Chương 158
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Lúc này về lại ban đầu, tôi đã bị chính mình thuyết phục. Nhưng lý trí của tôi lại đang quấy nhiễu, trong lòng hỗn loạn đủ loại khả năng, nhưng trực giác của tôi luôn cứ xoay quanh câu chuyện thứ hai.
Nhưng chính tôi cũng thừa nhận, hiện tại cho rằng Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử chỉ là bị chú Hai giấu đi, là lừa mình dối người. Ít nhất chỉ là suy đoán. Suy đoán này nhiều nhất khiến tôi có một chút hy vọng, cũng không thể thay đổi bản chất gì.
Ít nhất phổi tôi không khỏe, là sự thật. Cái không khỏe này, khiến tôi hoài nghi tất cả suy nghĩ của mình chỉ là thuyết âm mưu đơn thuần.
Khả năng lớn nhất hiện giờ vẫn là chú Hai cũng không biết suối kêu sẽ phun ra khí độc. Tất cả tình huống đều là xấu nhất.
Nhưng tôi cần phải làm hai chuyện, chuyện thứ nhất, tôi phải xác định chú Hai có thiện ý, tôi tuyệt đối tin chú Hai sẽ vì chú Ba làm ra một quyết định cực kỳ phức tạp, dù sao Ngô gia cũng quá lận đận, mà trong những lận đận này, chú Ba và tôi đã gánh vác quá nửa, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân chú Hai không muốn lừa tôi vào ván cờ này.
Nhưng vẫn có khả năng, tất cả đây là chú Hai chợt nảy ý muốn làm, tôi cũng không thật sự hiểu chú Hai. (Có điều, cho dù chú Hai có ác ý, hiển nhiên là chú chợt nảy ý, bởi vì kế hoạch này thi hành quá nhanh, mới khiến tôi đột nhiên cảm giác được. Kế hoạch giống vậy đặt trong thời gian một năm, sẽ càng thêm hoàn mỹ.)
Cũng có khả năng là bị uy hiếp.
Chuyện thứ hai, tôi cần biết tiếp theo phải làm gì.
Nhiều người của Tiểu Hoa chết ở đây như vậy, đây là một chuyện không thể làm giả được, chứng tỏ ông chủ Tiêu không phải người bình thường, Bàn Tử vào suối kêu cũng là sự thật, sau khi nổi sấm, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, là phải thông báo với Bàn Tử.
Chuyện này, Tiểu Hoa trà trộn trong đội ngũ ông chủ Tiêu cũng biết, cho nên cậu ấy chắc chắn cũng đang nghĩ cách. Tôi hành động bừa bãi có khi nào làm loạn kế hoạch của cậu ấy không, tôi tin cậu ấy, nhưng vẫn tin bản thân.
Thêm vào đó, Tiểu Hoa có khi nào vì đại cục, vứt bỏ Bàn Tử.
Tôi biết Tiểu Hoa ngày trước có khả năng sẽ làm như vậy, hiện tại, tôi tin cậu ấy sẽ đi cứu Bàn Tử, giống như Bàn Tử nhất định cũng sẽ đi cứu cậu ấy như thế.
Đồng thời suy nghĩ vừa nãy, mắc trong lòng tôi, trực giác của tôi nói với tôi, hoài nghi của tôi là chính xác. Lúc này tôi nên làm ra một quyết định đặc biệt, quyết định này phải khiến nghi ngờ trong lòng tôi rơi xuống, hơn nữa đánh trúng vào phần mấu chốt trong ván cờ lớn mà tôi không nhìn thấy được, từ đó đuổi kịp tiến độ của mọi người.
Lưu Tang hiển nhiên phát hiện tôi khác thường, gã vỗ tôi một cái, tôi sờ sờ sau gáy mình, tôi chỉ đành một mình nghĩ thông những việc này.
"Anh còn muốn nghe không?" Lưu Tang hỏi tôi, tôi hỏi gã: "Các cậu có kíp mìn không?"
Mọi người mấy mặt nhìn nhau, có người gật đầu, Lưu Tang hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Tôi bảo bọn họ giao hết kíp mìn cho tôi, vác hết lên người nói với bọn họ: "Tôi đi phát tiết một chút." sau đó nói với Lưu Tang: "Đi với tôi."
Tôi dẫn Lưu Tang đi một mạch đến thổ lâu, đến bên sườn núi gần thổ lâu, tôi dùng xẻng Lạc Dương, đào mười mấy cái lỗ dưới đất, sau đó bắt đầu cắm dây dẫn kíp mìn, ghim kíp mìn vào đất, Lưu Tang vừa cảnh giác xung quanh, vừa hỏi tôi làm gì vậy?
Tôi nói với Lưu Tang: "Cậu biết đấy, giữa bạn bè ba người chúng tôi, có một phương thức giao lưu đặc biệt."
Tôi muốn dùng kíp mìn nổ thành một câu ngôn ngữ gõ, thế núi nơi này vòng quanh, tiếng nổ của kíp mìn sẽ hình thành tiếng vọng cực lớn, đây là ám hiệu chỉ ba chúng tôi mới hiểu, tôi dùng tất cả kíp mìn, tổng cộng nổ được ba lần, với trí khôn của Bàn Tử, hẳn có thể chú ý đến.
Trong tay Bàn Tử còn có rất nhiều kíp mìn, có lẽ, có cơ hội hắn có thể dẫn nổ những kíp mìn này trong suối kêu để hồi âm, cho nên tôi cần Lưu Tang đến giúp tôi nghe âm thanh dưới lòng đất.
Lưu Tang nhìn tôi, mặt lộ ra biểu cảm phức tạp, trong áo tôi còn có thuốc lá của Tát Sa hay cái gì Giang Tử đấy, tôi ngậm một điếu ra, nhét vào miệng gã, châm lên cho gã.
"Làm việc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro