Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Vấn đề này tôi vẫn chưa nghĩ tới thật, tôi cảm thấy ai ai cũng có lòng hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ của con người có liên quan đến câu đố, cũng có liên quan đến người ra đề, ví dụ nói, tôi cũng không muốn biết thân thế của bà chủ tiệm gội đầu trên khúc ngoặc phía bắc Ngô Sơn Cư, thứ nhất chuyện như thân thế, chẳng qua cũng có mấy kiểu vậy thôi, anh phân tích nhiều rồi, liếc mắt qua vạn năm, mấy trăm loại khả năng, đồng thời anh sẽ biết, đồng thời cũng không để tâm nữa.

Quan trọng hơn là, tôi không có hứng thú với bà chủ, ngược lại với Bàn Tử rất hứng thú, cho nên lòng hiếu kỳ của hắn trong chuyên này, sẽ nhiều hơn so với tôi lắm.

Tôi cảm thấy lòng hiếu kỳ của mình dồi dào, vì đề mục của chú Ba cho tôi quá tốt, đây là mấy bước đầu tiên nhất, sau đó tôi bước vào, liền nhìn thấy những người bạn kia, tôi lại sinh hứng thú với thân thế của họ.

Hai thứ khiến tôi không thể xua đi.

Tôi chầm chậm nói hết những lời này với Bạch Hạo Thiên, nói xong, trong mắt cô bé đột nhiên trong nên long lanh, tôi nhìn cô cô mới phản ứng lại: "Sâu xa quá, hình như nghe không hiểu lắm."

"Sâu xa cái em gái cô." tôi thầm nghĩ, Bạch Hạo Thiên bước qua, giúp tôi gõ mã số của tôi. Quay xe lại.

Mã số tên tôi vô cùng kỳ quái, Bạch Hạo Thiên giải thích: "Hệ thống mã số này cũng không phải rất khoa học, đến đời của anh, thì không hữu dụng mấy, độ dài mã số tính ra đã quá tiêu chí, lại đến đời sau của anh, sẽ không thể dùng nữa. Sau này kho Mười một sẽ thế nào, không ai biết được."

Kho Mười một thuộc về cả Cửu Môn, hiện giờ Cửu Môn sớm đã không còn, không còn ai sẽ cân nhắc tương lai kho hàng cũ này, đến lúc ấy sợ rằng chỉ là một phần tiền lãi mà thôi.

Vị trí mã số ấy nảy ra, cũng không ở dưới nước, trên mặt đất kho hàng có một vị trí không bắt mắt. Chỉ có một món hàng.

Một mình tôi lặng lẽ đi đến đó, đó là một hộp bánh Trung thu, mở hộp ra, bên trong lộ ra một cái smartphone.

Smartphone hẳn là kiểu dáng mấy năm trước, sớm đã hết pin, nhưng cổng sạc dùng cổng Android, tôi quay về phòng làm việc, sạc pin cho điện thoại, bắt đầu đợi nó mở máy.

Đại khái 5 phút sau, điện thoại cuối cùng sáng lên, tôi mở điện thoại, phát hiện trên đó cần phải nhập mật mã.

Tôi không chút do dự nhập vào mã số của mình.

Điện thoại mở ra ngay.

Đầu tiên tôi mở album, vô số ảnh chụp load ra, tất cả ảnh đều có vị trí địa lý và thời gian chụp, tôi nhìn số lượng một chút, tổng cộng có hơn 3000 tấm hình.

Toàn bộ đều là các loại tài liệu và ghi chép.

Tôi mở một tấm trong số đó, phát hiện là báo cáo mưa giông tại Đông Bắc năm 1963, tấm hình này được chụp trên văn kiện, dùng bút lông viết "Đông 19", tôi xem trên dưới văn kiện, phát hiện đều là báo cáo mưa giông, phía trên đều có ký hiệu Đông 19, Đông 19 đại khái mãi hơn 40 tấm hình, xếp loại trên đó chuyển sang Tây 11.

Tôi nghiền ngẫm một lát, mở tệp ghi âm ra, nhìn thấy vô số đoạn ghi âm, tên những đoạn ghi âm này, chính là các kiểu Đông 19, Tây 11.

Điểm vào một đoạn trong đó, không ngoài dự đoán, trong đó phát ra tiếng sấm.

Nếu chủ nhân chiếc điện thoại này là chú Ba, chú Ba lấy tên khác nhau cho những tiếng sấm này. Nếu nhìn từ những bức ảnh, những tiếng sấm có tên này luôn đang vận động.

Tôi cười lên, đúng là rất thú vị, chuyện đến nay, tôi đột nhiên cảm thấy đây dường như là chú Ba sợ tôi nhàm chám, chơi với tôi một trò chơi.

Tôi giở nhanh một lượt ghi âm, toàn bộ đều là tiếng sấm, lại giở một lượt album, phần lớn đều là hồ sơ tài liệu, nhưng một hình trong đó, tôi dừng lại.

Tôi nhìn thấy một bức ảnh cảnh vật, bức ảnh này chụp thôn Vũ, được chụp bao quát từ trên núi trông xuống thôn.

Tôi nín thở xem hình, nhìn nhìn thời gian, một cảm giác khó nói nên lời nảy lên trong lòng.

Thì ra cháu và chú luôn gần nhau như vậy, bạn già.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi