Chương 3: Một lần của cô chỉ đáng giá 2.000 tệ(H)
"Anh,không phải anh đã nói sẽ không tra tấn tôi sao?"
Đào Duyệt đột nhiên nhớ lại, sau đó cô thấy anh kéo cô dô ngực mình, cô ngồi ở trên đùi anh và hai tay bị còng ra sau lưng.
"Nhưng không phải em đang không nghe lời à."
"Tôi thật sự không có ý đó. Tôi không thể kiểm soát được bản thân..."
Kỳ thật cô không cần phải giải thích. Trần Nguyên muốn làm gì thì làm. Cô chỉ có thể mờ mịt mặc anh.
Cô bé kia là ai?
Trần Nguyên xé rách váy cô, lộ ra một đôi ngực trắng nõn mềm mại, Trần Nguyên vô cùng thỏa mãn, vùi mặt vào ngực cô, hít sâu một hơi, mười ngón tay cắm vào lưng cô, hung hăng đẩy vào trong cơ thể cô.Edit:Ninh Hinh House
Anh thích ngực phụ nữ nhất. Tròn, trắng như tuyết, mềm mại và đầy đặn, nhưng không thể quá to, lúc vùi mặt vào đó,mỗi một phụ nữ sẽ có một mùi hương khác nhau và loại nước hoa họ sử dụng cũng không giống: thanh lịch, đắng, ngọt, chua và rẻ tiền, nhưng có một điều ngoại lệ là tất cả đều có mùi sữa.
Khi Trần Nguyên làm tình, trước tiên phải nếm thử bộ ngực của người phụ nữ, phải chôn mình vào hai cục thịt mềm mại kia, sau đó chậm rãi liếm, mút, cắn. Cho đến khi bộ ngực trắng như tuyết của họ đầy vết răng, vết đỏ và vết bầm tím.
Khi ngực bị liếm, cả người Đào Duyệt trở nên mềm nhũn. Ngoài ra, phần thân dưới của cô cũng nóng lên.
"Ướt quá. Không dùng thuốc mà em vẫn ướt thế. Một tuần bạn trai em quan hệ với em mấy lần? Hay một ngày mấy lần?" Trần Nguyên vừa mút ngực cô vừa đưa ngón tay vào âm đạo. Phần thân dưới của cô đã trở nên mềm mại và ướt át, ngón tay anh dễ dàng luồn vào.
“Trả lời tôi đi.”
"Ừm...một ngày một lần." Đào Duyệt thành thật trả lời. Cô và Tưởng Thần có đời sống tình dục rất hòa hợp. Nhưng tại sao đàn ông luôn thích nhắc đến đàn ông khác khi quan hệ tình dục?
"Vậy thì chắc chắn là em bị thao lỏng rồi."
“Anh Nguyên, anh lớn hơn so với anh ta” Đào Duyệt ngửa cổ ra sau, chỗ kín ngứa ngáy vì bị đào bới, cắn chặt ngón tay của Trần Nguyên.
Trần Nguyên bị chọc cười, anh rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô, kéo quần lót của cô sang một bên, cọ xát dương vật vào phần thịt mềm mại ở lối vào âm đạo của cô, sau đó đẩy dương vật vào. Gần như không có bất kì sự trở ngại, toàn bộ dương vật đều đi thẳng vào. Trần Nguyên cảm thấy lớp thịt nóng ẩm mềm mại đang mút và siết chặt mình, khiến da đầu anh tê dại vì khoái cảm, nên anh bắt đầu cắn nhẹ núm vú của cô.
“Không, anh Nguyên ……” Đào Duyệt cảm thấy ngực đau nhói, nửa thân dưới vừa trướng vừa căng chặt.
"Cảm giác thật là sướng. Cái lỗ này của em thật là khít." Trần Nguyên vừa nói vừa đẩy thân dưới về phía trước, ra vào một cách đầy sốt ruột. Anh chưa bao giờ kiên nhẫn khi làm tình. Chỉ cần anh cảm thấy thoải mái là đủ. Anh véo hông Đào Duyệt, nhấc lên cao rồi ấn mạnh xuống, mỗi lần đều nhấp vào nơi sâu nhất và mềm mại nhất. Đào Duyệt bị nhấp mạnh đến nỗi không thể suy nghĩ gì được cả, cô quên mất cô gái nhỏ trong đầu mình, cũng quên luôn cả đếm.Edit:Ninh Hinh House
Sau khi bị nhấp ước chừng một trăm lần, Đào Duyệt dường như không còn chút sức lực nào nữa. Hai tay cô vẫn còn bị còng ra sau lưng, cô ngã vật ra trên người Trần Nguyên. Trần Nguyên rút dương vật ra, bế cô lên, đè cô xuống ghế sofa, ấn dương vật vào cái lỗ đã bị nhấp hở ra của cô. Anh đẩy đầu dương vật ra vào, lặp đi lặp lại như vậy. Đào Duyệt bắt đầu rên rỉ.
“Anh Nguyên……”
“Sảng không?”
“Thật sảng, nhiều hơn nữa đi,anh Nguyên……” Đào Duyệt vòng chân qua eo Trần Nguyên, cúi xuống hôn anh. Trần Nguyên tránh né, anh không thích hôn, chỉ thích mút ngực.
Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Trần Nguyên đã nắm lấy cổ tay cô rồi đẩy mạnh về phía trước. Anh rút ra rồi đẩy lút sâu vào. Một lúc sau, Đào Duyệt bị anh nhấp dữ dội đến mức nói năng không còn mạch lạc.
Trần Nguyên giống như một con chó đực động dục, anh quan hệ với Đào Duyệt từ ghế sofa đến bàn trà, từ bàn trà đến giường. Có lẽ là vì lần thứ hai, rất lâu sau anh ta mới xuất tinh. Anh ta thử đủ mọi tư thế. Cuối cùng, Đào Duyệt gần như kiệt sức, cổ tay bị còng của cô gần như cọ xát với da thịt triệt để.
Cô cầu xin rất lâu, sau đó còng tay mới được mở ra. Cô hỏi Trần Nguyên rằng ngày mai anh có thể thả cô ra không. Cô không phải là người nợ tiền, cô cảm thấy mình rất ngây thơ và đáng thương. Cô tự miêu tả bản thân mình theo cách rất thảm hại. Kết quả là, Trần Nguyên trở nên hung hăng hơn. Anh mút ngực cô thật mạnh sau đó hung hăng nói: "Em nghĩ tôi sẽ tha cho em sau khi em nói những lời này ư? Bạn trai em nợ tôi ba trăm ngàn. Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì để bản thân thua thiệt.Một đêm hai ngàn.Em tự tính toán đi."
Thì ra giá cao nhất của cô khi làm gái chỉ có thể lên tới hai ngàn. Một người đàn ông đối xử với phụ nữ như hàng hóa mà cô vẫn tự hy vọng rằng anh ta sẽ thương hại cô chỉ vì anh ta đã ngủ với cô sao.
Đào Duyệt ở trong lòng thầm mắng bản thân, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc: "Anh cũng biết là anh ta nợ chứ không phải tôi..."
"Nếu em còn phàn nàn nữa, tôi sẽ cho em ra ngoài tiếp khách."
Đào Duyệt lập tức im lặng. Một lúc sau, cô lại bám lấy anh, xoa vai, nịnh nọt nói: "Anh Nguyên, vậy anh bảo họ trả lại điện thoại cho em đi. Đó là chiếc mới em vừa mua trả góp. Em còn chưa trả hết nợ, không liên lạc được với bạn em thì họ sẽ lo lắm. Đừng lo, em sẽ không báo cảnh sát đâu. Dù sao thì báo cảnh sát,đi đi về về không phải cũng vào tay anh mà không phải sao?" Trần Nguyên lười nói chuyện với cô, gửi tin nhắn cho Tam Nhi rồi ngả đầu vào ngực Đào Duyệt chơi game. Dù sao, chỉ cần anh ở đây, cô có 10 cái điện thoại di động cũng vô dụng, hơn nữa còn có nhiều người như Đào Duyệt như vậy, ngày mai anh sẽ quên mất mặt cô. Ngay cả bây giờ anh cũng chỉ nhớ sữa của cô mà thôi.Edit:Ninh Hinh House
Điện thoại di động của cô đã được chuyển đến ngay sau khi Trần Nguyên gửi tin nhắn. Không có nhiều người liên lạc với cô, chỉ có bạn bè cô hỏi han vài câu, và cô đã lừa họ. Cùng lúc đó cũng có một bộ quần áo sạch sẽ được đưa đến, nhưng vẫn là một chiếc váy hở vai theo phong cách hộp đêm, trên người còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, hẳn là trực tiếp lấy đại từ trong phòng thay đồ. Đào Duyệt đã thầm cảm ơn về sự chu đáo này.Nhưng đi đôi với điều này có nghĩa là người này đã làm điều này rất nhiều lần.
Trần Nguyên sống cuộc sống rượu chè và tình dục đã lâu, tại sao vẫn có thể lực tốt như vậy? Đào Duyệt nhìn vào cái đầu đen trên ngực mình, bắt đầu hoài nghi cuộc đời mình. Sau khi uống quá nhiều rượu và trải qua cảm giác tình dục mãnh liệt, Đào Duyệt ban đầu còn chú tâm xem anh chơi trò chơi, sau đó không biết thế nào lại ngủ thiếp đi trước khi trò chơi kết thúc. Khi cô tỉnh lại lần nữa, Trần Nguyên đang nằm trên ngực cô và mút ngực. Thấy cô tỉnh lại, anh kéo tay cô ra bảo cô thủ dâm cho anh, sau khi đã đủ cứng, anh đưa dương vật vào âm đạo cô và bắt đầu quan hệ.
Trong lúc chịu đựng sự va chạm của Trần Nguyên, Đào Duyệt lén nhìn điện thoại di động, đã hơn bốn giờ sáng.
Lần này chỉ làm nửa giờ. Sau khi xuất tinh, Trần Nguyên thậm chí còn không rút dương vật ra mà đã ngủ thiếp đi. Đào Duyệt nhìn chằm chằm vào gáy Trần Nguyên, thầm nhổ nước bọt vào anh: "Đồ cặn bã, một ngày làm ba lần, sớm muộn gì cũng kiệt sức mà chết." Sau khi quan sát một lúc, thấy hơi thở của Trần Nguyên trở nên đều đặn và ổn định. Sau một hồi lâu, Đào Duyệt cảm thấy đây là thời gian tốt để hành động, vì vậy cô nhẹ nhàng đẩy Trần Nguyên ra, dương vật của anh trượt ra khỏi giữa hai chân cô. Đào Duyệt tiến lại gần hơn và gọi anh nhẹ nhàng, duy trì động tác như vậy trong hai phút. Thấy anh không nhúc nhích,Đào Duyệt đứng dậy, cô nhón chân ra khỏi giường, tìm khăn giấy lau chất lỏng màu trắng ở phần dưới cơ thể, từ từ mặc quần áo vào và lặng lẽ quay lại nhìn Trần Nguyên. Anh vẫn còn đang ngủ, cô thở phào nhẹ nhõm rồi đi về phía cửa. Vết thương ở lòng bàn chân của cô đã đông lại và vẫn còn đau một chút, nhưng không sao cả. Chỉ cần vài bước nữa thôi,qua cánh cửa này cô đã có thể rời khỏi nơi đây.Bình thường sẽ không có ai canh gác phía sau lối thoát hiểm, nhưng để đề phòng, cô vẫn rút một con dao ra và giấu trên người.Cô lấy nó từ trong túi Trần Nguyên,vốn dĩ cô còn định trộm thêm một số thứ.Nhưng dù sao Trần Nguyên cũng không phải loại nhà giàu mới nổi, đeo hàng tá trang sức trên người.Chỉ có 1 chiếc đồng hồ, quá quý, cô bán không nổi.
Edit: Sao im ắng quá vậy , không lẽ bị flop r ư huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro