Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 147

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Chế tác mặt nạ da người, rất nhiều lúc chẳng khác gì làm vỏ hoành thánh, mặt nạ da người tốt, vật liệu vô cùng được chú trọng, nhưng cô bé tay sau của tôi và Tiểu Hoa từng học một vài cách tạm thời, bởi vì vật liệu vô cùng đắt đỏ, cho nên lúc bọn họ luyện tập sẽ dùng bột mì thêm một loại sợi thảo dược đặc biệt, tập luyện lên mặt của đối phương.

Mặt nạ làm ra từ thứ này thoạt nhìn như quỷ, nhưng ban đêm, dưới tình huống ánh đèn tù mù, cộng thêm hóa trang và một ít tóc che phủ, có thể lừa bịp qua ải trong thời gian ngắn.

Tôi dùng loại vật liệu này nhanh chóng làm một miếng mặt nạ cho Tát Sa, sau đó hóa trang trên mặt nạ xong xuôi, sau đó nhét miếng độn chiều cao trong giày. Mang theo kềm nhổ đinh, dùng APP cắt hết những từ ngữ có ích trong đoạn ghi âm vừa nãy ra. Dùng để dự bị.

Sau đó tôi ra cửa không chút do dự, lên lầu bốn, ngang qua hành lang toàn là người, có người chào hỏi tôi, tôi liền gật đầu, trực tiếp đi đến phòng của Tát Sa, dùng chìa khóa lục được trên người cậu ta để mở cửa.

Trong phòng cậu ta không có ai khác, tôi thở phào, có người thì tôi chỉ đành rút lui, tôi kéo tất cả rèm cửa sổ, để ta sáng trở nên mờ tối, khóa trái cửa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng một lần, bắt đầu cạy đinh, cạy được bốn tấm ván rồi, tôi phát hiện phía sau ván là bông cách âm, xé bông cách âm ra, tôi liền nhìn thấy chăn bông gia cố.

Tôi chầm chậm xé chăn bông ra, cuối cùng trông thấy đường hầm đằng sau. Tôi cẩn trọng nghe ngóng, trong đường hầm lúc này không có ai.

Tôi xé lỗ hổng chăn bông ra, bò vào trong, đằng sau là một cầu thang vô cùng sơ sài, dùng gỗ đóng thành, tôi giẫm lên. Cả thông đạo chính là một ống khói, có vài nơi có gấp khúc, có vài nơi cắt ngang, nơi tôi vào được dựng nên.

Trong đường hầm không có bất kỳ tia sáng nào, tuy tất cả các phía đều dùng chăn bông bọc chắc chắn, nhưng có thể Tiểu Hoa vẫn sợ có ánh sáng lọt vào phòng người khác, tôi chỉ đành dựa vào nghe, tôi biết trong đường hầm không có một ai.

Tôi bắt đầu bò xuống, thẳng một mạch đến đáy, từ đường hầm đi ra, tôi phát hiện một hang đá, lúc này hẳn đang ở ngay dưới thổ lâu, nơi này có ánh đèn rất yếu, hang đá hình tròn, xung quanh chất đầy trang bị dùng cứu viện, thiết bị lặn, thiết bị leo núi đá đều có, nhưng không có người nào.

Ở trung tâm hang đá, tôi nhìn thấy một thứ dùng đá vây quanh như là giếng, đi vào xem, là một cái hố, vừa hai có thể đủ cho một người đi vào. Đây hẳn chính là suối kêu, tôi nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe thấy dưới suối có tiếng động, xem bộ, có người đang tác nghiệp bên dưới.

Đây chính là suối kêu trong truyền thuyết, thế mà nhỏ như vậy, giấu kỹ như vậy.

Tôi nhìn quanh quất, trong lòng mừng khôn xiết, tôi của lúc này, vẫn không biết vì sao khu vực này không có lấy một người, cũng không biết nguyên nhân thực sự Tiểu Hoa dùng chăn bông phủ kín cả đường hầm này. Tôi sắp xếp lại tất cả trang bị một chút, chừa ra vài phòng có thể trốn được, sau đó lấy điện thoại mình gọi cho Bàn Tử, bảo bên phía hắn im lặng, cắm dây sạc, đặt vào một trang bị.

Sau đó tôi bò ra, lúc đầu tôi còn quên tôi vào từ căn phòng nào, vừa mò mẫm, cuối cùng mò đến căn phòng của Tát Sa. Giả vờ đậy cửa lại.

Tất cả thuận lợi như thế, trong lòng tôi like cho mình một cái, cảm thấy trí lực của bản thân đã khôi phục, nhìn nhìn đồng hồ, tiếp theo, tôi phải bảo tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, ở trong phòng Tát Sa đợi người bên dưới thay ca, sau đó trà trộn vào suối kêu, đi xuống thì tôi nắm chắc quyền điều khiển.

Tôi không chút do dự mở khóa, còn chưa bước ra, cô gái trông giống A Ninh kia nháy mắt xuất hiện ở cửa, tôi còn chưa phản ứng lại, cô ta đã vào cửa, trở tay khóa trái cửa lại. Cuốn lấy tôi giống như rắn, ép tôi vào tường, muốn hôn tôi.

Tôi phản xạ có điều kiện tránh ra, vừa hay tôi ở trong bóng mờ, cô ta không nhìn rõ tôi, nhưng tôi nhìn rõ cô ta, cô ta hậm hực hỏi tôi: "Làm gì không mở cửa?" tôi vừa định nói chuyện, lập tức nhịn lại, muốn lấy điện thoại, khoảng cách này cũng không ích gì. Cô ta thoắt cái cởi áo ra, nói với tôi: "Lão Tiêu ngủ trưa, chúng ta có hai tiếng, không phải anh nín rất khổ sở sao?" nói rồi còn định leo lên.

Tôi nâng đầu cô ta, phản xạ có điều kiện trực tiếp đập vào tường.

Một cái lại không đập ngất cô ta, có thể tôi xem cô ta là con gái, xuống tay vẫn còn yếu, cô ta sờ đầu kinh ngạc nhìn tôi: "Anh làm gì vậy? Anh điên à?"

Tôi lấy thuốc của Tát Sa, hút, ậm ờ nói: "Cút, ông đây chán rồi." chỉ có miệng hút thuốc, giọng mới không rõ được.

Cô gái đó nhìn tôi, tiến lên hai bước, tôi lùi về sau, cô ta đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Anh được lắm, anh đợi đấy."

Tôi làm một dấu tay chửi thề, cô ta tông cửa xông ra ngoài, tôi đếm ba, lập tức cũng xông ra, vọt đến phòng tôi ở lầu ba. Xông vào phòng, tôi nhìn thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Bàn Tử huơ huơ chậu rửa mặt trong tay, trong đó toàn là thứ bốc khói.

Tôi chuẩn bị đại náo một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi