Chương 129
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Tôi mơ mơ hồ hồ bò dậy, thời trẻ ngủ không sâu, mấy năm nay buổi tối ngủ luôn rất sâu, tỉnh dậy rất khó khăn. Dụi dụi mặt, tôi vẫn duy trì cảnh giác nhất định, tựa sát vách tường, nghe tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất khẽ, hơn nữa có tiết tấu, tôi cảm thấy rất kỳ quái, mở điện thoại ra gọi điện cho Bạch Hạo Thiên phòng kế bên, cửa phòng cô bé hình thành số 7 với phòng tôi, cô bé nhìn qua mắt mèo có thể nhìn thấy người gõ cửa phòng tôi, tôi không dám tự mình nhìn, sợ đi đến cửa bị người ta trực tiếp dùng súng đất bắn vào.
Điện thoại Bạch Hạo Thiên gọi nửa ngày không ai nghe, tôi thầm cảm thấy không ổn, nhìn ra cửa sổ, tôi cẩn trọng mặc quần áo thật nhanh, bò ra cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là tường ngoài khách sạn, chúng tôi ở lầu ba, bên ngoài có một cây cột điện, một tay tôi móc vào viền cửa sổ, hai chân không chạm đất, vì thế lúc buông tay, rơi xuống một cửa sổ khác cùng vị trí ở lầu hai, tôi dùng sức đạp viền cửa sổ một cái, sau đó nhảy ra ngoài đạp vào cột điện, sau nữa lại rơi xuống cửa sổ tầng một, an toàn tiếp đất.
Đây là kỹ thuật trèo tường đơn giản nhất mà Tiểu Hoa dạy tôi, tổng cộng có sáu loại, đối phó với tường và vách đá khác nhau, sức cánh tay tôi không tốt, bằng không tôi có thể leo lên đến sân thượng, lực cánh tay tôi chỉ đủ để đi xuống.
Sau khi tiếp đất, tôi lần nữa bước vào khách sạn, quầy tiếp tân khách sạn có một chiếc máy tính, trên đó là các màn hình giám sát, người ở quầy tiếp tân quấn chăn bông rách nát đã ngủ từ lâu, tôi nhìn màn hình giám sát, nhìn thấy phòng tôi, liền trông thấy một người phụ nữ đang gõ cửa phòng tôi, sau gáy tôi phát rét, bởi vì khuôn mặt người phụ nữ đó dán vào cửa rất gần, gần như bám lên cửa, cô ta đang làm gì?
Đây chắc chắn là hành động không bình thường, lẽ nào là say rượu, hay là quỷ quấy trong khách sạn?
Lần nữa tôi gọi cho Bạch Hạo Thiên, gần như trong nháy mắt này, đột nhiên tôi nhìn thấy cửa phòng mình mở ra, một cánh tay từ trong thò ra ngoài, kéo người phụ nữ kia vào trong.
Cái đệt, tôi thầm nghĩ không đúng, vơ cái đèn pin trên bàn, vừa lay tỉnh tiếp tân trực ban, kêu có trộm, vừa kéo anh ta lên cầu thang đến cửa phòng tôi, tôi dùng thẻ phòng quét mở, tôi vào trong bật đèn trước. Nhìn một vòng, bên trong lại không có lấy một người.
Tiếp tân hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, nhìn tôi chẳng hiểu mô tê gì, bảo tôi xem xem có thiếu thứ gì không.
Tôi kiểm tra trong phòng một lượt lần nữa, vẫn không có ai, khách sạn này không có thang máy, cầu thang lên xuống chỉ có một cái đó, vừa nãy người phụ nữ kia và người xuất hiện trong phòng tôi, nếu muốn xuống lầu tuyệt đối sẽ đụng phải chúng tôi, cách duy nhất để bọn họ tránh chúng tôi chỉ có chạy lên lầu. Nhưng tốc độ của tôi vô cùng nhanh, trên cơ bản không quá có khả năng có người có thể chạy lên lầu bốn trước khi tôi xông lên tới.
Tim tôi đập dữ dội, nghĩ đã xảy ra chuyện gì, đi gõ cửa Bạch Hạo Thiên bên cạnh, ngoái đầu lại phát hiện cửa phòng bên cạnh tôi không giống như trong tưởng tượng của tôi.
Đó là một cánh cửa đá, tuy nhà nghỉ này rất tồi tàn, nhưng tuyệt đối không thể có một cánh cửa đá ở trong.
Tôi nhìn nhìn tiếp tân, tiếp tân tựa hồ không nhìn thấy cánh cửa đá đó, vẫn nhìn tôi bằng mặt ngái ngủ, tôi bước đến đẩy cửa đá ra, liền trông thấy căn phòng phía sau cửa đá, toàn bộ đã bị nước ngập.
Tôi đi đến trước cửa đá, thò tay sờ nước trên đất, phát hiện dưới sàn cả căn phòng là một cái đầm nước vực sâu, có thể nhìn thấy sâu trong đầm nước, lềnh bềnh hai cỗ thi thể.
Tôi muốn đến gần nhìn thi thể bên dưới, đột nhiên nước trong đầm thoắt cái vồ lên mặt tôi, biến thành rất dính dớp, tôi không thể hít thở, hít một cái liền có dịch sánh bị hút vào trong phổi.
Trong giãy dụa tôi giật mình tỉnh lại, ngoẹo đầu bắt đầu ho khan dữ dội, một cục máu lớn từ trong mũi tôi bị khạc ra, trong miệng, trong mũi tôi toàn là máu, phổi đau như nổ tung.
Trời đã sáng, khốn nạn đây là một giấc mơ, cả người tôi cuộn lại trên đất, đau đến không thể dậy nổi. Chầm chậm điều hòa hơi thở, muốn để mình thả lỏng, để cơn đau đớn này qua đi. Nhưng cơn đau này không qua đi.
Càng lúc càng đau, tôi mò lấy điện thoại của mình, không nói nổi câu nào, nhìn thấy tin nhắc cô bé gửi cho tôi trong điện thoại: Có người mua hàng. Tiếp theo làm gì?
Tôi không thể nói chuyện, máu dính đầy tay không ấn được màn hình, không làm gì được, ngất đi.
Sắp chết rồi, tôi thầm nghĩ, bọn họ đúng.
Không giống trước kia, lần này tôi trì hoãn, hoãn không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro