Chương 1: Ngã dưới chân Trần Nguyên
Đào Duyệt chưa bao giờ ghét những ngày mưa, nhưng cô lại luôn không may mắn vào những ngày đó. Sau khi bị ép uống rất nhiều rượu, cô lấy cớ đi vệ sinh. Vừa vào, cô đã ghé bồn cầu, cố nhịn cơn ghê tởm mà gãi cổ họng thật mạnh. Cô nôn ra gần hết, và nước mắt kèm theo khi nôn đã làm hỏng lớp trang điểm mắt của cô. Sau khi súc miệng ở bồn rửa, cô uống vài ngụm nước máy. Sau đó, cô cúi đầu, chống tay vào bồn rửa và bất động. Những người xung quanh nghĩ rằng cô đã uống quá nhiều, nhưng thực tế, vì để tỉnh táo, móng tay của cô đã cào xước lòng bàn tay cho đến khi chúng chảy máu.
Suy nghĩ nhanh chóng đảo lại, lúc tiến vào toilet,có một sơ đồ thoát hiểm dán ở phòng cháy, nếu cô đường hoàng chạy chắc chắn sẽ không ra được, hơn nữa từ đây cách rất xa, chỉ có lối thoát hiểm bên cạnh là an toàn hơn, nhưng cô phải chạy rất nhanh. Hơn nữa bên ngoài phòng vệ sinh có người canh gác, dù sao cô chỉ nợ tiền trên danh nghĩa, chắc chắn sẽ không bị theo dõi chặt chẽ. Chỉ là bây giờ cô đã say, lý trí có chút mất kiểm soát, cảm giác như chạy được vài bước là sẽ bị bắt lại, cô phải nghĩ cách...
Chờ đến khi chạy ra khỏi nơi này, mua một tấm vé đến một thành phố khác thì mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.Dù sao giữa biển người rộng lớn như vậy cô sẽ không đến mức xui xẻo dễ dàng bị bắt lại. Thật xui xẻo, hơn nữa số tiền đó cũng không phải là cô thiếu. Đàn ông giỏi ngụy trang.Nếu không phải vì quá tin tưởng, cộng thêm việc cô là loại con gái ngây thơ, tốt bụng, dễ bị lừa gạt thì sẽ không có chuyện như ngày hôm nay. Thật là xui xẻo. Đào Duyệt lại hối hận trong lòng. Bên ngoài có người gọi vào, hiện tại không phải thời điểm để suy nghĩ lại , đêm nay cô có thể trốn thoát mà không bị thương được hay không phải xem sự may mắn của mình rồi, sống hay chết, dù sao cô cũng phải thử mới biết được. Nghĩ như vậy cô lên tiếng cho có lệ. Cô bắt đầu di chuyển đôi chân nhỏ của mình. Đôi giày cao gót hơi rộng, vì vậy cô chỉ cần nới lỏng chúng ra một chút.Edit: Ninh Hinh House
Giả vờ say rượu, Đào Duyệt loạng choạng đi đến cửa và mỉm cười nịnh nọt với người đàn ông đang canh gác cô.Người nọ cũng nhìn cô cười một cách đầy giả tạo, sau đó, Đào Duyệt vung tay ném vào đầu anh ta chiếc bình cô vừa lấy trong WC.Sau khi đẩy anh ta xuống đất, cô đá đôi giày cao gót của mình và bắt đầu chạy. Tiếng kêu của anh ta vang vọng khắp sảnh.Nếu cô nhớ không lầm,ở chỗ ngoặt cuối đường có một lối thoát hiểm,trong hộp đêm ánh đèn lờ mờ lại ồn ào, căn bản không ai chú ý tới cô.
Nhưng Đào Duyệt lại quên mất rằng cô sẽ đặc biệt xui xẻo vào những ngày mưa. Cũng vào một ngày mưa, cô bị Tưởng Thần, một kẻ dối trá rất giỏi ngụy trang, đẩy vào vũng nước. Mặc dù ngày hôm đó cô rất đau khổ, nhưng cô thậm chí còn không có thời gian để buồn. Khi một người qua đường lấy điện thoại di động ra để quay video, cô đã nhanh chóng đứng dậy và bỏ chạy. Đào Duyệt rất lo lắng cho danh tiếng của mình, cô cảm thấy bị đàn ông vứt bỏ trên đường phố, đẩy vào vũng nước là một sự sỉ nhục. Hơn nữa, mọi người ngày nay đều muốn chụp ảnh mọi thứ họ gặp phải. Ngay cả khi trời mưa và họ cầm ô, họ vẫn phải lấy điện thoại di động ra để quay video. Nếu nó được tải lên một trang web video ngắn nào đó, nơi mà ngay cả một con chó đi tiểu cũng có thể trở thành đề tài, chắc chắn cô sẽ thực sự phát điên.
Vào thời điểm đó, cô nghĩ rằng mình đã đủ xui xẻo rồi, nhưng khi bị bắt lại hộp đêm, cô nhận ra rằng mình có thể còn xui xẻo hơn nữa. Tên khốn đó không chỉ vay tiền, mà còn thế chấp cả chứng minh thư và thông tin cá nhân của cô cho bọn côn đồ. Chúng không quan tâm ai vay tiền hay cô có vô tội hay không, chúng chỉ muốn bắt một kẻ chịu tội,chết thay là được.
Thiếu nơi nào không được lại cố tình phải thiếu ông chủ Khải Hoàn Môn. Ở Lan thành, nơi tệ nạn cảnh sát chẳng buồn quan tâm,chỉ sợ có gan mới dám đụng. Có thể nói ở đây không tồn tại công lý, tất cả đều do nhà anh ta quyết định. Thậm chí nếu có ai đó bất chấp liều mình gọi điện thoại cho cảnh sát báo cáo, vòng đi vòng lại vẫn là đến trong tay anh ta.
Cô không biết ba trăm ngàn tệ có nghĩa là gì, cũng không có thói quen tiết kiệm tiền. Hơn nữa, cô chưa từng thấy một trăm ngàn tệ, huống hồ là ba trăm ngàn. Gia đình cô đã cắt đứt quan hệ với cô từ lâu, bạn bè cô cũng nghèo như cô. Trong vòng hai giờ đồng hồ, cô đã phải tìm đủ mọi cách vay tiền từ những người cô quen biết, nhưng cuối cùng khi đã bình tĩnh lại ,cô biết chắc chắn là mình không thể vay được nhiều tiền như vậy. Một số người bạn hỏi cô rằng liệu tài khoản của cô có bị ai đó hack không, và một số người thậm chí cô còn chưa kịp chứng minh đích xác là cô thì họ đã xóa ngay tài khoản của cô. Vốn dĩ cô chỉ có chưa tới một trăm người bạn trên WeChat. Cuối cùng, có người thật sự đã chuyển cho cô 30.000 tệ, nhưng khi thật sự đã nhận, cô lại vội vàng trả lại,nói rằng tài khoản mình đã bị hack và đã kịp thời ngăn chặn.
"Đại ca,anh nhìn tôi đi, tôi chỉ là một cô gái nghèo cố sống qua ngày, ngay cả những người bạn tôi quen họ cũng nghèo. Trong hai giờ phải vay được 300.000 là chuyện đối với tôi không thể nào làm được. Hay là anh chaam chước một chút, để tôi về đi..." Đào Duyệt còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một cái tát ngã xuống đất. Sau đó cô nghe anh ta nói rằng ở đây họ đang muốn thử một số thứ mới.
Nhìn ánh mắt chế giễu của những người đó, Đào Duyệt mới nhận ra rằng cho dù có kiếm được 300.000 nhân dân tệ trong hai giờ, cô cũng chưa chắc có thể rời khỏi nơi đây. Lúc này, cô chỉ muốn làm một việc, đó là giết chết Tưởng Thần. Nếu như lúc này có ai đó trao cho cô một khẩu súng, cô chắc chắn sẽ bắn một trăm viên đạn vào anh ta, không được, chỉ cần cô bắn ba viên anh ta cũng chưa chắc sống để nhận lấy những viên còn lại, dựa vào đâu mà anh ta có thể chết dễ dàng trong sự nhẹ nhàng như vậy, đáng lẽ anh ta phải chịu tất cả sự tra tấn nhiều hơn thế.Edit: Ninh Hinh House
Kết quả là điện thoại di động của cô bị tịch thu, cô bị người ta kéo đi thay quần áo mới và sau đó bị nhét vào một phòng riêng bồi những vị khách đó uống rượu. Đào Duyệt cả buổi đều sửng sốt, cô không nghĩ tới bây giờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Phải mất một thời gian dài cô mới nghĩ đến việc bỏ trốn. Sau khi lập kế hoạch, cô lập tức lên tinh thần, cô nói rằng mình đã ra ngoài tiếp khách mười năm, dụ dỗ vị khách bên cạnh uống say rồi cần vào WC.
Kế hoạch tiến hành thuận lợi cho đến thời điểm này, hẳn là có rất nhiều người bị bắt như vậy, cho nên chỉ có một người được cử đến để trông chừng cô. Chỉ là vận rủi của cô thôi. Khi cô chỉ còn cách lối thoát hiểm vài bước, cô đột nhiên cảm thấy đau nhói ở lòng bàn chân và ngã xuống đất. Lúc này, một cánh cửa được trang trí với phong cách đặc biệt đột nhiên mở ra và một người đàn ông mặc vest và áo sơ mi hoa bước ra. Anh ta cũng đeo kính râm. Đào Duyệt thế nhưng lại có thời gian rảnh rỗi, cô thở dài trong lòng: Tên này nhất định là có bệnh , đeo kính râm ra đường có thể nhìn rõ được sao?
“Anh Nguyên !” Giọng nói có chút sợ hãi truyền đến từ phía sau Đào Duyệt, cô quay đầu lại, phát hiện là cái tên cô vừa đánh cách đây ít phút, anh ta che đầu chảy máu, phía sau còn có mấy người đi theo.
Anh ta trông có vẻ khá vô dụng, nhưng động tác lại rất nhanh. Lần này thì kết thúc hoàn toàn rồi. Đào Duyệt nhìn về phía cửa thoát hiểm cách cô vài bước, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn đan xen vào nhau, cuối cùng chúng tập hợp lại trở thành vấn đề vô cùng nan giải.
Trần Nguyên sau khi tỉnh ngủ thì uống khá nhiều, cảm thấy hơi choáng váng. Anh kéo kính râm xuống một chút, để nó treo trên sống mũi, anh cúi xuống nhìn người phụ nữ nằm dưới chân mình. Cô ta có mái tóc xoăn dài đến eo, không nhìn thấy mặt. Cô ta mặc một chiếc váy yếm màu bạc giống như những người phục vụ sống trong hộp đêm. Chỉ là cảnh tượng cô ngã xuống đất với đôi chân trần trông khá buồn cười. Trần Nguyên cảm thấy mình như tìm được chuyện vui mới,nhìn đám người phía sau: "Có chuyện gì vậy?"
“Anh Nguyên, cô ta lừa em……” Lời còn chưa nói xong,Trần Nguyên đã xua tay, anh tháo kính râm xuống, cúi đầu nhìn Đào Duyệt, không hiểu sao lại tò mò về bộ dạng của cô.
Đào Duyệt lúc này lặng lẽ ngồi dậy, cô vẫn đang suy nghĩ về cánh cửa kia. Trước khi cô kịp làm thêm động tác nào nữa, người đàn ông trước mặt cô đột nhiên cúi người xuống, khuôn mặt gầy gò và nhợt nhạt nở một nụ cười làm cô rất không thoải mái.Trong ánh sáng mờ nhạt, mái tóc mỏng che khuất đôi mắt anh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự âm u phía sau mái tóc đó. Thân hình anh ta cúi xuống vừa đủ để chặn mất tầm nhìn của Đào Duyệt về phía cửa.
Bị Trần Nguyên đột nhiên áp sát, Đào Duyệt sợ đến mức hít thở không thông, cô nhìn anh rồi lập tức quay đi. Sau đó, tâm trí cô lại bắt đầu hoạt động. Bây giờ cô là người gần cửa nhất, nhưng thật không may, cô lại không có vũ khí sắc nhọn nào trên người.
Trần Nguyên lúc này đang nghĩ, sự xuất hiện của người phụ nữ này không khiến anh bất ngờ, cô là một mỹ nhân, nhưng trang điểm lại bẩn, phấn mắt cũng lem luốc, trông có vẻ hơi buồn cười. Anh nhớ rằng thông tin của cô đã được gửi đến điện thoại di động của anh từ rất lâu rồi.
Cô bị bạn trai cũ lừa gạt.
Làm sao có thể có người ngu ngốc như vậy tồn tại ở một xã hội tân tiến thế này?
Nó tương tự như những dì anh nghĩ.
Yêu đương mất não.
Bởi vì không thực sự hứng thú với câu chuyện lẫn cô nên anh không quá để trong lòng. Vì cô đã bị gắn mác là "kẻ ngốc" . Vết thương trên đầu Phàm Tử hẳn là kiệt tác của cô và điều này trở nên khá thú vị. Ít nhất thì cô cũng có can đảm. Có lẽ là vì những kẻ ngu ngốc thường có gan lớn.
Hơn nữa cách cô nhìn mọi người. Điều này khiến Trần Nguyên có cảm giác quen thuộc. Không có sự hoảng loạn, không có sự sợ hãi. Sự bình tĩnh này hòa lẫn với một thứ gì đó khác khó có thể giải thích được.
“Đây là người mới?” Trần Nguyên dường như đã uống khá nhiều, giọng nói có phần khản đặc. Anh còn cố ý nói câu: “Chẳng ra gì.” Ý muốn nói cho Đào Duyệt nghe.
Tên đàn ông chết tiệt, nghĩ mình đủ tư cách đánh giá ai chứ? Đào Duyệt thầm mắng trong lòng, cúi đầu xuống để không ai nhìn thấy sự khinh thường trong mắt cô.
“Anh Nguyên, chính là cô ta, Tưởng cái gì cái kia. Không ngờ người phụ nữ này lại tàn nhẫn như vậy, uống nhiều rượu như vậy mà vẫn có thể làm Phàm Tử bể đầu.” Người nói chuyện tên là Hoàng Mao. Còn người đàn ông đang nghe tên là Trần Nguyên,anh ta rõ ràng đang nghe nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cô. Đào Duyệt co ro trong góc, cúi đầu, vì muốn giữ tỉnh táo, cô siết chặt nắm tay.
Lòng bàn chân và lòng bàn tay đều đau đớn, cô bắt đầu hoảng loạn. Cô thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng rằng mình có thể đi xuyên tường, dịch chuyển tức thời lấy vật sắt nhọn cắt cổ tay và chết ngay.
“Hay là chúng ta còng tay cô ta lại?" Anh ta vừa nói vừa nghĩ ra một ý tưởng tồi.
Trần Nguyên không thích những người không nghe lời, tra tấn họ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh vẫy tay.Edit: Ninh Hinh House
Đào Duyệt bị đưa vào một cánh cửa có hình dạng đặc biệt, trông có vẻ giống một văn phòng, một chiếc bàn trà gỗ dài ba mét đặc biệt bắt mắt, đồ nội thất đều có màu tối. Ngoài ra còn có một phòng ngủ nữa, nhưng đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất lúc này. Có vẻ như hôm nay cô cực kỳ xui xẻo. Cô té quá đúng thời điểm, thậm chí còn ngã ngay trước cửa ông chủ Khải Hoàn Môn. Cô lấy mảnh thủy tinh vỡ từ dưới chân ra, vết thương không sâu, máu không ngừng chảy, cũng không đau lắm, nhưng lại cực kỳ lạnh, sự lạnh lẽo này khiến cô bình tĩnh lạ thường.
Người đưa cô vào thô bạo ném cô lên chiếc bàn trà gỗ rồi đóng cửa bỏ đi.
Đào Duyệt nằm trên bàn, bụng bị bàn gỗ chạm mạnh, lục phũ ngũ tạng như bị ai đó đảo lộn, đau đớn dữ dội. Cảm giác cực kì muốn nôn.
“Giả chết à.” Trần Nguyên rất không kiên nhẫn mà đẩy Đào Duyệt xuống đất, châm một điếu thuốc, ném mình lên ghế sofa, nhìn Đào Nguyệt nằm bất động trên mặt đất.
Sau khi ngã xuống đất, Đào Duyệt không còn động đậy nữa, phải mất một lúc lâu cô mới hồi phục lại. Cô nghĩ, giá như cô có thể nhắm mắt lại và ngủ một giấc, thì khi cô thức dậy, cô sẽ không còn ở đây nữa. Cô nhắm mắt lại để lừa dối bản thân, rồi lại mở mắt ra và nhìn lên nhìn thẳng vào mắt Trần Nguyên.
Ánh mắt du hí của anh khiến cô rất không thoải mái. Anh nhìn cô như thể cô là rác rưởi, vừa nhìn là biết người từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền, nhưng ánh mắt của anh lại trống rỗng, trống rỗng đến mức không quan tâm đến sự sống hay cái chết.
Ánh mắt Trần Nguyên vẫn chăm chú nhìn Đào Duyệt, tàn thuốc suýt nữa thì vảy lên má cô, anh cười nói: "Em thật lợi hại."
"Nếu không phải tôi ghét người khác đụng vào đồ của mình, tôi đã sớm để họ thay phiên chạm vào em rồi. Em còn có cơ hội làm người của tôi bị thương rồi bỏ chạy sao?"
"Nhưng nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ không tra tấn em. Những người quen biết tôi đều biết, anh Nguyên của em đối với phụ nữ rất mềm lòng, chưa bao giờ ép buộc họ. Ngoại trừ tra tấn em, tôi còn nhiều cách khác để đối phó với em. Thuốc, thuốc kích dục, ma túy..." Trần Nguyên híp mắt, thỏa mãn nhìn người phụ nữ trước mặt đang dần lộ ra vẻ sợ hãi.
"Lần sau em còn định chạy nữa không?"
Đào Duyệt vội vàng lắc đầu.
"Rửa mặt sạch đi, xấu quá."
Đào Duyệt vội vàng gật đầu. Khi cô tỉnh táo lại, cô đã đứng trong phòng tắm. Nước chảy ào ạt, chảy xuống cơ thể, mang theo máu chảy vào cống thoát nước, giống như một dòng sông máu đang chảy. Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, Đào Duyệt dường như tưởng mình cũng như nó, chảy xuống và bị cuốn vào đó.
Xử lý miệng vết thương trên chân tốn khá nhiều thời gian, cô phải rửa thật lâu mới hết chảy máu. Sau khi tắm rửa xong tóc cũng có chút ướt nhẹp, sau khi lau nó, những lọn tóc xoăn lớn ban đầu cũng trở về ban đầu, cô luôn yêu quý mái tóc của mình, và hầu như cô chưa bao giờ uốn hay nhuộm nó một cách tùy tiện.Nhìn mình trong gương lúc này, cô thật sự không hiểu tất cả những điều này có ý nghĩa gì.
Edit: Tung bông nào, tui đã trở lại rồi đây ^^
00:00 13.03.2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro