Chương 28
Chương thứ 28
Đại khái là sau năm phút, ba người đều nhận ra rằng thứ kia đã thực sự bay đi, hơn nữa nhìn tình hình thì chắc nó không trở về nữa.
Con bọ mà Muộn Du Bình coi như thần trùng địa ngục ấy, cứ thế bay mất, tôi không biết vì cái gì mà tự nhiên muốn nổi điên lên, nhưng nhìn bộ dáng Muộn Du Bình lúc này, có vẻ anh ta đã dần thả lỏng. Ba người đứng lên, tôi thật sự muốn hỏi thẳng anh ta: "Vậy cũng được sao?"
Nếu chỉ cần ép cho con trùng ấy rời đi là được, xin hỏi sao mấy người phải căng thẳng như vậy làm cái khỉ gì?
"Nó có còn bay về nữa không?" Công tử ca hỏi.
"Cho dù là có bay về, nó chưa chắc đã nhớ được đường trở lại đây." Xà Tổ nói: "Chính anh vừa rồi nói nó không được thông minh còn gì."
"Vậy nên chuyện này cũng xong rồi, nó sẽ không bay khắp nơi hại người chứ?"
"Chúng ta còn có thể làm gì được nữa đây? Đi vào từng nhà ở phạm vi 500 dặm quanh đây tìm kiếm nó chắc?" Công tử ca ngã ngồi xuống mặt đất, xoa xoa cổ và cánh tay: "Kết thúc rồi, nhiệm vụ hoàn thành."
Chớ có buông lỏng, tôi thầm kêu lên, trong các bộ phim Âu Mĩ, diễn viên phụ thường chết ngay trong lúc như này, khi mà khán giả cho rằng phim đã tới hồi kết.
Điều này làm tăng thêm cái cảm giác hoang đường đan xen hạnh phúc. Về sau thì đã thành thông lệ, hễ rơi vào hoàn cảnh này là tôi lại cảm thấy rất căng thẳng.
Ba người nghỉ ngơi tại chỗ một lát, không có gì phát sinh, cuộc sống thực tế và điện ảnh vốn khác nhau, thực tế sẽ vĩnh viễn không như mình mong muốn.
"Thu dọn một chút, kiểm tra lại số lượng." Muộn Du Bình nói.
"Tự tay tôi giết, tôi có đếm qua bằng mắt, ghi lại được hết rồi, nhưng mà còn một vài con rơi vào trong nước, chúng nó có cả thảy bao nhiêu thì tôi không biết được, số con trên cạn căn bản là gần đủ rồi, cho dù có sót lại thì tỷ lệ những con còn sống cũng không lớn, chưa kể là bên ngoài còn có bẫy, đảm bảo là trùng đã bị bắt hết."
Trước đây Công tử ca sống ở nơi sông nước, nên tôi biết hắn có ngón nghề này, suy tính của những người như hắn đối với tất cả mọi chuyện đều rõ như lòng bàn tay, hơn nữa trí nhớ lại rất siêu phàm.
Ven đường có đặt một loạt bẫy, bao quanh đại điện thần thiết cũng là bốn phía hố bẫy, Công tử ca kiểm kê lại, sau đó giết chết hết chúng ném vào trong hồ. Cuối cùng chỉ còn lại con trùng cái lớn nhất, bị gậy trúc đẩy xuống nước.
"Còn bao lâu?" Muộn Du Bình hỏi.
"Hơn bốn giờ, thời gian vậy đủ rồi."
Xử lý xong, ngoài những chỗ bị tổn hại thì trong rào trại đến một con trùng cũng không thấy nữa. Dọc đường vừa đi, vừa vãi tro trùng hương ngọc xuống, đem thủy đăng lạnh lẽo vứt xuống hồ. Vài ngọn đèn gần như sắp tắt chầm chậm chìm vào đáy nước, biến thành một đốm lân quang, dần biến mất.
Gió đêm thổi lạnh, ánh trăng rất lớn in trên mặt hồ, sáng tới chói mắt. Nếu như đây không phải trong thâm sơn thì ánh trăng nơi này đúng là một tuyệt cảnh.
Gió đêm thổi bay tro ngọc rắc trên những nơi có trùng độc bò qua, tro tàn phát ra một ánh huỳnh quang nhè nhẹ, toàn bộ rào trại như một bức trang cát bị gió thổi tiêu tán, xa hoa, ba người đi tới bãi ven hồ, Muộn Du Bình bắt đầu cởi hết đồ trên người, rồi dùng nước tẩy rửa toàn thân.
"Trong nước nhiều trùng như vậy, không sợ sao?" Xà Tổ hỏi.
"Yên tâm đi." Công tử ca đẩy hắn đi xa một chút: "Rắn và cậu thân thiết quá. Nếu cởi hết ra chắc nhìn sẽ hơi bị ghê, đi qua bên kia đi. Mau lấy rửa sạch hết nước trà trên người đi, nước trà đó sau một thời gian nữa sẽ còn độc hơn cả trùng đấy."
"Nguy hiểm như vậy sao?"
"Nếu không cậu cho là vì sao mình có thể sống tới giờ chứ?"
"Vậy sao anh không nói cho tôi sớm hơn."
Ba người rửa mặt chải đầu xong xuôi, quần áo cũng đem giặt sạch, lại quay về phòng uống trà lúc trước, hong khô lại quần áo, Xà Tổi liền hỏi rốt cuộc thì đang làm gì vậy?
Công tử ca đổ trà lúc trước vào trong hồ, lại cầm bộ ấm chén đi rửa, sau đó ngửi không còn mùi máu tanh mới cho trà mới vào. "Trà vừa rồi có cho một loại dịch thi của xác chết có độc, độc tính lấy từ một loài côn trùng nhỏ có màu đỏ, cực mạnh, nhưng mà nuốt thứ ấy vào, trong một thời gian nhất định độc thi sẽ không phát tác, đồng thời khắc chế được những độc trùng khác. Bôi lên người chỉ cần không mang thương tích quá năng thì có thể dùng để bảo mệnh. Chúng tôi đang dọn sạch những cản trở cho chuyện về sau."
"Cản trở gì?"
"Cậu nghĩ xem cục diện vừa rồi, nếu như cả đội vào được, sẽ còn bao nhiêu người sống?" Công tử ca sờ sờ bụng, chắc là đã đói rồi: "Chúng tôi đi theo đường này, chính là muốn hộ tống nhóm người kia chu đáo nhất, bọn họ vẫn còn đề phòng chúng tôi, thật đấy."
"Ý anh là, các anh vào đây trước là vì muốn bảo vệ cho nhóm người Cửu Đầu Yên Đại kia?" Xà Tổ kinh ngạc hỏi: "Vì sao chứ?"
"Chúng tôi vẫn luôn như vậy." Công tử ca nói: "Đó là vì các người quá tự tin vào bản thân, có rất nhiều người không hề biết chúng tôi đã làm trước những việc gì cho họ, như lúc đi trên con sông dưới chân núi, cứ tưởng là may mắn lắm, nhưng bọn họ đều không biết rằng nơi đó và rào trại đều đã được chúng tôi dọn dẹp qua một lượt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro