Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 144

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Kết cấu tất cả các phòng cơ bản giống nhau, tôi nhìn tất cả đinh được gắn bên trong, lên tiệm ngũ kim(1) trên trấn tự mua chút vật liệu, làm cái kiềm nhổ đinh, mua một vài cây đinh lớn nhỏ xêm xêm nhau, sau đó dùng lửa đốt cháy đen. Bên kia Bạch Hạo Thiên và Hưởng Đôn hẹn Thủy Tiên Ngọn Đỏ ra, theo cách tôi dạy, bọn họ tiết lộ, bọn họ có một vài thông tin về manh mối suối kêu cho Thủy Tiên Ngọn Đỏ.

Ông chủ của Thủy Tiên Ngọn Đỏ không biết là ai, nhưng Bạch Hạo Thiên chỉ đích danh, phải là Thủy Tiên Ngọn Đỏ giúp ông ta hẹn thanh niên kia nói chuyện riêng. Nói là muốn vào suối kêu, cần mượn sức người này. Cứ thế, hẹn xong, sau khi bốn người Thủy Tiên Ngọn Đỏ, thanh niên, Bạch Hạo Thiên, Hưởng Đôn cùng lấy được thông tin, hỏi ông chủ lầu bốn đòi tiền.

Thực ra lầu bốn lơ lỏng, thanh niên không chịu rời lầu bốn gặp mặt, bọn họ đụng đầu trên hàng lang bên cạnh cửa cầu thang lầu bốn.

Tôi vô cùng biết điều cởi tất cả hóa trang, cùng Bàn Tử trò chuyện trong giếng trời, giả vờ đang tranh luận. Bàn Tử hoa chân múa tay với tôi: "Nơi đó chúng ta phải trăm cay nghìn đắng mới nghe ngóng được, sau đó còn có tin tức, sao cậu không đợi thêm, phải gấp như vậy."

Tôi quay lưng về phía bọn họ, nói với Bàn Tử: "Tôi là ba anh."

Bàn Tử rất giận, nhưng sợ bị người ta đọc được khẩu hình, chỉ đành tiếp tục diễn, chuyến này diễn xong, chúng tôi quay về phòng, tôi liền hỏi họ thế nào. Thì phát hiện Bạch Hạo Thiên chưa về.

Hưởng Đôn nói với tôi, Bạch Hạo Thiên và thằng nhóc kia về phòng rồi, bọn họ còn có việc phải nói. Tôi ngây ra một lúc, trong lòng có chút lo lắng, Bạch Hạo Thiên dù sao cũng là một cô bé, không nên cẩu thả thâm nhập lòng địch. Nhưng Hưởng Đôn nói với tôi không vấn đề gì, lầu bốn thoải mái hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhìn từ không khí nói chuyện vừa nãy, cho dù bị phát hiện, cũng sẽ không hạ thủ với người ta.

Tôi ngẫm nghĩ cũng phải, đây là hành động cứu người, chưa vào trong núi sâu, chuyện như giết người phóng hỏa không phải không làm được, nhưng không cần thiết lắm.

Hưởng Đôn nói bọn họ cũng không nói quá nhiều vấn đề về thực chất, chỉ nói những khả năng có hợp tác được chăng, người trẻ tuổi đó như tôi dự liệu, vừa nhìn đã nhận ra tôi, lúc Bạch Hạo Thiên và Hưởng Đôn nói với cậu ta bọn họ muốn phản bội tôi vì tiền, phản ứng của thanh niên đó rất quái lạ, cậu ta nói thẳng: "Không được, người bên cạnh người này, đều sẽ bị anh ta khống chế, sau đó sẽ có một kết cục bi thảm."

Tôi hít sâu một hơi, bản năng phòng ngự trong lòng tôi không để câu này đi vào lòng đả động được tôi, nhưng đột nhiên nói như vậy, vẫn khiến trong lòng tôi run lên một chút.

Hưởng Đôn hỏi tôi câu này có ý gì, tôi không trả lời được.

Mỗi người đều là vai chính trong cuộc đời chính mình, người khác đều là kẻ qua đường, trong vở kịch của mình, ban đầu tôi luôn đặt bản thân ở vị trí vai phụ để nhìn nhận vấn đề, các vai chính bên cạnh tôi bị vận mệnh hun đúc mà tôi chỉ là nhà thơ vân du đứng nhìn, ghi chép lại những gì tai nghe mắt thấy, cho nên chìm nổi long đong, sống sống chết chết, ngòi bút vẫn có thể ung dung.

Nhưng tôi phát hiện đã sai rồi, trong lòng mỗi người, trước giờ không nên cảm thấy mình là vai phụ, cuộc đời của mình mình nên là vai chính, mà cũng nên hiểu, bản thân ở trong cuộc đời người khác vĩnh viễn là địa vị vai phụ, đừng đưa cuộc sống trong tưởng tượng của mình vào cuộc đời người khác, ngày tháng như vậy, có thể chỉ dễ sống một chút.

Ngây ngẩn ra, Bạch Hạo Thiên về đến phòng, tôi nhìn thấy sắc mặt cô bé có đôi chút không biết làm sao, cô bé đi đến chỗ tôi, xòe tay ra: "Của anh ta cho em, nói để em đưa anh xem thử."

Tôi cầm lên nhìn nhìn, là nửa miếng thanh tiền, chính là loại A Ninh thích, cô bé nói: "Anh ta bảo, anh nợ chị anh ta một lời giải thích, anh ta không phải đến vì suối kêu, anh ta vì anh mà đến."

Bàn Tử không hiểu: "Thiên Chân, cậu làm gì cậu ta rồi?" nói rồi cũng nhận ra thanh tiền, ôi chao một tiếng.

Kế sách của tôi hiển nhiên đã lập tức bị nhìn thấu, nhưng sai không phải ở tôi, nếu đúng là em trai A Ninh, vậy kế hoạch của tôi vẫn như thế, chỉ có điều mồi nhử không phải tiền, mà là bản thân tôi.

"Anh ta còn nói, người đi cùng anh sẽ không ai có được kết cục tốt." Bạch Hạo Thiên cắn môi dưới nói: "Em đánh anh ta một bạt tai. Anh ta là muốn tìm một người để hận. Có liên quan gì đến anh, lúc chị anh ta vào nghề, anh cũng chưa vào nghề mà."

Tôi thầm nghĩ nghe kết luận này, hai người họ trò chuyện cũng rất sâu, Bạch Hạo Thiên nhìn tôi, môi run lên, tôi chầm chậm nói: "Có phải cậu ta tự mình đến gặp tôi không."

Bạch Hạo Thiên gật đầu: "Anh đừng đi, em cảm thấy anh ta sẽ gây bất lợi cho anh."

Tôi không nói gì nữa, vỗ vỗ Bàn Tử rồi ra cửa. Bạch Hạo Thiên nhìn chúng tôi, không theo ra ngoài.

Bàn Tử nói với tôi: "Vừa nãy Tiểu Bạch không ổn lắm."

Tôi cũng nhìn ra được, trong lòng Bạch Hạo Thiên có biến hóa, bởi vì lời người thanh niên đó mang theo xung kích, tôi không biết biến hóa này hướng về tôi hay hướng về thanh niên kia, nhưng Bạch Hạo Thiên là một cô gái tốt, tôi không muốn nghĩ theo hướng xấu.

"Thằng nhóc kia muốn làm gì?"

Tôi nhìn phía đối diện trên hành lang, như tôi dự liệu, phía đối diện tên nhóc kia ở vị trí cao hơn một tầng cũng nhìn tôi, lần đầu tiên tôi và cậu ta nhìn nhau với trạng thái như vậy.

Tôi nhìn tên nhóc đó, cậu ta châm thuốc, làm một thế tay ngắm bắn tôi.

Chú thích:

(1) tiệm ngũ kim là cửa hàng chuyên bán các loại búa, dùi, đinh ốc, tua-vít, vòi nước, khóa, ống, ống bơm hơi, dây điện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi