Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Giải Vũ Thần bị Hắc Hạt Tử ấn trên sô pha, áo sơ mi vén lên một mảng, lộ ra vết thương lớn trên lưng.

"Có phải cậu chưa từng chịu thua bao giờ đúng không?" Hắc Nhãn Kính hỏi anh, tay khác lại cầm một lọ cồn, dùng tăm bông dính, oán trách mà giúp anh sát khuẩn.

Hắn khống chế lực tay rất tốt, động tác dừng lại trên da chỉ tạo cảm giác ngứa nhẹ, không có đau đớn. Hắn nghe thấy Giải Vũ Thần bật cười, tiếng cười trầm đục mang theo ý mỉa mai.

"Chịu thua thì có ích gì?" Anh hỏi ngược lại.

Sườn mặt của anh dán lên sô pha, mái tóc có chút rối loạn, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, không có chút nào giống người bị thương vừa được cứu về.

"Cho nên cậu chỉ biết đổ máu." Hắc Nhãn Kính nói.

Trên mặt hắn trước sau như một vẫn mang ý cười, động tác trên tay không chậm nhịp, giống như một bác sĩ tận tình, nhìn qua có thể thấy tâm tình không tồi. Nhưng Giải Vũ Thần vẫn rõ nhất, Hắc Hạt Tử là đang tức giận, hơn nữa còn rất ít khi nóng giận như vậy. Nếu không phải bận tâm trên lưng anh có thương tích, hiện tại còn có thể bị hắn trói lại đem quăng về nhà, chứ không phải ghé vào đây cùng hắn đấu khẩu.

"Nếu rơi lệ thì sẽ giải quyết được vấn đề sao?" Giải Vũ Thần quay lại lạnh nhạt trừng mắt khiêu khích hắn, "Không phải cứ khóc sẽ giải quyết được vấn đề, anh biết tôi muốn thứ gì, anh sẽ cho nổi sao?"

"Đây không phải thứ để cậu lấy cớ biện hộ." Hắc Hạt Tử dùng xong cây tăm bông cuối cùng, đem hòm thuốc đá về phía anh, "Chỉ có thể đơn giản sơ cứu, chuyện khâu vết thương tự cậu phải xử lý."

Giải Vũ Thần im lặng không đáp, anh ghé vào sô pha, có thể thấy trên lưng có rất nhiều miệng vết thương, vô số vết nhỏ dày đặc rải rác trên da thịt trắng nõn, thoạt nhìn giống vô vàn vảy cá.

"Cậu không nghĩ sẽ gọi tôi sao?" Hắc Hạt Tử ghé sát vào tai anh, giọng điệu đầy sự tự tin.

Giải Ngữ Hoa cười lạnh nói:"Không có anh hỗ trợ, tôi vẫn có thể tự mình làm rất nhiều việc."

"Nhưng đáng tiếc, lần này Hoa nhi gia thất bại rồi." Hắn tỏ vẻ hơi tiếc nuối, nhưng lần này hắn ra tay rất mạnh, băng gạc ấn vào miệng vết thương khiến máu chảy ra một chút, Giải Vũ Thần khẽ nhíu mày.

"Cậu đã coi chuyện này như một thử nghiệm, bước đầu muốn loại bỏ tôi ra khỏi cuộc sống của mình, tiếc là vẫn thất bại. Nhưng nếu tôi không đến kịp, cậu nghĩ sẽ có hậu quả gì?"

"Ừ, nhưng anh vẫn đến đúng lúc." Anh cười.

"Chuyện này cũng nằm trong dự tính của cậu?"

"Không." Giải Vũ Thần nói, "Là tôi đánh cược."

Nửa giờ trước, phố Tây đã xảy ra một cuộc giao dịch, liên quan đến buôn lậu và vài món đồ cổ quan trọng. Giải Vũ Thần theo dõi động tĩnh liên tục trong ba tháng, đang chuẩn bị thu lưới, tóm gọn một lần. Trước đây, những chuyện này đều là anh thuê Hắc Hạt Tử đi cùng, hai người họ ầm ĩ một trận, sau đó Giải Vũ Thần lại lặng lẽ đem tin tức giấu đi. Tuy nhiên, tin tức lần này đã bị lộ, và hoàng tước đã bị phản bội, đội của anh bị đánh bại, tình hình vô cũng thảm khốc.

"Đánh cược tôi sẽ chú ý đến hành tung của cậu, hay là chú ý đến cái chìa khóa mà cậu để lại trong hòm thư trước cổng Giải gia?" Hắc Hạt Tử hỏi.

Chìa khóa đó đã được đặt trên bàn phòng khách tại nhà hắn từ nhiều năm về trước, có lẽ là món quà hắn tặng cho Giải Vũ Thần, dùng để mở cổng nhà hắn.

"Đã chia tay rồi, cũng không cần phải nói mấy lời hoa mỹ nhiều quá, cũng đừng giả vờ như vậy." Hắn tiếp tục nói, "Tôi còn thấy được."

Giải Vũ Thần nhắm mắt lại. Những vết thương trên lưng dưới tác dụng của cồn càng trở nên đau đớn hơn, anh có thể cảm nhận toàn thân mình như bị lửa thiêu đốt. Trước kia, khi bọn họ làm việc cùng nhau, cũng sẽ chịu những vết thương tương tự. Nhưng lúc đó, họ lại có thể vượt qua cùng nhau, chịu đựng cơn đau. Nhưng hiện tại, anh vẫn đang ở đây, không chỉ không cảm thấy một chút dễ chịu, mà ngược lại, lại cảm thấy vô cùng chật vật.

"Những kẻ đó có theo kịp không?" Anh hỏi.

"Không, nếu không hiện giờ cậu sẽ không nằm ở đây." Hắn trả lời, "Đau thì có thể hút thuốc."

Giải Vũ Thần xua xua tay.

Hút thuốc thì phải xin lửa, tư thế này quá ái muội, anh sợ chính mình không kiềm chế được.

Hắc Hạt Tử không khuyên anh nữa. Nửa bình cồn còn lại rất nhanh đã dùng hết, vết thương vẫn chưa ngừng chảy máu. Hắn thở dài ngồi dậy.

"Tôi đi mua bình cồn." Hắn cầm chìa khóa trên bàn, "Cậu nghỉ ngơi đi."

Hắc Hạt Tử trở về, tay cầm một túi đồ y tế, tay trái còn cầm một cái bánh rán đường, tiện thể mua trên đường về. Mở cửa ra, mùi hương của bánh rán lập tức tràn ngập căn phòng. Giải Vũ Thần đã thu dọn xong, trên mặt đất là hộp thuốc mở ra, băng gạc thì thiếu hơn một nửa, anh đang ngồi trên sô pha uống trà.

"Sớm quá hạn sử dụng rồi." Hắn nói. Giải Vũ Thần lắc đầu, nói là đã mua từ lần trước, hạn sử dụng đến sang năm. "Không phải cái hộp đó, cái hộp đó tôi ném đi rồi." Hắc Hạt Tử nói tùy tiện, cũng không kỳ vọng anh sẽ tin, "Không cần phải độc như vậy chứ?"

"Xe của tôi sẽ đến ngay." Giải Vũ Thần nói.

"Ừ." Hắn đáp.

Trong chốc lát bọn họ cũng không còn gì để nói, Hắc Hạt Tử đem tăm bông cùng cồn bỏ chung một bịch, tùy tiện quăng vào hòm thuốc. Sau đó nhìn anh một chút, thở dài đưa bánh rán đường cho anh.

"Bây giờ đang là giờ cao điểm, tài xế của cậu chắc chắn đang bị kẹt xe."

"Anh nói không sai."

Bánh rán đường vẫn còn ấm, là món ăn vặt thường thấy ở ven đường. Giải Vũ Thần luôn rất thích, gần nhà Hắc Nhãn Kính có mấy sập bán món này, thời điểm ở bên nhau, anh vẫn thường xuyên muốn hắn tiện đường mua mấy cái mang về.

Giải Vũ Thần đem cái bánh rán đường ăn thành cơm tối, còn Hắc Hạt Tử mở một lon soda và ngồi sô pha bên cạnh. Trên bàn còn mấy lon, hắn lười biếng bày thành hình dáng của trò bowling.

"Anh vẫn luôn như vậy sao?" Giải Vũ Thần đột nhiên hỏi.

Ngoài trời, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, ngày và đêm bắt đầu đảo lộn, khi những ánh đèn rực rỡ bắt đầu sáng lên. Giải Vũ Thần trước kia rất thích khoảnh khắc này, bóng tối khiến anh cảm thấy an toàn.

Hắc Hạt Tử không trả lời anh, mà lại chuyển sang một chủ đề khác, "Hoa nhi gia, cứng rắn và quyết đoán. Khi còn nhỏ, cậu hiểu cách thỏa hiệp hơn bây giờ nhiều." Hắn nói.

"Thật vậy sao?" Anh chớp chớp mắt, "Khi nào vậy?"

"Khi cậu ăn bánh rán đường." Hắn dựa lên sô pha, cười cười nhìn anh, "Lúc năm giờ sáng, đói bụng cậu sẽ tự mình nói, ngay cả không có tiền cũng biết nợ, sao giờ cậu lại không như vậy?"

Giải Vũ Thần nhớ lại khi mình mới bắt đầu làm đương gia. Một ngày trời mưa lớn, khi anh đi ra ngoài, trời vẫn còn tối, những sạp hàng đã bắt đầu dọn ra. Chủ quán đeo mắt kính đen, không để ý tới ai, đang nướng bánh rán đường. Mùi hương từ bánh rán đường hòa với mùi mưa và cá tanh bay khắp không khí. Giải Vũ Thần nhận ra mình rất đói bụng, nhưng anh lại không mang theo gì.

"Lúc đó không nghĩ đến việc quay về lấy tiền, chỉ có thể làm chút gì đó để giải quyết." Anh chuyển chủ đề, "Anh theo dõi tôi sao?"

"Đừng khẳng định là tôi." Hắc Hạt Tử nói, nhưng cũng không phủ nhận. Giải Vũ Thần nghĩ một lúc, thật ra anh cũng không chắc mình đã từng nói ra chuyện này hay chưa, nhưng giống như anh nghĩ, Hắc Hạt Tử có thể xuất hiện ở mỗi góc trong cuộc sống anh.

"Cái mức độ này chỉ là thỏa hiệp, hòa hoãn, mềm yếu thôi, yêu cầu của anh thật sự quá thấp." Giải Vũ Thần nói, "Giờ tôi muốn anh đi cùng tôi, nhưng tôi không mang tiền, sẽ để tôi nợ?"

"Lần này không được." Hắc Hạt Tử trả lời. Năm trước, khi bọn họ chia tay, cũng là bắt đầu theo cách này. Những năm qua, Giải Vũ Thần luôn muốn khiến hắn dừng lại, nhưng trong cuộc sống của họ thật sự có quá nhiều chuyện che khuất tầm nhìn, họ không thể chỉ vì có nhau mà không thể bước tiếp.

Dĩ nhiên, mặc dù chia tay nhưng mối quan hệ của họ vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, họ vẫn âm thầm phân cao thấp, thậm chí là trên giường. Lần này cũng vậy, Giải Vũ Thần không thể kiềm chế được cảm xúc khi cầm chiếc chìa khóa, Hắc Hạt Tử cũng không thể kiềm chế việc không tham gia vào tình huống đó. Cả hai đều bị tổn thương, nhưng mỗi người đều chứng minh được tình cảm của mình đối với đối phương.

"Đôi khi tôi tự hỏi, anh rốt cuộc có dục vọng không?" Anh cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt của ann rất mờ ám, và hắn thì rất quen thuộc với điều đó.

"Nếu không thì sao anh lại thu nhận Tô Vạn?"

"Nó là con trai của anh?" Giải Vũ Thần ngạc nhiên.

"Cậu hiểu ý của tôi mà." Hắc Nhãn Kính không đáp lại câu hỏi của anh, "Đôi khi tôi cũng muốn trở thành một con người."

Người có thất tình lục dục, tam khổ tứ bi. Trong bóng tối, hắn trả lời Giải Vũ Thần, nhiều chuyện không phải do hắn chủ động, nhưng hắn thực sự đã từng muốn trải nghiệm qua.

"Vậy sao không lo lắng?" Giải Vũ Thần hỏi.

Hắc Hạt Tử cười, không trả lời.

Để bảo vệ bản thân, Giải Vũ Thần đã biết câu trả lời. Anh đã nhận ra từ rất sớm khi mới quen hắn, nhưng anh đồng thời cũng căm ghét câu trả lời đó, vì nó tạo ra một khoảng cách rất lớn giữa họ. Tuy nhiên, trong cảm xúc, thật ra cũng giống như người thường, yếu đuối và hèn mọn.

Lần thứ hai họ đàm phán vẫn không có tiến triển, cho đến khi tài xế gọi điện thoại, vẫn không ai nói thêm lời nào. Gấu chó nhìn Giải Vũ Thần đi ra cửa, máu giống như đã ngừng chảy, nhưng bộ quần áo dính máu trông rất đáng sợ.

"Giá của tôi vẫn không thay đổi." Hắn đột nhiên nói.

"Yêu cầu của tôi cũng không thay đổi." Giải Vũ Thần không quay đầu lại.

Hắn đứng ở cửa một lúc lâu, cho đến khi tiếng động của chiếc xe dừng dưới lầu vang lên.

"Hạt Tử, thật ra em cũng sẽ sợ hãi." Cuối cùng, Giải Vũ Thần nói.

Họ đã cãi nhau về giá cả rất nhiều lần, nhưng Giải Vũ Thần vẫn không thể hiện quá nhiều sự thiếu an toàn của mình. Hắc Nhãn Kính ngồi trong phòng khách, từ từ uống lon nước soda, bỗng nhận ra rằng câu nói vừa rồi có thể coi là sự thỏa hiệp lớn nhất mà Giải Vũ Thần có thể đưa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro