theo vành tai đục thẳng lên, nhiều nhất có bảy cái, ít nhất có hai cái, giống y hệt thi thể chúng tôi nhìn thấy trong mộ Dương Đại Quảng, những cái lỗ này được đục hết sức chỉnh tề, thoạt nhìn cả xương sọ giống như một nhạc cụ.

Nhìn từ màu vàng của xương đầu và phục trang của thi thể, hẳn chính là bộ đội đặc vụ năm đó ở đây, đến giờ chắc vẫn chưa đến 60 năm, cho nên tình trạng bảo tồn vẫn coi như hoàn hảo, oxy hóa của lỗ và xương đầu như nhau, chứng tỏ sinh tiền bọn họ đã đục vào đầu.

Tôi thầm chép miệng, nhìn nhìn Lưu Tang, bước tới sờ xương đầu gã, gã né đi: "Chết ra chỗ khác, anh có bệnh à."

"Đục lỗ trên xương đầu thật sự có thể nghe rõ hơn sao?" tôi lẩm bẩm, thầm nghĩ tại sao người ở đây, 60 năm trước đã đục lỗ, mục đích của đặc vụ không phải lật đổ chính quyền sao, lẽ nào mục đích những đặc vụ này ở đây, cũng là nghe sấm? Lúc này Lưu Tang đột nhiên nhìn thấy gì đó, liền bò lên giường gỗ, giường gỗ sớm đã mục nát, gã giẫm một cái ván gỗ liền bủng ra, đi mấy bước giường gỗ đã nát thành mảnh vụn, gã dời hết xương cốt ở góc tường sang một bên, chúng tôi liền trông thấy góc tường có một ký hiệu.

Tôi ghé lại gần, xác định là ký hiệu của Trương gia, chắc được khắc chỉ trong khoảng nửa tháng, dấu ấn vẫn rất mới. Ký hiệu là một dấu phương hướng, chỉ đến một phương vị. Tôi móc điện thoại ra lặng lẽ chụp lại, Lưu Tang lại lẩm bẩm nói: "Tính cách thần tượng cũng quái thật, ở đây con mẹ nó ai tìm cho được."

Lần này tôi không thể không đồng ý cách nói của Lưu Tang, nhưng ngoài miệng vẫn than một tiếng: "Chứ bây giờ vẫn không tìm được à?"

"Cái dấu này nghĩa là gì?"

"Không nói cậu biết." tôi nhìn ngó xung quanh, tại sao Muộn Du Bình phải để lại ký hiệu ở nơi bí mật như vậy, tuy tôi biết ký hiệu của y cũng vô cùng kín đáo, nhưng nếu muốn để lại cho tôi và Bàn Tử, thì cũng có hơi quá đề cao chúng tôi rồi.

Nhưng ký hiệu này chắc chắn là để lại cho chúng tôi, tôi thầm ngẫm nghĩ, khả năng duy nhất là, ở trên y cũng có làm gợi ý, gợi ý chúng tôi dưới cây có đồ, nhưng gợi ý đó có thể đã bị người ta hủy rồi.

Lưu Tang cũng không truy vấn, gã bước mấy bước run nát vụn gỗ, lúc đèn pin chiếu xuống, ừm một tiếng. Tôi cũng cúi đầu, liền trông thấy bên dưới ván gỗ, lại có ánh sáng kim loại, Lưu Tang cầm một miếng lên, phát hiện là vàng thỏi cũ.

Chúng tôi gạt mảnh gỗ, liền trông thấy dưới ván gỗ toàn là vàng thỏi, mắt Lưu Tang cũng dựng lên.

Tôi cầm mấy thỏi, leo lên mặt đất, ném cho Khảm Kiên, ở nơi hoang vu vắng vẻ như này, vàng là thứ vô dụng nhất. Lưu Tang cũng chỉ cầm mấy nén, hai nén gõ vào nhau. Khảm Kiên và Bạch Xà liền định leo xuống, bị tôi gọi lại, nói với với bọn họ người cứu về rồi thì cái hố này đều là của bọn họ, bây giờ cầm vàng trước thì đến đi cũng không đi nổi nữa.

Vị trí của Muộn Du Bình vô cùng rõ ràng, tôi làm một dấu mốc trên la bàn, một đoàn người tiếp tục xuất phát, chúng tôi ở đoạn giữa quả thật đi không nổi, hai gối mềm nhũng — bởi vì trên mặt đất toàn là lá rụng và bùn nhão, rất mềm — bèn ngồi xuống nghỉ ngơi một tiếng.

Khảm Kiên và Bạch Xà đánh luôn một giấc, tôi cố chịu đựng, một mình nhìn trời, lúc này trời gần như tối hoàn toàn, trăng sáng vô cùng, chiếu cho hẻm núi sương trắng như ngọc, chướng khí rút xuống đất, lạnh khiến người ta đau cả xương.

Lưu Tang cũng không ngủ, cả hẻm núi vẫn không có bất kỳ âm thanh nào, yên tĩnh đến lạ thường. Gã không có gì để nghe, ngược lại có hơi không biết làm sao.

Tôi liền hỏi gã: "Cậu theo đuổi thần tượng như vậy, thú vị không?"

Lưu Tang có hơi kinh ngạc tôi đột nhiên tán gẫu với gã, nhìn tôi một cái: "Lúc không biết mình nên sống thế nào, có người giống như anh, nhưng biết nhiều hơn anh, anh chắc chắn phải đi theo. Tôi cảm thấy tôi rất giống anh ấy, tôi chỉ có thể dùng cách của anh ấy để sống trên thế giới này."

"Ồ, cậu thì bằng cái rắm của anh ta." trong lòng tôi tiện miệng nói, nhưng không nói ra ngoài, tôi cảm thấy không cần thiết phải cãi cọ vào lúc mọi người mệt như vậy, vì thế tôi chuyển đề tài: "Cậu và anh ta vẫn chênh lệch rất nhiều, cậu có muốn cân nhắc lại chút không, cuộc sống của anh ta chưa chắc cậu có thể chịu được. Rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài."

"Anh không sùng bái anh ấy sao? Anh không muốn trở thành người như anh ấy sao?" Lưu Tang nhìn vàng trong tay, thở dài: "Đương nhiên tôi biết anh làm không được. Anh chỉ là người phàm."

Tôi cười khổ, thầm mắng: "Tên ngốc cậu, ông đây mà rảnh đã chôn cậu trong rừng rồi, còn phải tiểu lên một vũng nữa." đột nhiên Lưu Tang ngồi dậy, tôi vừa định chọi chính diện với gã, gã khoát tay, dùng khẩu ngữ: "Có gì đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi