Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 134

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Cả một buổi sáng, tôi đều xem ảnh mấy người chụp lén bên ngoài về, tôi dán lên vách tường một tờ báo, dán từng bức từng bức ảnh này thành một hình tròn, tôi tìm hiểu chi tiết cả thổ lâu. Tôi phát hiện rất nhiều người đều có chút danh tiếng trong nghề, ông chủ ở lầu bốn phỏng chừng rất giàu có.

Ảnh thanh niên kia, Bạch Hạo Thiên chụp rất nhiều, tôi bày hết ra trên vách, nhìn kỹ lưỡng, giữa đầu mày, đúng là rất giống một người.

Tôi nheo mắt lại, cảm thấy có hơi bất ngờ, lâu lắm rồi, người này đã đi bấy lâu. Sao lại đột nhiên xuất hiện. Tôi bắt đầu cảm thấy có phải là vì thanh tiền khiến tôi sinh ra ám thị không. Tôi phát hiện không phải.

Chuỗi thanh tiền đó, tôi vô cùng xác định, chính là loại trước kia người đó đeo, loại thanh tiền này vô cùng hiếm gặp, thường sẽ không phải trùng hợp.

Tôi nhìn Bạch Hạo Thiên, "Người này em có nghe ngóng không?"

Bạch Hạo Thiên lắc đầu: "Đột nhiên em đi nghe ngóng, em không biết nói thế nào."

Bàn Tử bên cạnh cũng xem ảnh, nhìn nhìn tôi: "Có phải không?"

Bạch Hạo Thiên nghe không hiểu chúng tôi đang nói gì, Bàn Tử choàng cổ cô bé, nói với cô đầy thâm ý: "Em đi thay cái váy siêu ngắn, sau đó cầm điện thoại, bảo anh bạn ấy chụp ảnh cho em, chụp xong, cảm ơn cậu ta, sau đó lưu tên weixin, nửa đêm vén chăn một chút, xem xem người này là ai."

Bạch Hạo Thiên nhìn nhìn chân mình: "Em thay váy ngắn người ta cũng sẽ không lưu weixin em đâu."

Bàn Tử nói: "Tin anh đi, trông em như con trai, bình thường chắc chắn rất nhiều bạn gái, bây giờ ở vùng hoang vắng, cũng có nhiều thời gian, em trang điểm lên thì thành thiên tiên."

Bạch Hạo Thiên nhìn tôi, mặt đỏ lên, dừng nửa ngày, mới nói: "Em không thể phản bội Tiểu Tam gia."

Bàn Tử nhìn nhìn tôi, chỉ tôi, chỉ cô bé, tôi xoa đầu Bạch Hạo Thiên: "Nói chuyện đàng hoàng, nói tiếng người."

Bàn Tử liền nói với Bạch Hạo Thiên: "Thứ như chân cẳng, không đáng giá, cho người ta nhìn chút không tính là phản bội, em xem đồ các cô gái trên phố mặc, đó gọi là phong cảnh." tôi nói Bàn Tử đừng làm khó cô bé, Bạch Hạo Thiên vừa nhìn đã biết là một cô gái không thích mặc váy. Bàn Tử bảo: "Cậu có ý gì, cậu bảo tôi mặc váy siêu ngắn chứ gì, cũng được, cậu có chuẩn bị váy siêu ngắn thì tôi mặc thử xem sao, nếu bị người ta nhận ra, cậu đừng trách tôi."

Tôi sờ cằm, thực ra đã chẳng ích gì, bởi vì trên tất cả ảnh chụp, thanh niên kia đều nhìn vào ống kính, đây là một người cảnh giác đến cực đoan, không phải dạng vừa đâu.

Mấy người chúng tôi ngồi xuống thương lượng, tôi chỉ lên vách tường nói: "Trong tin tức nói, lối vào mộ đó là một suối kêu, suối kêu chính là bình thường cạn, kêu một tiếng sẽ có nước đổ vào, chắc là ở trong ngọn núi gần đây, không có nước, lối vào hẳn là khe nứt cỡ nhỏ, Tiểu Hoa hiện giờ chắc chắn là động vật đi đêm, nửa đêm mới ra ngoài, chiều nay tất cả chúng ta đi ngủ, đến tối mọi người xốc lại tinh thần, lúc bọn họ xuất phát, chúng ta theo sau, hãy nhớ Tiểu Hoa vô cùng cẩn trọng, chúng ta không được đi theo từ trong thổ lâu, đến tám giờ tối, chúng ta đi xung quanh, tản ra các nhà nông gần đây, nhìn thấy người của họ ra ngoài, không mở đèn pin, chỉ đi theo ánh đèn pin của họ, chúng ta chỉ cần biết bọn họ đi về hướng nào, đại khái đi đến khu vực đó thì dừng lại. Không theo đến cửa suối, bằng không chắc chắn sẽ bị phát hiện."

Mọi người gật đầu, "Vào trong núi không có tín hiệu, bọn Tiểu Hoa không dùng bộ đàm, sẽ bị truy được tín hiệu, cho nên bọn họ chắc chắn liên lạc bằng còi dơi, tôi nghe nói Lưu Tang cũng ở trong đội ngũ, vẫn luôn đi theo không chịu rời, cho nên giữa chúng ta không được có bất kỳ liên lạc nào, mọi người phải chú ý an toàn, đêm đen trèo núi rất nguy hiểm."

"Nếu có tiền tôi sẽ mua mấy cái kính nhìn đêm, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào bộ não, mọi người cố lên."

Dặn dò xong rồi, mọi người ai nấy nằm xuống nghỉ ngơi, đến hơn 6 giờ, mơ mơ màng màng thức dậy, mọi người tản ra bốn phía khách sạn, tôi tìm một phòng bida gần đó, đánh mấy ván với người địa phương. Bởi vì đã biết nói mấy câu Phúc Kiến, tôi trò chuyện với một cậu bạn, phát hiện cái tôi biết hình như không phải giọng Phúc Kiến, tôi vẫn nghe không hiểu bọn họ nói gì.

Đánh mãi đến khi phòng bida đóng cửa, Bàn Tử gửi tin nhắn cho tôi, đã ba giờ sáng, không có người của Tiểu Hoa từ thổ lâu đi ra.

Đợi nữa thì trời sẽ sáng, tôi cảm thấy kỳ quái, ngẫm nghĩ, cảm thấy không ổn, lẽ nào lầu năm là ngụy trang, người lầu bốn, mới là người của Tiểu Hoa?

Nhưng tôi không nhìn thấy mấy nhân vật chủ chốt trong đám thủ hạ Tiểu Hoa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi