Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 8

Vua câu cá (8)- Chẳng phải nhiều lời

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Bàn Tử vừa nghe không có rượu lập tức trực tiếp biểu diễn thay đổi thái độ trong một giây đồng hồ, ăn tết mà không có rượu đối với hắn mà nói cũng là chuyện lớn, hắn cười nói với bà chị: "Chị hai à, chị gặp may rồi, nó không báo mộng cho chị cũng đừng lo, chị biết vì sao không, bởi vì nó đã báo mộng cho tôi. Nó nói bà chị là mẹ ruột của nó, à nhầm, là lãnh đạo."

Hai chúng tôi thông đồng diễn ra một vở đền tiền gà nhưng không có tiền lẻ nên lấy thêm vài bình rượu, ai nha, lấy thêm vài bình rượu giá cao, tính một cái giá tôi dù có tổn thất một chút cũng không tiếc, thành công làm bà chị cảm giác mình đã bắt chẹt được chúng tôi một khoản, chỉ bằng một con gà và vài bình rượu.

Thổ Thiêu của địa phương mỗi bình đều có vị khác nhau, phương pháp chưng cất hoàn toàn dựa vào óc tưởng tượng, còn cho thêm vài thứ lăng nhăng, một số khi lên men thời gian và độ ấm đều dựa vào tâm trạng, vì thế không thể đảm bảo mùi vị, đành ứng phó cho qua. Tuy nhiên có một điều Thổ Thiêu luôn không đổi chính là nồng độ cồn nhất định không thấp. Đối với tôi mà nói, thế là đủ rồi, uống say cho chóng, ít gây chuyện.

Muộn Du Bình vặt lông gà, moi nội tạng, tôi lấy nội tạng đi rửa sạch, cắt nhỏ làm măng tây xào lòng gà, cho một ít hạt tiêu vào, bà nội tôi hồi trước đặc biệt thích ăn món này.

Bàn Tử ở bên cạnh rửa đậu hũ cùng dưa chua, hắn tới chỗ vừa đứng, trực tiếp mở một bình Thổ Thiêu rót ra một chén nhỏ, vừa uống vừa đảo sơ rồi thêm nước, nói với tôi: "Chậc, lúc tôi xuống đến đạo động liền có một loại cảm giác như về nhà, cậu biết không, chúng ta hẳn là nên hoạt động để tiêu hao năng lượng thừa đi. Cậu phải biết rằng địa vị trong giang hồ, chỉ nói thôi sẽ không có đâu."

"Anh là chồn sao, về nhà liền đào một cái đạo động trong nhà đi." Tôi nói: "Nghỉ đi thôi, thừa lúc còn sớm mà tìm một bà cô sinh một đứa con, miễn cho đến lúc ngay cả năng lực sinh sản cũng không có."

"Uống đi, Thiên Chân, lúc nào đến lượt cậu hoài nghi năng lực sinh sản của Bàn gia tôi vậy. Nói cho cậu biết, Bàn gia tôi đánh cả Tam Sơn Ngũ Nhạc, đàn áp Tứ Hải Cửu Châu. Biết tại sao nước biển lại mặn không? Đó là bởi vì..."

"Đó là bởi vì anh nói nhảm!" Tôi tức giận nói, Bàn Tử múc đậu hũ và dưa chua lên, cầm một cái khăn lau, bọc ở tai nồi mà bắt đầu xào, âm thanh rất lớn, câu nói kế tiếp của hắn tôi không nghe rõ.

Thật ra so với bất kỳ ai tôi biết rõ tại sao Bàn Tử lại nói như vậy. Giống như có một số người đến một độ tuổi nhất định sẽ đặc biệt thích đi chụp ảnh, đó là cảm giác được tuổi thanh xuân đã sắp qua, vẻ đẹp cũng sắp mất đi. Giai đoạn "Vẫn còn thời gian nhưng đã thấy mất đi" này làm người ta không biết phải làm thế nào, vì thế trong khoảng thời gian này theo bản năng sẽ muốn lưu lại vẻ đẹp của mình. Bàn Tử cũng giống như vậy, sự mạo hiểm sẽ làm hắn nghĩ mình vẫn còn trẻ, cho dù bản lĩnh của hắn vẫn lợi hại như cũ, nhưng chính hắn cũng đã cảm giác được ảnh hưởng của năm tháng lên người mình.

Tôi đỡ hơn hắn, là do từ nhỏ cũng chẳng vẻ vang gì, vì thế cảm giác lực bất tòng tâm này sẽ theo tôi vĩnh viễn, người ta nói người hơn 30 lưng đã 60, vì thế tôi cũng không quá để tâm đi so sánh sự chênh lệch.

Cơm đã làm xong hai phần ba, đầu thôn truyềnđến tiếng chiêng đồng, địa hình thôn rất phức tạp,đây là lần đầu tiên bọn họ tới, Bàn Tử đặt một cái chiêng ở đầu thôn để bọn họ gõ, tiếng chiêng rung trời, cảm giác cứ như giặc vào làng. Bàn Tử lau tay vào tạp dề, vui vẻ nói: "Tới rồi!"

Hai chúng tôi ra ngoài nghênh tiếp, đi tới đầu thôn, trước tiên thấy Tú Tú ăn mặc một cây hồng, lạnh cóng mang dáng vẻ ngây ngô hết nhìn trái lại nhìn phải, thấy tôi, cô vui vẻ vẫy tay, run lẩy bẩy gọi: "Anh, Phúc Kiến không phải ở phía nam sao?"

Tôi đi tới, cô liền ôm lấy tôi, tôi biết cô thật sự vui vẻ. Tú Tú đã tiếp quản rất nhiều chuyện của Hoắc gia, loại dã ngoại đồng quê thế này đối với cô là cực kỳ khó gặp. Chỉ là cô mặc như cây nến, vừa nhìn liền biết áo bông là mua bừa ở cửa hàng dọc đường.

Những người phía sau đều nhìn thấy chúng tôi, cùng tiến đến chào,chúng tôi đi tới nhận hàng tết trên tay họ, thấy cha mẹ, tôi lập tức từ tiểu vương tử thôn Vũ, nhà cung cấp hàng hoá theo kỳ hạn vùng nông thôn, biến thành con ngoan của cha mẹ. Thuốc lá nhất định không thể hút như ăn cơm, lúc giới thiệu bạn bè cũng ngắn gọn một chút. Đi tới giới thiệu Bàn Tử là đối tác đầu tư cho sản phẩm nông nghiệp của tôi, chuẩn bị đưa ra một ít thổ đặc sản sinh thái nơi đây, giới thiệu Muộn Du Bình là trợ lý của Bàn Tử, hai người bọn họ là anh em ruột, như vậy cha mẹ tôi cũng sẽ không hỏi: "Ngày tết mà sao các anh không về nhà?" Vấn đề này đối với người Trương gia đúng là đâm cho một đao. Tuy là bọn họ không tốn năng lượng để mang chuyện này canh cánh trong lòng.

Chú Hai đứng đốt thuốc, sớm đã nhìn thấu tất cả, chủ ý của chú là khuyên tôi trở về thành phố, chỉ bất quá là vừa rồi không tiện phát tác, tôi né tránh ánh mắt chú. Tiểu Hoa thấy tôi cũng rất vui vẻ, nhìn thôn, nói tôi đúng là đồ bịp bợm, cái thôn rách nát mà tôi miêu tả như chốn thế ngoại đào nguyên ngàn năm có một, tuy nhiên tiếng thác nước chảy vĩnh viễn không ngừng vẫn là dễ làm cho người ta cảm thấy yên bình.

Đi vào trong phòng tôi, Tiểu Hoa lộ vẻ kinh ngạc: "Tuy là nhìn chẳng ra sao, nhưng anh cũng bỏ nhiều tâm tư phết."

"Cậu muốn tới ở không?" Tôi khiêu khích hắn.

"Đại ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu dã. Chốn đào nguyên của tôi chắc là ở trong lòng mình." Tiểu Hoa chạm vào cái bàn đầy mỡ, ngón tay hơi miết, liếc mắt nhìn tôi: "Anh còn không thèm trải cái khăn trải bàn sao?"

Tôi thầm nghĩ sinh hoạt trong thôn bất tiện, rất nhiều chuyện đều phải tự làm, tôi nói như vậy để những chuyện khác khỏi phải làm. Tiểu Hoa tiếp tục nhìn kỹ, nhìn đống nguyên liệu nấu ăn tôi chuẩn bị một lần, im lặng cởi áo khoác, từ trong túi đeo lưng của mình lấy ra một cái tạp dề, mang vào, bắt đầu hỗ trợ.

Người nhiều, trong phòng liền ấm áp lên, hơi nước làm cho đồ dùng thuỷ tinh bị đắp lên một màn sương, Tú Tú chuẩn bị dưa và trái cây cho các trưởng bối, Muộn Du Bình đập hạch đào, Bàn Tử cãi nhau với Tiểu Hoa, xoi mói đám đồ làm bếp giá 2 tệ mua ở siêu thị, trước mắt tôi bỗng mơ hồ, nghĩ tất cả đều không chân thực.

Vừa lúc đó điện thoại di động rung lên, tôi cầm lên xem, phát hiện Lôi Bản Xương gửi một tin nhắn cho tôi.

Ông cụ là người cổ hủ nên không dùng Wechat. Tin nhắn không hiện trước nội dung. Ngón tay tôi giơ lên muốn mở ra, lại do dự.

_______

*Đại ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu dã:

Là ý nói người có năng lực mong muốn ỷ lại vào hoàn cảnh xung quanh mà quên đi thế sự, sa vào chốn thế ngoại đào nguyên, đây là chỉ tiểu ẩn.

Người có năng lực thực sự cũng lẫn vào trong phố phường, nơi này mới là ngoạ hổ tàng long, đây là chỉ trung ẩn.

Chỉ có người tài đứng đầu mới ẩn thân vào triều đình, họ mặc dù bị vây trong sự nhốn nhác của tình hình chính trị đương thời, lại có thể đại trí giả ngu, đạm mạc mà sống, đây mới thực sự là người ẩn mình(ẩn giả).

-edit qua từ zhidao.baidu-

*Đính chính bài "Ghi chép ở thôn Tự Vũ" mình edit sai, nó phải là "Ghi chép từ thôn Vũ" không phải Tự Vũ, qua chương này mới biết cái tên thôn chỉ là Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bíẩn