Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Người Mộc Tộc

Trạch Dạ Nguyệt ngồi mông lung, ngắm nghía chiếc sáo tiêu. Nó thiết kế rất sang trọng đẹp, đặc biệt là hoạ tiết bông hoa Đào làm hắn nhớ nàng khôn siết. Ngắm nghía mãi, hắn chú ý hơn đến dòng chữ :
" Liên Hoa biệt giã từ Nại Hà
Hài nhi tên Mạt họ Đào Hoa"

Đến đây hắn cuối cùng cũng rõ hơn tên của cô, hắn lẩm bẩm:

- Đào Hoa Mạt Nhi... Đào Hoa Mạt... Nhi sao? Tên của nàng mang ý nghĩa gì?

Hắn lại suy nghĩa về hai " Liên Hoa" . Liên Hoa, là ai? Tiểu thiếp của phụ thân hắn Vũ Công Liên Hoa sao ? Không thể nào. Hắn có nên trả lại chiếc sáo này không. Hắn muốn gặp nàng lần nữa.

Từ khi làm mất chiếc sáo tiêu, nàng ngồi mãi bên hồ nước. Tuy không nhìn thấy cánh Đào đang rơi nhưng nàng cảm nhận được. Hơn mười đặm Đào ở đây đều là nàng và bà bà trông non. Đào Hoa Thần Lang không biết đến sự tồn tại của nàng, Vũ Công tộc càng không biết. Nàng là con hoang của tạo hoá. Không ai quan tâm nàng hết. Đang khổ đau than khóc, có tiếng động lớn, Ngôn Hy chạy đến thở không ra hơi thúc dục :

- Mạt Nhi, chạy đi. Có người xông vào Đào Hoa cốc. Chạy đi, bọn chúng rất đông đúc.

Cô nghe thế, lòng không hkảng loạn. Mạnh mẽ đứng lên:

- Tỷ sợ, vậy chạy đi. Muội không sợ vì muội là Đào Hoa chủ.

- Nhưng mà.....

Nàng không nghe tiếp nữa, tiến lên phía trước, bỏ lại Ngôn Hy.  Ngôn Hy chạy theo:

- Nếu muội không đi, vậy thì chúng ta liều một phe.

"......."

Tiến đến gần đó, không có cảm giác nguy hiểm mà ngược lại còn ấm áp. Một thiếu niên trẻ bước ra  đứng trướcặt hai người. Ngôn Hy phải thốt lên, hẳn thật đẹp trai.
Hắn tiến gần nói:

- Đào Hoa Cốc chủ.

Nàng quen tiếng nói này, rõ là từng gặp qua, nhưng không nhớ được .  nàng tiến lên:

- Huynh là ai? Có phải chúng ta từng gặp nhau không? Sao lại xông vào lãnh địa của ta?

Hắn rất bình tĩnh, nghiêm túc:

- Cốc chủ và ta quả thực đã gặp. Ta là Trạch Dạ Nguyệt.

Nàng phất lờ quay đi, tại sao lại là hắn nữa. Cô hận Mộc tộc, hận rẩt nhiều. Nàng không muốn gặp bất kỳ người nào cuả họ. Cô cười:

- Người Mộc tộc sao, vậy thì đi mau đi. Ta không muốn tiếp bất kì ai. Ta hận người dân cuả ngươi. Hận chưa bao giờ khuất đi. Tuy ta không nhìn đc nhưng giết thần tiên ta không sợ phạm tôi.

".............."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh