Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Về cuộc họp thường niên của Trương gia, tôi cũng từng theo Muộn Du Bình tham dự vài lần, bởi ngoại trừ Muộn Du Bình, tôi không tin vào bất cứ người Trương gia nào khác.

Ban đầu lúc tôi đi cùng với Muộn Du Bình, Trương Hải Khách còn mỉa mai chọc ngoáy tôi: "Ngô Tà, cậu là keo 502 hả?"

Nghe hắn ta nói vậy, tôi bèn kéo Muộn Du Bình quay đầu đi ra: "Tiểu Ca, chúng ta về nhà thôi."

Muộn Du Bình ngoan ngoãn để tôi kéo ra ngoài, Trương Hải Khách ở phía sau vội vã đuổi theo: "Thôi thôi thôi, là tôi! Tôi là keo 502 được chưa!"

Lần này sau khi thi nói tiếng Anh xong, tôi tiện đường cùng Muộn Du Bình tham dự cuộc họp thường niên của Trương gia luôn. Nghe nói địa điểm tổ chức cũng là sản nghiệp của nhà họ Trương, lúc bước vào tôi mới biết nơi đây lớn hơn lần trước rất nhiều.

Người Trương gia sắp xếp cho Muộn Du Bình ngồi ở tầng hai, sau khi chúng tôi ngồi xuống, Trương Hải Khách đã quen việc tôi an vị bên cạnh Muộn Du Bình, bèn đưa cho tôi một tờ giấy in.

"Cái gì đây?"

"Danh sách tiết mục."

Từng từ tách ra thì tôi đều biết, thậm chí gộp lại một chỗ cũng không phải cụm từ khó hiểu gì, nhưng khi phát ra từ trong miệng của Trương Hải Khách thì mang lại cảm giác cực kỳ kinh khủng.

"Cái gì?" Có thể là tôi nghe nhầm, biết đâu ý hắn ta là... danh sách mở màn?

Trương Hải Khách: "Chúng ta chuẩn bị bắt đầu danh sách tiết mục rồi."

Tôi tưởng tượng đến cảnh Trương Hải Khách cầm khăn tay hoa đỏ hát Nhị Nhân Chuyển (*), da gà da vịt thi nhau nổi lên, chỉ hận ngay lập tức không thể đặt vé máy bay xuyên đêm cùng Muộn Du Bình về lại thôn Vũ, rời xa chốn thị phi này.

(*) Nhị nhân chuyển (二人转): là một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, hấp thụ nghệ thuật Liên hoa lạc của Hà Bắc, thêm vào vũ đạo, dáng bộ.

Muộn Du Bình cảm nhận được cảm xúc của tôi, ấn nhẹ vào mu bàn tay tôi ý bảo tôi xem tờ giấy trong tay.

Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện danh sách tiết mục chỉ có ba phần ngắn gọn: Biểu diễn tài nghệ, lễ trao giải và tiệc rượu.

Tôi nhìn thoáng qua Trương Hải Khách: "Lễ trao giải là gì?"

Trương Hải Khách cười ha hả: "Đến lúc đó cậu sẽ biết, tôi đi xuống xem bọn họ chuẩn bị thế nào rồi."

Vẻ mặt của Trương Hải Khách khiến tôi thấy hơi bất an, thằng cha này sẽ không lén lút bắt Muộn Du Bình làm gì đó sau lưng tôi chứ?

Ngay khi tôi định lên tiếng dò hỏi Muộn Du Bình, ánh đèn đột ngột tắt hết. Sau đó đèn sân khấu chiếu theo một người Trương gia đang bước ra, ấy vậy mà người này lại mặc một bộ đồ thể dục.

Biểu diễn tài nghệ gì mà phải mặc đồ thể dục? Lẽ nào tên này định diễn tiểu phẩm?

Giọng nói của Trương Hải Khách vang lên qua micro: "Tiếp theo là màn biểu diễn của Trương Vũ Phong."

Trương Hải Khách vừa dứt lời thì một cái bệ nâng xuất hiện trên sân khấu, trên đó là bệ vũ khí đủ loại kiểu dáng, cung, nỏ, thương, đao, kiếm, mâu đều có hết.

Trương Vũ Phong chọn một cây đao, sau đó nói: "Có thể."

Tôi đang nghi ngờ tên này chuẩn bị múa đao thì đột nhiên bốn phương tám hướng vang lên tiếng mũi tên xé gió vùn vụt bay đến.

Tiểu Trương trên sân khấu nhanh nhẹn vung đao trong tay, trong nháy mắt mười mũi tên đã bị chém rơi xuống đất. Nhưng chưa hết, mũi tên bị chém gãy còn phun ra chất lỏng có tính ăn mòn.

Sở dĩ tôi nhận ra chất lỏng có tính ăn mòn là vì khi nó rơi xuống mặt đất đã khiến sân khấu bị ăn mòn tạo ra những cái hố lồi lõm.

Cùng lúc ấy, hai bên sân khấu bắt đầu xả nước, mực nước thoáng chốc đã dâng cao đến đầu gối của Tiểu Trương.

Bây giờ tôi đã hiểu vì sao chúng tôi phải ngồi ở tầng hai.

Tôi cau mày, đây chính là biểu diễn tài nghệ mà Trương Hải Khách nói à? Con mẹ nó phải là trốn thoát khỏi địa ngục mới đúng! Làm cái trò này trong cuộc họp thường niên mà coi được hả?

"Tiểu Ca." Tôi gọi Muộn Du Bình: "Cái này do ai sắp xếp? Quá mức phi đạo đức."

"Chính hắn."

À, vậy thì không sao.

Mấy tiếng sau, đám Tiểu Trương tranh nhau thể hiện cơ quan và bẫy rập do chính mình thiết kế.

Sau khi các tiết mục kết thúc, Trương Hải Khách lên tầng hai thương lượng với Muộn Du Bình về việc chấm điểm.

Tôi nhìn tầng một tan hoang như vừa trải qua ngày tận thế, họp thường niên lần này... hư mẹ tòa nhà rồi.

Nhưng trông Trương Hải Khách vẫn rất vui vẻ tuyên bố ba người đạt giải cao nhất và phần thưởng.

"Chúc mừng Trương Vũ Đan giành hạng nhất, phần thưởng của cậu là mười lăm phút được tộc trưởng dạy học trực tuyến."

Vì sao người Trương gia cũng cần phải học trực tuyến?

"Chúc mừng Trương Vũ Hòa giành hạng nhì, cậu được chụp chung một bức ảnh với tộc trưởng. Chúc mừng Trương Vũ Sinh giành hạng ba, cậu được một tấm poster có chữ ký của tộc trưởng. Tất cả những người tham dự còn lại sẽ nhận được một quyển photobook hằng năm của tộc trưởng!"

Lúc Trương Hải Khách xách theo túi quà lên tầng hai phát thưởng, tôi liền túm lấy cổ áo hắn: "Trương Hải Khách, anh lấy Tiểu Ca ra làm phần thưởng có hỏi ý tôi chưa?"

"Khụ." Trương Hải Khách khẽ ho một tiếng: "Đừng nhỏ mọn thế, ghế massage không sướng hả Ngô Tà! Vậy đi, tôi cho cậu một quyển photobook của tộc trưởng nhé."

Tôi bị Trương Hải Khách nhét quyển photobook vào trong lòng, định nói rằng tộc trưởng mấy người đều thuộc về ông đây rồi, tôi còn cần dăm ba thứ rách nát này làm gì, nhưng vô tình thoáng thấy hình ảnh Muộn Du Bình mặc vest trắng đeo kính gọng vàng trên trang bìa.

"Đừng tưởng rằng cái này có thể hối lộ được tôi." Tôi xì một tiếng, âm thầm nhét quyển photobook vào ba lô.

Đến tiệc rượu, người Trương gia lại thay đổi địa điểm, quay lại khách sạn mà trước đó họ tài trợ cho cuộc thi nói tiếng Anh.

Năm nay Trương Hải Khách dẫn theo khá nhiều tiểu bối, bảo là tới bái kiến Muộn Du Bình, vì vậy trên bàn tiệc không thể thiếu trò kính rượu.

Tôi nhìn Muộn Du Bình uống hết ly này đến ly khác, mặc dù giang hồ đồn rằng "Bắc Thượng Quảng không tin nước mắt, Hắc Cát Liêu không tin say rượu", nhưng dù sao Muộn Du Bình cũng là người thế kỷ trước, tôi chỉ sợ hắn mắc "tam cao".

(*) Bắc Thượng Quảng không tin nước mắt, Hắc Cát Liêu không tin say rượu: Ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu có bầu không khí cạnh tranh kịch liệt nên không có chỗ cho nước mắt; ở Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh thuộc Đông Bắc Trung Quốc, người dân hào sảng, uống rượu trở thành nét văn hóa của địa phương, họ uống rượu rất giỏi.
Tam cao: Ba căn bệnh mãn tính, bao gồm huyết áp cao, đường huyết cao, mỡ máu cao.

Sau khi ngừng kính rượu, Trương Hải Khách giơ chén rượu lại gần hỏi: "Tộc trưởng, bọn tiểu bối muốn giao lưu với anh một chút, anh có tiện ở lại mấy ngày không?"

Tôi khẽ vươn tay chọc eo Muộn Du Bình ở dưới bàn.

"Không được." Muộn Du Bình hiểu ý trả lời.

Trương Hải Khách hơi thất vọng: "Nhưng tộc trưởng cũng đâu có chuyện gì khác, không phải bên trường học cho nghỉ rồi sao?"

"Có."

"Chuyện gì?" Trương Hải Khách vừa nốc rượu vừa truy hỏi đến cùng.

"Làm bài tập nghỉ đông."

Tôi thấy ngụm rượu của Trương Hải Khách mắc nghẹn ở cổ họng, dẫu hắn ta đang mang mặt nạ da người nhưng mặt mũi cũng đã đỏ bừng.

Tết năm nay vui phết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro