Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 160

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Đến đây phải giải thích một chút quan hệ giữa ngôn ngữ gõ và ký hiệu Trương gia.

Trên thực tế, mật mã của Trương gia là một loại ngôn ngữ vô cùng đơn giản, giống như chú thích vậy, dùng dấu hiệu đơn giản, tiến hành chú thích trong cổ mộ: Ở đây có cửa ngầm, ở đây có cơ quan, cơ quan ở đây đã phá giải, Trương gia đã từng đến đây hơn nữa đã hoàn thành công việc. Những chú thích này đều thông qua một loại chữ viết cổ vô cùng kỳ quái giản hóa thành ký hiệu, chạm khắc trong cổ mộ, những chỗ không bắt mắt trong di tích.

Rất nhiều chú thích đều được ngụy trang thành vết nứt và vết ố, đây là kỹ năng cơ bản của Trương gia, cho nên Muộn Du Bình sau khi vào một số khu vực, sẽ biết nhiều hơn so với chúng tôi.

Chúng tôi thử phản suy ra tất cả kiểu mã hóa của mật mã Trương gia, đều thất bại, nhưng căn cứ vào những cách mã hóa chúng tôi biết, chúng tôi theo đó dùng các loại cách thức, tạo ký hiệu âm thanh cho những ám hiệu này. Nhằm những lúc liên lạc được tiện hơn chút.

Từ linh cảm này, tôi biên ra một bộ ngôn ngữ gõ, ngôn ngữ gõ gần như có thể truyền đạt mọi tin tức, trong đó có ngôn ngữ còi dơi, các loại hỗn tạp linh cảm lẫn lộn, nhưng toàn bộ đều là gõ loạn, không thể dịch được, hoàn toàn dựa vào học thuộc, cho nên trên cơ bản cũng không thể học được.

Nhưng trong ngôn ngữ gõ không có một ý nghĩa. Chính là "cáo biệt".

Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu thật sự đến lúc đó, mọi người lưu lại ý niệm, đừng nói thẳng thừng ra như vậy. Cho nên "cáo biệt" = trầm mặc, trong một câu có một đoạn trầm mặc dài, sẽ mặc nhận là cáo biệt.

Đối với Muộn Du Bình mà nói, đời người chính là cáo biệt không ngừng, người ta quen không nói béo trước mặt người béo, nói gầy trước mặt người gầy, tôi cũng không muốn nhắc đến từ biệt nhiều trước mặt Muộn Du Bình, cho dù phát hiện y chẳng để ý chút nào, hay buồn bã trong lòng, đều rất khiến người ta khó chịu. Nhưng rất nhiều chuyện, trải qua sự việc đã rất khó, lúc này lại đột nhiên cảm thấy, bản thân sau cùng cũng sẽ chết là một chuyện hạnh phúc biết bao, cuối cùng sẽ chết mà bây giờ vẫn sống, lại có cuộc đời như vậy, mới nói được câu thỏa mãn.

Lại nói về lời gõ của Bàn Tử.

Người Trương gia vào một số khu vực, lúc không nắm chắc mười phần, sẽ khắc một ký hiệu ở lối vào, nếu bọn họ an toàn trở ra, ký hiệu sẽ bị xóa đi. Ký hiệu này chúng tôi từng nghiên cứu, nghe nói bên ngoài mộ mù khắc đầy ký hiệu thế này, không có cái nào bị đục đi. Bàn Tử nhất định đã nhìn thấy ký hiệu.

Không có người Trương gia khác, người nhà của y chỉ có chúng tôi, cho nên ký hiệu này sẽ không bị lợi dụng bởi bất kỳ âm mưu gì, ký hiệu này chính là để cho chúng tôi xem, chứng tỏ y không nắm chắc với tình huống bên trong.

Nhưng ký hiệu này cũng không nghiêm trọng đến mức dùng từ cáo biệt, Bàn Tử lại dùng "cáo biệt", hắn ắt biết dụng tâm của tôi, cho nên dùng từ này, là rất nghiêm trọng.

Lưu Tang vẫn đang gõ lên tay tôi, tiết tấu gõ đã biến hóa, tôi cảm nhận được lời gõ thứ hai.

"Dọc đường đều là ký hiệu bằng máu, có một lối vào khác, cậu đừng xuống, tôi nghĩ cách ra ngoài."

Tôi nhìn điếu thuốc của Lưu Tang, rất muốn ngậm lấy tự hút, dùng máu vẽ ký hiệu, rất lâu rồi Muộn Du Bình không dùng máu của mình làm việc, trước đây khi mạo hiểm, chỉ có nguy cơ cực lớn, y mới dùng máu giải vây. Máu của y vô cùng đặc biệt, vết thương rạch ra rất khó khép miệng.

Tôi không biết Bàn Tử làm sao biết chuyện có một lối vào khác, nhưng phán đoán của hắn giống như Tiểu Hoa, có phải đã hội ý với Tiểu Hoa, hoặc là hắn nhìn thấy manh mối giống vậy không. Tôi hơi thở phào, Bàn Tử xem ra vẫn còn sống tốt, nhưng trong hẻm núi, cũng không có lời gõ đáp lại, bọn Muộn Du Bình đã nằm ngoài phạm vi truyền đạt âm thanh của tôi.

Lời gõ thứ ba được truyền tới: "Trong núi cũng có ký hiệu của Tiểu Ca, đánh dấu lối vào thứ hai. Chúng ta gặp bên ngoài lối vào. Chú ý cây phượng vĩ."

Tôi ngóng ra xung quanh, hỏi Lưu Tang: "Cậu có rành cây không, biết cây phượng vĩ trông thế nào không?"

"Phượng vĩ là cây ngoại lai, ở nơi hoang dã sao mà có chứ?" Lưu Tang hỏi tôi, tôi nói tôi hỏi cậu có nhận biết được không mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi