Chương 150
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Sát na suy nghĩ lung tung đó của tôi, toàn bộ đều là vì trước giờ chưa từng nghĩ, chuyện này sẽ thê thảm đến như vậy, người bại hoại sa sút trong nghề này nhiều vô cùng, có rất nhiều người không chút nhân tính, nhưng cho dù là ác ma, nhìn thấy cảnh tượng như này cũng sẽ động dung. Chết nhiều người như thế, hoàn toàn là biểu hiện xem con người là đồ vật.
Những người này đối với sinh mệnh như đối đãi với đồ vật.
Nếu tôi biết là tình huống như vậy, đánh chết tôi cũng sẽ không dẫn một đội ngũ thế này đến, Bạch Hạo Thiên vẫn là một cô bé, chuyện của tôi cho dù có thêm hận cũ tâm ma cỡ nào, cũng không nên liên lụy cô bé.
Trong nháy mắt đó trong đầu tôi nháng lên vô số khả năng, tôi nên làm thế nào, trên mặt tôi đều là máu, da mặt hẳn tạm thời vẫn không bị nhìn ra. Người đối diện hiển nhiên rất kinh ngạc tại sao tôi lại ở đây, tôi gần như dựa vào phản xạ có điều kiện, nén khàn giọng nói: "Các anh đang làm gì? Tôi đuổi theo cách anh một mạch đến đây, sao các anh thủ ở đây? Người chạy hết rồi." nói rồi ho khan dữ dội, bánh tạo khói trước đó vẫn luôn sặc vào phổi, cuối cùng phổi bắt đầu đau nhức.
Tay người đối diện đè trên đao, mũi đao dài chĩa vào tôi, tôi biết cách dùng loại này, tôi muốn đối phó y chỉ có thể bước tới đạp đao, nhưng đằng sau còn có người, cho dù tôi đạp lên đao, người phía sau cũng không thể đối phó, cho dù đối phương không có đao, tình trạng sức khỏe của tôi hiện giờ là không thể có phần thắng.
Y nhìn tôi: "Vừa nãy khói quá lớn, tưởng cậu xông vào đây."
Tôi thầm giật thót, y thế mà không nghi ngờ, xem ra tay nghề của tôi có tiến bộ, y nhìn ra phía sau tôi, tiếp tục hỏi: "Người đâu?"
"Chạy vào trong rồi." tôi nói, chỉ chỉ kíp mìn trong kẽ đá bên cạnh, "Bọn họ muốn nổ sập thông đạo này, tôi đuổi sát nên không kịp châm lửa." người áo đen nhìn nhìn mìn trong kẽ đá, "Vừa nãy tôi thấy là cậu tự mình cắm vào, hơn nữa trong tay cậu cầm bật lửa, xem bộ cậu muốn nổ cái khe này."
Tôi nhìn nhìn bật lửa trong tay, thổi tắt lửa đi: "Tôi cũng không biết là anh, tôi tưởng các anh đều bị xử đẹp rồi. Còn nghĩ đồng đảng bọn họ vào tới, chuẩn bị dọa bọn họ một phen."
Y tựa hồ hơi có chút hoài nghi, nhìn ngó phía sau tôi, tôi nói: "Trong đó có thể bọn họ sẽ gài mìn."
"Mặc kệ bọn họ, bọn họ vào không được năm trăm mét đâu." người áo đen cất đao: "Cậu có thấy đó là ai không?" tay y vẫn dán lên đao.
"Là Ngô Tà." tôi khàn giọng rống lên, người áo đen nhíu mày, khoát khoát tay bảo tôi ra ngoài, lúc y xoay người trong nháy mắt tôi mò lấy hai kíp mìn nhét vào trong quần lót mình, bò ra theo, trong lòng cảm thấy thấp thỏm: Mẹ kiếp, lại không nhìn ra tôi mang mặt nạ da người, lẽ nào là luồn sáng ở đây quá mờ. Nếu đến nơi có ánh sáng, có khi nào bị giết thẳng tay không.
Trong mặt nạ đã toàn là mồ hôi, mặt nạ nặn từ bột mì, có khi nào nở ra không?
Nghĩ đến nơi có máu, tôi liền quệt mấy cái, rất nhiều máu khô đều thối rữa mùi xác, không lo được nhiều như vậy, bò ra khỏi miệng suối kêu, mấy người áo đen đều ở bên ngoài, tôi nhìn một lượt, là năm người. Khói bên ngoài vẫn mù mịt, tôi không ngừng ho khan, người vừa nãy nói với tôi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngô Tà xuất hiện ở đây, cậu phải đi giải thích với ông chủ Tiêu một phen."
Tôi thầm cầu nguyện Bàn Tử nghe thấy câu này: Mặc kệ bọn họ, bọn họ vào không được năm trăm mét.
Trong suối kêu chắc chắn có nguy hiểm chưa rõ tên, bọn họ yên tâm để người vào như thế, chứng tỏ nguy hiểm này vô cùng kín đáo. Nhưng bây giờ tôi phải thu xếp cho Bạch Hạo Thiên ra ngoài trước đã.
Người áo đen nói chuyện với tôi bảo người khác ở lại canh chừng, dẫn tôi đi lên, tôi đi theo y bò một mạch về phòng của mình, dọc đường tay y trước sau đều dán trên đao, tôi mồ hôi lạnh đầy mình, biết y không phát hiện thân phận giả của tôi, nhưng y cảm thấy tôi có vấn đề, lúc nào cũng chú ý đến tôi.
Ra khỏi phòng, người áo đen đứng vững, nhìn tôi. Tôi biết y muốn hỏi rõ.
Tôi lập tức giải thích với y: "Bọn họ xông vào đây, vào được đường hầm, tôi quay về phát hiện vách tường bị nạy ra, mới theo xuống đó."
"Tại sao không gửi cảnh báo cho chúng tôi." người áo đen nhìn tôi, còn chưa nói hết, đã nghe thấy bên ngoài có người đạp cửa, người áo đen mở cửa, chợt có cô gái dẫn một đám người xông vào, nói một một gã trung niên thấp gầy đằng sau: "Tiêu gia, chính là tên khốn này, lừa em ngủ với em, ông giúp em thiến hắn đi."
Nháy mắt có người bước lên, tóm lấy tôi, lột quần lót của tôi, gã trung niên thấp gầy kia tát vào mặt cô gái đó: "Cô cũng không phải thứ tốt lành gì." sau đó nhìn tôi: "Ngủ với phụ nữ của tao? Ra tay."
Bên cạnh có người bước lên xuống dao, tôi thầm cả kinh, thầm nghĩ xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro