Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 142

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Kế hoạch của tôi vô cùng rõ ràng đơn giản, lối vào suối kêu ở bên trong thổ lâu, theo logic thông thường, lối vào chắc chắn ở dưới lòng đất thổ lâu, đại sảnh tầng một của thổ lâu người qua kẻ lại, trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chỗ đó, cho nên cũng chưa từng chú ý tầng đầu tiên có lối vào đặc biệt hay nơi kỳ quái nào không.

Người quan trọng nhất đêm nay là Cổ Khái Tử, ban ngày tiếng động phiền nhiễu quá nhiều, lúc đêm khuya vắng người, Cổ Khái Tử hẳn có thể nghe được âm thanh dưới lòng đất.

Nhưng diện tích thổ lâu quả thực là vượt quá tưởng tượng của tôi, không như thính nô, thính lực của Cổ Khái Tử không thể nào trực tiếp nghe hết mọi tình hình dưới lòng đất tại một vị trí. Cho nên chúng tôi cần phân vùng tất cả khu vực lầu một của thổ lâu, sau đó phân vùng đi nghe, thu thập thông tin tại mấy vị trí, mới có thể suy ra tình hình cơ bản dưới lòng đất.

Tôi chia lầu một thổ lâu thành 12 khu vực, lầu một chủ yếu là ký túc xá của nhân viên làm việc, kho hàng, nhà bếp, những khu vực này bình thường bị khóa, rất nhiều khu vực khách cũng không thể vào, hết sức phiền phức. Tôi cần một lý do để Cổ Khái Tử có thể vào được tất cả khu vực trong đêm nay, lý do này tôi đã nghĩ xong rồi, tôi cần một sự cố điện lực. Hơn nữa không thể đả động đến những lầu khác, mà sự cố điện lực trong các phòng ở lầu một, cần phải khống chế được.

Lúc này tôi đã không sợ bị nhận ra nữa, bởi vì tôi đã rất xác định, tin tức lầu bốn sẽ không truyền tới lầu năm, hơn nữa cho dù người lầu năm biết tôi đến, với tự tin của Tiểu Hoa, cậu ấy cũng sẽ không để ý đến tôi.

Tôi và Bàn Tử xuống lầu một, bắt đầu sắp xếp tất cả dây điện, Bàn Tử vừa xếp dây điện vừa nói với tôi: "Hoạt động cứu viện này nhiều người như thế, nếu vần tới vần lui trong khu vực công cộng lầu một, cậu cảm thấy người lầu một sẽ không phát hiện ư? Lầu năm ít nhất có hơn trăm người. Buổi tối chúng ta cũng không phải chưa từng quan sát cả tầng lầu, không có bất kỳ hoạt động quy mô lớn nào."

Bàn Tử nói có phần khoa trương, nhưng tôi cảm thấy có lý, nhưng bất kể thế nào, lối vào chắc chắn thông đến dưới lòng đất, tôi cần suy ngược tình hình dưới lòng đất.

Nói tóm lại, buổi tối chúng tôi lợi dụng kỹ thuật của Hưởng Đôn, cắt dây điện ở lầu một, phản hồi của Cổ Khái Tử chứng minh suy nghĩ của tôi, dưới lòng đất cả thổ lâu, có rất nhiều không gian, liên hệ giữa những không gian này không nghe ra được, nhưng có thể xác định đại khái ba không gian có thể chứa mười người trở lên, có giá trị nhất là, Cổ Khái Tử nghe ra được trong thổ lâu có một cầu thang bí mật.

Cầu thang này thông thẳng lên lầu năm. Hơn nữa Cổ Khái Tử nghe ra âm thanh người hoạt động rõ ràng, có người từ lầu năm đi thẳng xuống lòng đất.

Tôi thở dài một tiếng, Tiểu Hoa căn bản không cần xuống lầu, bọn họ có cầu thang bí mật trực tiếp có thể xuống lòng đất.

Cầu thang này cũng không phải lên thẳng xuống thẳng, mà giống như một con rắn di chuyển lên xuống trong thổ lâu, rất có thể không phải cầu thang thật sự, mà là một đường ngầm cố tạo ra từ cơ cấu của thổ lâu, Cổ Khái Tử nghe ra rất nhiều bộ phận, tiếng người bước đi rất kỳ lạ, không phải nhịp bước cầu thang, mà là tiếng giẫm đinh trên vách tường để lên xuống.

Tôi không thể lên lầu năm, vào từ lối vào của Tiểu Hoa, nhưng ở tầng của chúng tôi, phòng chúng tôi cách thông đạo này rất xa.

Ly kỳ nhất là, phần lối đi này ở lầu ba, lầu hai, lầu một, tiếng động vô cùng yếu ớt, cho nên chúng tôi không thể xác định hướng đi của thông đạo ở lầu ba lầu hai lầu một, nhưng ở lầu bốn, Cổ Khái Tử nghe thấy phương hướng rõ ràng.

Chúng tôi trực sẵn đến trời sáng, xác định căn phòng gần thông đạo nhất ở lầu bốn, tôi quay về phòng chợp mắt 15 phút, sau khi thức dậy, trực tiếp tiến hành bước tiếp theo, tôi phải đến lầu bốn, vào căn phòng kia, từ căn phòng ấy, dưới tình huống không có bất kỳ ai phát hiện, vào trong đường hầm, từ đó vào được suối kêu.

Tôi bảo Bạch Hạo Thiên trực tiếp lên lầu bốn xem xem người ở trong căn phòng ấy là ai, Bạch Hạo Thiên về rồi, chỉ thẳng vào người trẻ tuổi đeo thanh tiền trên vách tường, "Là anh ta."

Tôi nhìn nhìn đồng hồ, "Chúng ta phải bắt cóc cậu ta sang đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi