Chương 101
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Nhớ đến kho Mười một, tôi nhìn nhìn xung quanh, không trông thấy Bạch Hạo Thiên, không biết cô bé này làm sao cứu được hai chúng tôi ra, hai người chúng tôi lại chẳng có cách gì. Nhưng Bạch Hạo Thiên hình như không ở đây. Chú Hai nói với tôi: "Một tháng ba ngàn rưỡi."
"Lương thực tập sinh bây giờ đều cao thế sao." tôi nói. Chú Hai không đáp lại tôi, Bàn Tử đá lông nheo với tôi: "Cậu lớn tuổi thất nghiệp, trông kho đặc biệt thích hợp. Dù sao cậu cũng chẳng việc gì làm, ngồi ca đêm còn có tiền tăng ca."
Tôi nhìn vẻ mặt của Bàn Tử, dường như hắn có mục đích đặc biệt gì, cũng không lải nhải nữa, hỏi chú Hai: "Cho tiền dưỡng xe, đổ xăng xe cháu." chú Hai nhìn Nhị Kinh một bên một cái, Nhị Kinh lấy ra một cái máy tính bấm mấy cái về 0, sau đó tính toán một chút, nói với tôi: "Tiểu Tam gia, tiền xăng mỗi tháng báo chỗ tôi. Sửa xe thì ở đây không có tiền lệ này."
Tôi thở dài một hơi, lại hỏi Bàn Tử: "Bao cao su đâu? Trả cho chú Hai tôi. Bằng không tôi còn chưa đi làm đã để mất hàng, chú Hai tôi chắc chắn sẽ tính tiền đền vào tôi."
Nhị Kinh ở bên cạnh nói: "Cái này phải xem chủ vật có truy cứu trách nhiệm với cậu không." nói rồi nhìn Muộn Du Bình. Tôi thầm nghĩ hóa ra chủ của thứ này được tính là Muộn Du Bình, liền thở phào, con mẹ nó nếu nói nợ tiền, hai chúng tôi còn phải tính lại.
Khảm Kiên ở một bên gọi tôi, tôi bưng hộp cơm ra, liền trông thấy hình nộm da nữ đã biến thành một thứ như màng mỏng plastic màu giấy dầu, đã bị vứt trên phố ven sông. Tôi hỏi tại sao phải như thế, Khảm Kiên nói: "Hong khô, mang về nghiên cứu thử."
Tôi ngồi xổm xuống, dùng đũa chọc chọc một lát, trên hình nộm da nữ có mấy vết rạch lớn, chắc chính là do Bạch Hạo Thiên cắt ra. Khảm Kiên nhẹ giọng nói: "Yên tâm, chết hẳn rồi."
"Sao cậu biết chết hẳn? Trước đó lúc đột ngột sống lại, không hề có chút dấu hiệu nào." tôi nói, nghĩ đến thứ này không biết vì sao đối với tôi không tệ, tôi giày vò đến thế mà vẫn như chết, Hu tổng động một cái lập tức sống lại. Khảm Kiên bảo: "Tay Hu tổng bị người ta bẻ gãy, sau khi máu bôi vào da người, ngửi thấy mùi máu sẽ sống lại ngay, tôi cũng không biết tại sao trên tay lão có móng tay cấu rất sâu."
Tôi nhíu nhíu mày, lập tức thở dài một hơi: "Lão chơi mạt chược thích ném bài, phỏng chừng lúc ném đập vào mạt chược trên bàn rách da."
Khảm Kiên nhìn tôi: "Ông chủ, không phải anh vẫn luôn nói với tôi, lời nói quá nhiều chi tiết dường như đều là lời bịp bợm sao?"
Tôi vỗ sau cổ hắn một cái: "Tên phản đồ nhà cậu còn không biết ngại mà nói tôi, cậu với Vương Minh đã bị viên đạn bọc đường của người ta triệt để bắt làm tù binh. Đúng là mất mặt."
Khảm Kiên nhìn nhìn bóng lưng chú Hai ăn cơm: "Tôi ký hợp đồng lao động cho Ngô Sơn Cư, chúng tôi phải tuân thủ pháp luật mà."
"Ây da, con sói mắt trắng nhà cậu bây giờ học được cái điệu này." tôi thầm tức giận, nhìn nhìn Bạch Xà, Bạch Xà hoàn toàn không dám nhìn vào mắt tôi.
Tôi ăn mấy miếng cho xong cơm, liền quay vào phòng nói với chú Hai: "Hôm sau cháu đi làm. Chú Hai, chú vẫn chưa dặn dò gì, không có việc gì cháu đi trước." nói rồi nhìn Bàn Tử một cái, nhìn Muộn Du Bình một cái: "Các anh ở đâu?"
Bàn Tử liền hỏi: "Cậu ở đâu? Chúng tôi tìm một nhà trọ gần chỗ cậu. Cậu cũng kiếm được 3500 rồi, chúng ta phải thích nghi biến hóa."
Tôi khoát tay bảo bọn họ đi với tôi, chú Hai liền nói: "Mày đừng đi vội. Có vài chuyện mày biết một chút cũng tốt." chú Hai liền cầm điện thoại gọi đi, hỏi đối phương: "Các cậu đang ở đâu, đến sớm chút."
Trong điện thoại không biết là ai, vọng lại mấy tiếng, chú Hai chuyền điện thoại cho tôi, tôi nhận lấy, liền nghe tiếng Tiểu Hoa: "Cậu ở yên đấy đừng đi, 5 phút nữa tôi tới. Tra được chuyện này, cậu cùng nghe luôn"
Lòng tôi chợt động, nghĩ là chuyện của chú Ba, đột nhiên cảm thấy có phần áy náy, chú Hai vẫn muốn để tôi tham dự, tôi còn khiến chú khó coi.
Tiểu Hoa nói tiếp: "Tôi biết chỗ cậu có rất nhiều người, tôi sẽ nói với cậu một việc lớn trước, sau đó người tản đi rồi, tôi có chuyện riêng nói với cậu, cậu nhớ lát nữa lấy cớ chúng ta cùng đi."
Tôi ừ một tiếng, buồn bực: "Liên quan đến chuyện gì, đừng có giữa chừng, biết được bao nhiêu. Bằng không tôi không nhịn được."
Tiểu Hoa nói: "Có liên quan đến Hạt Tử."
Nói về chuyện 100 ngày
Thời gian đăng liên tục nhiều nhất hẳn là trong khoảng Đạo Mộ 1~2, đăng liên tục lượng chữ đại khái hai quyển sách, sau đó tạm ngưng là vì xuất bản bản sách, chỉnh sửa rất lâu, nhà xuất bản đợi không kịp, lúc tôi đem bản chỉnh sửa đến tìm nhà xuất bản, Đạo Mộ Bút Ký đã bán lên bảng xếp hạng.
Khoảng thời gian đăng liên tục, mỗi ngày 3000 chữ đại khái phải viết 8 tiếng, hao tổn sức khỏe và tinh thần đều rất lớn, người béo phì bởi vì không vận động, đại não mệt mỏi cao độ, tinh lực dễ tập trung cũng dễ phân tán.
Hiện tại di chứng vẫn đang tra tấn tôi.
Đăng liên tục là một trạng thái làm việc cần tự ràng buộc mạnh, nói như vậy, thời gian đăng liên tục không thể sử dụng kiểu sáng tác quá mức hào phóng, tôi lại vẫn cứ chỉ viết loại hào phóng, kiểu sáng tác này cần tự do mạnh mẽ, kết quả là não trái phải vật lộn với nhau.
Có người bạn tác giả nói với tôi tôi đã chọn sai loại hình để viết, đại khái tôi cũng cảm thấy đúng. Tại sao phải liên tục viết tiểu thuyết kỳ bí?
Nhưng trên thực tế nếu mở rộng yêu cầu, thì cũng viết được, Sa Hải năm đó cũng đăng liên tục hơn hai tháng, Đạo Mộ Bút Ký Trùng Khởi cũng đã 100 ngày, nhưng đăng liên tục như vậy đồng nghĩa với sửa chữa nghiêng trời lệch đất trước khi xuất bản.
Dạo này tới gần ngưỡng thời gian một trăm ngày, một tuần nay bận khởi quay Sa Hải, mấy chương này có thể nói là viết bừa, chính mình cũng đang do dự tình tiết, tình tiết tóm lại chuyển đi, đến khi xuất bản, đại khái tính lại một chút, có hai tình tiết lớn đã hoàn toàn bị san bằng. Phần Hu tổng phỏng chừng sẽ sửa lại hoàn toàn. Weixin đăng rồi lại không thể sửa chữa, thở dài một tiếng.
Tóm lại lại đến mùa sửa bản thảo, vẫn sẽ tiếp tục đăng chương mới, đồng thời bản thảo sửa chữa, sẽ đăng kèm cho mọi người so sánh. Có hứng thú có thể xem thêm một lần.
Tác phẩm hay là phải sửa mới ra, cám ơn mọi người khi đăng chương không chê bai, các bạn re-up lại phải bị tôi đả kích lần nữa, xin lỗi, nhưng nhiều bản thảo internet vẫn là phong cách của tôi.
Nhân danh Giả Đảo ông thần sửa chữa, bắt đầu sửa chữa Trùng Khởi và Thế Giới
Nhàn cư thiểu lân tịnh
Thảo kính nhập hoang viên
Điểu túc trì biên thụ
Tăng xao nguyệt hạ môn
Quá kiều phân dã sắc
Di thạch động vân căn
Tam khứ hoàn lai thử
U kì bất phụ ngôn
——- Đề Lý Ngưng u cư – Giả Đảo
(Tạm dịch:
Ở nhàn lặng láng giềng
Lối cỏ vào vườn hoang
Chim về cành bên ao
Dưới trăng sư gõ cửa
Qua cầu chia sắc ruộng
Đá chuyển động chân mây
Người xa nay về lại
Đã hẹn chẳng sai lời)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro