1-3
Đệ nhất chương
Hạ Sinh không nên đến thế giới này.
Câu này là do Ân Bình – mẹ của cậu nói, vì Đồng Hạ Sinh mà cô suốt đời mang tiếng có con riêng.
Những năm 80 của thế kỷ trước, cải cách mở cửa được đẩy mạnh, làn sóng kinh doanh nổi lên khắp cả nước, ngay cả những thị trấn nhỏ cũng hấp dẫn rất nhiều các thương nhân. Cũng vì vậy mà Ân Bình gặp được cha của Hạ Sinh, Đồng An Hoa. Đồng An Hoa đến từ thành phố lớn, là nam nhân vừa thành thục lại phong độ.
Khi đó Ân Bình đang là cô gái trẻ trung như hoa như ngọc, là thành viên của đoàn văn công có tiếng trong Giang trấn này, giỏi ca múa, người theo đuổi cũng không ít. Trong một bữa tiệc thu hút đầu tư do chính quyền thành phố tổ chức, cô tham dự bữa tiệc rồi gặp gỡ Đồng An Hoa. Thiếu nữ nào mà chẳng hoài xuân, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Đồng An Hoa Ân Bình đã có cảm giác với anh, cảm giác toàn thân Đồng An Hoa toát ra một loại khí chất đặc biệt, ổn trọng lại thành thục, một chút cũng không giống lũ thanh niên lỗ mãng trong trấn này.
Đồng An Hoa hình như cũng nhìn thấy tình cảm của Ân Bình đối với mình, những ngày sau đó Đồng An Hoa thường tìm lí do đến gặp cô, ví dụ như nhờ cô hướng dẫn du lịch, đưa anh đi mua sắm, tìm hiểu đặc sản địa phương, thường xuyên qua lại, sự nhã nhặn của Đồng An Hoa càng khiến Ân Bình phương tâm ám hứa, mà Đồng An Hoa hình như cũng động tâm với Ân Bình, thường tốn tâm tư làm cô vui.
Không ngoài ý muốn, hai người bắt đầu yêu nhau, chỉ có điều là yêu đương "bí mật". Nhưng mà đến khi kinh nguyệt của cô đến chậm nửa tháng, cô vội vàng luống cuống, vừa không dám đi bệnh viện kiểm tra, vừa không dám tùy tiện nói với Đồng An Hoa. Qua hai tháng, biểu hiện mang thai càng rõ ràng, bất đắc dĩ, Ân Bình tìm Đồng An Hoa nói chuyện, theo Ân Bình thì chỉ còn cách là kết hôn mà thôi, nếu không truyện này mà truyền ra trong trấn thì cô không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Sau khi Đồng An Hoa biết tin, đầu tiên là sửng sốt, sau khi nghe xong cách giải quyết của Ân Bình, anh yên lặng rút một điếu thuốc lá, sau đó xoa dịu Ân Bình, nói không thành vấn đề, kết hôn là chuyện đương nhiên, nhưng anh phải về Quảng Đông bàn với cha mẹ đã, sau đó đưa cha mẹ đến chứng kiến hôn lễ.
Vì vậy Ân Bình cứ thế mà chuẩn bị cho sự trở lại của Đồng An Hoa, không nghĩ rằng, Đồng An Hoa lại vội vàng thu lại các mối làm ăn, thu tiền về, chuyển giao quyền sở hữu. Càng không nghĩ tới là Đồng An Hoa vừa đi liền bặt vô âm tín.
Chuyện cũ cho dù thế nào thì đối với nam nhân làm việc lớn mà nói, cũng chỉ là một hồi chơi đùa mà thôi. Nhưng đối với Ân Bình thì đó lại là đả kích trí mạng.
Bụng của cô ngày một lớn lên, căn bản không che giấu được việc mang thai. Người nhà biết được, cha giận dữ, mẹ cũng rơi nước mắt không ngừng. Ân Bình tính tình cũng mạnh mẽ, mang theo cái bụng to đi hỏi thăm tin tức của Đồng An Hoa, nhưng những người này đều tỏ vẻ không biết gì về Đồng An Hoa ngoài việc làm ăn với anh ta.
Tại Giang thành này, nhà họ Ân cũng không phải là một dòng họ nhỏ, tin tức con gái họ Ân chưa chồng mà chửa, còn bị vị hôn phu vứt bỏ truyền ra, thoáng cái nước bọt dư luận đã đủ nhấn chìm nhà họ Ân.
Thế nhưng chuyện đã xảy ra thì có thể làm được gì bây giờ. Dù sao cũng là con gái mình, mẹ Ân Bình đưa Ân Bình về thôn nhỏ trong núi để cô trốn đi đợi sinh. Ân Bình cũng không còn cách nào đành đè xuống sự thống khổ cùng không cam lòng của mình, bảy tháng sau sinh ra một bé trai.
Bé trai này chính là Hạ Sinh.
Cậu vốn không có tên, Ân Bình căn bản không muốn để ý đến cậu, nhưng là bà ngoại nhìn không được, nghĩ nếu cậu sinh ra trong mùa hè, liền đặt là Hạ Sinh đi.
Lúc sinh Hạ Sinh ra xong, Ân Bình không nghe lời cha mẹ mà cố ý xuất môn, nói rằng đi ra ngoài làm việc, trên thực tế, cha mẹ cô đều biết cô đi tìm Đồng An Hoa, cho dù hy vọng là vô cùng nhỏ bé. Thế nhưng danh tiếng của Ân Bình tại Giang thành đã bị hủy, làm việc hay không không quan trọng, chỉ cần đúng giờ báo bình an là tốt rồi.
Ân Bình đi rồi, Hạ Sinh do một tay bà ngoại nuôi dưỡng, cậu sinh ra trong núi, cũng lớn lên ở đó.
Trong trí nhớ của Hạ Sinh chưa từng có cha hay mẹ, khi còn bé là không hiểu chuyện, lúc lớn lên cũng không đi truy cứu làm gì. Nhưng lúc ba tuổi, thấy trẻ con nhà khác có cha có mẹ thương yêu, chỉ có cậu là không có, chỉ có bà ngoại chăm sóc cùng ông ngoại thỉnh thoảng đến thăm, cậu liền hỏi, cha mẹ con đâu rồi?
Lúc này bà ngoại không nhịn được sẽ lau nước mắt, nhìn ánh mắt vô tội của Hạ Sinh, cố sức ôm lấy Hạ Sinh nhỏ bé, nói rằng cha mẹ đều đi làm bên ngoài, cố gắng kiếm tiền nuôi Hạ Sinh, chờ Hạ Sinh lớn lên, có tiền đồ rồi, bọn họ sẽ yên tâm mà trở về.
Hạ Sinh nhỏ bé cái gì cũng không hiểu, thế nhưng sẽ không hỏi nữa.
Hạ Sinh được di truyền tướng mạo của mẹ cậu, ngũ quan rất thanh tú, nhất là đôi mắt to đen lay láy, đặc biệt có thần, dường như có thể nói.
Trong thôn nhỏ không thể so với thị trấn, đồ dùng thiếu thốn, cứ ba ngày, bà ngoại đều mang Hạ Sinh lên trấn, mới có thể mua đồ ăn cùng một ít hoa quả, trở về nấu canh cho cậu. Mùi gạo thơm ngào ngạt đó quẩn quanh trong trí nhớ của Hạ Sinh, hòa tan vào nỗi nhớ không có cha không có mẹ.
Mặc dù bà ngoại cẩn thận chăm sóc nhưng Hạ Sinh bởi vì lúc bé không có đủ sữa uống nên cho dù tẩm bổ thế nào cũng vẫn nhỏ hơn mấy bạn cùng tuổi, cái đầu nho nhỏ, thân hình gầy yếu, dùng từ mà miêu tả một cách bất đắc dĩ thì đó là một trận gió cũng có thể thổi bay.
Hạ Sinh nghe bà ngoại nói trêu, đầu tiên là trừng cặp mắt đen như mực kia lên, kháng nghị với bà ngoại, sau đó dùng lực giơ giơ nắm tay, thể hiện con rất khỏe.
Bà ngoại lúc này sẽ cười, hiền từ mà xoa đầu Hạ Sinh, xoay người vào bếp lấy ra chén canh bổ đã đun một ngày một đêm, Hạ Sinh nhận lấy, dùng muôi múc, thổi nguội, kiễng ngón chân bón cho bà, bà ngoại lắc đầu, ý bảo trong bếp vẫn còn, Hạ Sinh kiên trì, bà ngoại đành cúi đầu xuống ăn, Hạ Sinh lúc này mới vui vẻ hài lòng mà ôm bát ăn.
Buổi tối mùa hè, người lớn trong thôn đều không hẹn mà gặp, tụ tập dưới gốc cây đa trong thôn nói chuyện, bọn nhỏ thì chơi ở bên cạnh, cùng nhau đuổi theo những con đom đóm đang sáng nhấp nháy.
Hạ Sinh thích nằm trong lòng bà ngoại, bà ngoại sẽ dùng một chiếc quạt hương bồ thật to mà quạt cho cậu, sau đó sẽ kể chuyện cổ tích cho cậu nghe, Hạ Sinh nghe rất chăm chú, nghe kể chuyện hổ cắn đầu ngón tay trẻ con, cậu liền sợ hãi mà đưa hai bàn tay vào giấu kín trong áo, mọi người xung quanh bị cậu chọc cười ha ha. Dân trong thôn thuần phác, biết thân thế của Hạ Sinh nhưng không có xa lánh mà càng thương tiếc cùng quí mến cậu.
Năm tháng trôi qua, Hạ Sinh bảy tuổi rồi, cũng đến lúc đi học.
Thôn không có trường tiểu học mà phải đi bộ vài km xuống dưới trấn mới cố, học sinh đều mang theo cơm trưa, ăn xong nghỉ ngơi nửa tiếng lại tiếp tục học, buổi chiều có thể tan học sớm.
Bà ngoại đưa Hạ Sinh đi báo danh cũng không có thủ tục gì phiền phức. Ân Bình mấy năm nay không hề về qua Giang thành, nhưng vẫn gửi tiền đúng kỳ hạn, không biết cô có tìm được Đồng An Hoa hay không, nhưng ít ra thì cô còn biết chiếu cố chính bản thân mình. Bà ngoại đều dùng chỗ tiền này cho Hạ Sinh, hộ khẩu của Hạ Sinh còn chưa chứng thực, chờ đến khi học trung học, chắc chắn là phải quay về thị trấn bàn bạc kỹ càng, đều phải cần đến tiền.
Vì vậy tháng 9, Hạ Sinh lưng đeo túi sách bà ngoại mua cho đến trường, trong thôn cũng có mấy học trò lên trấn học, tuy không cùng khối nhưng ít nhất trên đường có thể làm bạn.
Thế nhưng ngay ngày đến trường đầu tiên, Hạ Sinh đã bị bắt nạt rồi.
Trẻ con trong thôn cũng tự phân bang phái đoàn thể, đối với trẻ con khác sẽ có địch ý không hiểu. chuyện của Hạ Sinh, trong thôn thì có thể hiểu cho, nhưng ở thôn khác thì lại không như vậy, thậm chí các bậc cha mẹ ở thôn khác còn dạy con như thế này "Dám cãi láo hả? Cút ra khỏi nhà cho tao, cho mày thành con hoang không cha không mẹ như thằng Hạ Sinh thôn Mộc kia kìa!" có thể nói, trong lòng trẻ con thôn khác, Hạ Sinh khá là có "danh tiếng".
Vì thế sau khi nghỉ ngơi sau bữa trưa, cạp lồng cơm của Hạ Sinh bỗng nhiên biến mất. Hạ Sinh vội đến mức tìm tới tìm lui, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Sau đó một bạn cùng lớp là Đàm Khâu Võ nói với cậu: "Đồng Hạ Sinh, tớ biết cạp lồng của cậu ở đâu đấy."
Hạ Sinh đi theo Đàm Khâu Võ ra ngoài, đến góc tường ít người qua lại. Hạ Sinh còn chưa kịp thắc mắc đã bị một đám trẻ con to lớn hơn nhiều vây đánh.
Ỷ mạnh hiếp yếu đã là thiên tính của con người. Đám trẻ con kia vừa đánh vừa kêu "Đồ con hoang" "Không cha mẹ để ý", sau đó đẩy Hạ Sinh ngã trên mặt đất.
Từ đầu đến cuối Hạ Sinh đều im lặng, cũng không mở miệng kêu, yên lặng mà thừa nhận. Chờ những đứa trẻ kia đi rồi, cậu đứng lên, cẩn thận vỗ vỗ quần áo, chỉ là nhịn không được đỏ viền mắt.
Hạ Sinh là đứa nhỏ hiểu chuyện, cậu biết được qua lời nói của bà ngoại, còn có thái độ của dan trong thôn, có thể thấy được nhà cậu không giống nhà người ta... không hoàn chỉnh.
Trong rất nhiều giấc mộng của mình, Hạ Sinh đều mơ thấy có cha có mẹ bên cạnh, tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi, chỉ là thoáng qua chốc lát nhưng khi tỉnh dậy Hạ Sinh đều rất hài lòng.
Thế nhưng hôm nay, những đứa trẻ này lại tàn nhẫn đánh vỡ giấc mộng của cậu, luôn mồm nói cha mẹ cậu không cần cậu, không phải như thế, không phải như thế mà!
Vì vậy Hạ Sinh cũng không muốn học thêm buổi chiều nữa, cứ như vậy chạy về nhà, cậu muốn tìm bà ngoại.
Bà ngoại đang quét sân, thấy Hạ Sinh một thân bùn chạy về, trong nháy mắt, bà đã hiểu rồi, chính là không lừa được a... Bà bỏ chổi xuống, ôm Hạ Sinh đang chạy tới, nước mắt lại rơi.
"Bà ngoại, bà ngoại..." Hạ Sinh khóc lớn, kể lể tủi thân trong lòng.
Bà ngoại ôm Hạ Sinh trong lòng, đặt cậu lên giường, lấy khăn tay xoa mắt, thở dài nói: "Hạ Sinh, bà ngoại biết con tủi thân, bà cũng nên nói cho con biết rồi..."
Hạ Sinh nức nở, mơ hồ nghĩ, cậu sắp biết một bí mật, một bí mật có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu.
Vì vậy, bà ngoại dùng giọng nói thong thả kể cho cậu chuyện mẹ cậu sinh con. Sau đó bà nói: "Hạ Sinh, mẹ con không sai, chỉ là khi yêu, cần nỗ lực nhiều lắm mới có thể thành được. Cha của con... có thể là có nỗi khổ trong lòng. Không nên trách bọn họ được không? Hạ Sinh, con có cuộc sống thuộc về chính mình, rất tốt, một cuộc sống vô cùng tốt."
Hạ Sinh bảy tuổi liền hiểu được thân thế của mình, cậu rất buồn, vì sao là cậu, vì sao hết lần này đến lần khác lại là cậu? Mẹ vì sao đợi ở bên ngoài lâu như vậy cũng không về thăm cậu? Thế nhưng Hạ Sinh luôn nghe lời bà ngoại, liền gật đầu trong sự mong đợi của bà.
Hạ Sinh từ trước đến nay vẫn yên lặng lại càng yên lặng hơn, những đứa trẻ con khác liền bắt đầu bắt nạt cậu, Hạ Sinh luôn yên lặng gánh chịu, cũng không phản kháng, cũng không nói, chỉ là rất cẩn thận không để cho bà ngoại biết khiến bà lo lắng. Dần dần những đứa trẻ thấy Hạ Sinh không thú vị nữa, trẻ con trên núi nhiều đồ chơi lắm, cũng chán cái đồ chơi là Hạ Sinh rồi. Các thầy cô thì chỉ nghĩ Hạ Sinh là đứa hướng nội, cũng không thấy lạ, có điều trẻ con nhiều như thế, làm sao mà quản hết được, chỉ cần không xảy ra việc là tốt rồi, huống chi Hạ Sinh còn rất chăm chỉ học tập, đi học cũng rất siêng năng, lúc họp phụ huynh còn khen cậu. Những lúc như thế bà ngoại luôn rất vui vẻ, trở về lại tiếp tục nấu canh tẩm bổ cho cậu.
Hạ Sinh không thích chơi bời, có thời gian đều giúp bà làm việc nhà, hoặc là đọc sách ở trong sân. Cậu có chút sợ hãi khi tiếp xúc với những đứa trẻ con khác, chỉ đọc sách thôi cũng tốt rồi. Bà ngoài thương cậu như vậy, cậu phải có tiền đồ, không thể khiến bà thất vọng.
Cứ như vậy, Hạ Sinh dựa theo suy nghĩ của mình mà lẳng lặng vượt qua sáu năm tiểu học. Dưới sự thu xếp của ông ngoại, vấn đề hộ khẩu của cậu cũng xong rồi, có thể học trung học ở Giang thành rồi.
Chuyển đi khỏi thôn nhỏ kia, Hạ Sinh thấy lòng trống trải, cụ thể mất mát cái gì cậu cũng không rõ. Bà ngoại cũng chuyển về trấn, thế nhưng tuổi cao sức yếu có chút lực bất tòng tâm, không thể chăm sóc Hạ Sinh như trước được.
Hạ Sinh rất ngoan, không cần ông bà ngoại quan tâm, rất độc lập cũng rất tự lập. Ngoại trừ học tập vẫn là học tập, cậu nghĩ, chỉ cần yên lặng đọc sách như vậy, thi đại học, tìm công việc, bình thản qua quãng đời còn lại là tốt rồi.
Sự tình cũng như Hạ Sinh mong muốn, Hạ Sinh hiểu được phải che giấu mũi nhọn của mình, luôn giữ cho thành tích của mình ở tốp đầu, nhưng cũng không phải là thứ nhất thứ hai, cẩn thận không để cho người khác chú ý, cũng tận lực không lui tới với bạn học.
Ba năm sau, Hạ Sinh thuận lợi thi đỗ vào trường cao học điểm. Ba năm cao trung, Hạ Sinh duy trì phong cách nhất quán, yên lặng học tập. Cuộc sống cao trung thực ra cũng rất phong phú, không ai rảnh rỗi mà đi quan tâm một Hạ Sinh không có cảm giác tồn tại như thế này.
./.
Đệ nhị chương
Kỳ thi đại học, Hạ Sinh làm bài rất tốt, đỗ vào đại học nổi tiếng ở thủ đô, việc này tạo nên rung động không nhỏ ở Giang trấn. Láng giềng ở xung quanh đều nói chuyện về nhà họ Ân, trong trào phúng không giấu được ao ước, dù sao thì trong truyền thống thi cử ở thị trấn này mà nói thì thi được vào đại học danh tiếng như vậy thực sự là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
Hạ Sinh đối với sự bàn tán của mọi người làm như không thấy, bình tĩnh thu thập hành lý, một mình lên xe lửa về phía bắc.
Bốn năm đại học, trong mắt các sinh viên khác, Hạ Sinh là một người trầm mặc ít nói, nhưng có chuyện gì muốn nhờ cậu làm thì cậu sẽ hoàn thành trong khả năng tốt nhất có thể, không tranh đoạt danh tiếng, cho nên nhân duyên cũng không tệ lắm, trong trường bắt gặp còn có người chủ động bắt chuyện với cậu.
Trong khi học tập thì Hạ Sinh cũng kiếm một công việc làm thêm. Nói ra cũng là ngoài ý muốn, vốn Hạ Sinh nghĩ mình không thích giao tiếp cùng người khác, nên làm công việc chân tay là được rồi. Thế nhưng thái độ của cậu nhu thuận, chăm chỉ làm việc, dĩ nhiên được chủ nhà hàng yêu quí, nghĩ rằng tiểu tử này có chút ngại ngùng, nhưng mà có thể bồi dưỡng. Chủ động cho phép Hạ Sinh đi theo hắn trợ thủ. Hạ Sinh lúc bé cũng hay giúp đỡ bà ngoại nên cũng rất nhanh thích ứng với công việc.
Bếp trưởng không có chút giấu nghề nào, đem tất cả bản lĩnh cẩn thận truyền thụ cho Hạ Sinh, Hạ Sinh có chút ngại, vì cậu biết loại nghề này rất kiêng kỵ truyền ra ngoài. Lúc Hạ Sinh ấp úng nói lên lo lắng của mình đối với bếp trưởng, bếp trưởng trừng mắt liếc cậu một cái, Hạ Sinh nhanh chóng cúi đầu, bàn tay to của bếp trưởng xoa xoa đầu cậu một chút, "Hạ Sinh à, chú không biết vì sao tính tình của cháu lại hướng nội như thế, nhưng mà cháu là một đứa trẻ ngoan, chú nghĩ rằng nếu cháu có tay nghề này thì sẽ có thể chăm sóc mình tốt hơn."
Hạ Sinh cúi đầu không nói gì, sau đó dùng lực gật đầu, biểu thị rằng cậu sẽ cố gắng theo bếp trưởng học tập.
Hạ Sinh nghĩ, cậu thực sự rất may mắn, có bà ngoại cùng bếp trưởng đối với cậu vô cùng tốt.
Thoáng một cái đã hết bốn năm đại học, Hạ Sinh thuận lợi nhận bằng tốt nghiệp, chuẩn bị rời khỏi nơi đô thị phồn hoa này, cậu muốn mua tặng bếp trưởng chút quà tỏ lòng thành, liền mang tiền công đến siêu thị bên ngoài trường học.
Khi Hạ Sinh đang bị muôn màu muôn vẻ trong siêu thị làm hoa cả mắt thì cửa siêu thị có người đột nhập gây rối loạn. Hạ Sinh lại không phải là người thích vào góp vui, cậu tiếp tục chọn đồ.
Có người chạy tới chỗ Hạ Sinh, nhoáng một cái cậu bị người đó dùng cánh tay giữ lấy, ở gáy có vật gì đó cứng cứng dí vào.
Dao?
Trực giác của Hạ Sinh ý thức được điều này. Cậu không hề động đậy, sữa ong chúa trên tay không giữ được mà rơi xuống trên mặt đất.
"Không được đến đây! Không là tao nổ súng đấy!" Người đàn ông khỏe mạnh phía sau hung hăng túm cổ Hạ Sinh.
Cảnh sát nhân dân vốn đuổi theo đến đây nhìn thấy cảnh này cũng chỉ có thể đứng xa xa, giằng co cùng kẻ bắt cóc. Khách hàng của siêu thị bị doạ, có người thét chói tai rồi chạy trốn, nhưng cũng có người đứng từ xa nhìn lại xem.
"Xin anh hãy bình tĩnh! Anh đã bị chúng tôi bao vây rồi, không bằng chủ động hợp tác với cảnh sát, còn có thể hưởng độ khoan hồng!" Người cảnh sát đứng đầu nói với người đàn ông đó, cao giọng kêu gọi đầu hàng, muốn thuyết phục kẻ bắt cóc không nên hành động thiếu suy nghĩ, cùng lúc đó trấn an Hạ Sinh: "Đồng học cậu yên tâm, chuyên gia đàm phán của chúng tôi sẽ đến ngay lập tức, cậu không cần phải sợ, không có việc gì đâu."
Hạ Sinh nghĩ phản ứng của cậu có chút kỳ lạ, một chút cũng không sợ hãi, nhưng mà đầu óc lại choáng váng, người trước mắt đều nhìn không rõ nữa.
Kẻ bắt cóc vì khẩn trương mà lại tăng thêm lực cánh tay, lực chú ý đặt hết lên cảnh sát trước mặt, làm sao còn để ý đến Hạ Sinh sắp bị hắn bóp cổ chết.
Cản sát vừa lúc này còn nghĩ Hạ Sinh trấn tĩnh được, trong lòng thầm khen không hổ là sinh viên, thời khắc mấu chốt gặp nguy không loạn, nhưng dần dần phát hiện ra sắc mặt cậu tái nhợt không thích hợp, mắt trở nên trắng dã, mới cảm thấy sự tình không ổn, rống to vào mặt kẻ bắt cóc: "Anh buông cổ cậu ta ra! Cậu ấy không thể thở nổi nữa rồi!"
"Cái gì? Chúng mày không cần lừa tao, tao sẽ không mắc mưu đâu!" kẻ bắt cóc bị đẩy vào đường cùng, lúc này hắn như chó cùng dứt giậu, không những không buông lỏng tay mà còn bóp chặt hơn.
Bọn họ đang nói gì thế? Tiếng nói sao trở nên xa xôi vậy? Thế giới đảo quanh, càng lúc càng chóng mắt... Hạ Sinh vô lực nhắm mắt lại.
Nói cái gì, không quan trọn... Cậu mệt mỏi quá... Đầu nghiêng đi một cái, Hạ Sinh rốt cục mất đi ý thức.
Đêm đó đài liền truyền ra tin tức: Mười sau giờ bốn mươi phút ngày hôm nay tại Bắc Kinh, ngân hàng ở khu phố phía nam phát sinh vụ cướp có vũ trang, tội phạm dùng súng lục bị phát hiện, nhân viên ngân hàng nhanh chóng báo nguy, kẻ cướp hốt hoảng chạy trốn vào siêu thị bắt cóc sinh viên sắp tốt nghiệp họ Đồng, trong lúc giằng co, con tin bị bóp cổ lâm vào hôn mê, cảnh sát thừa cơ hợp lực bắt được tên tội phạm, đồng thời đưa Đồng đồng học đến bệnh viên gần nhất, đáng tiếc không kịp cứu sống...
...
Loáng thoáng truyền đến tiếng khóc, giống như là rất nhiều muỗi tụ tập xung quanh không ngừng vo ve. Hạ Sinh có điểm không chịu được, thế nhưng mi mắt thực sự rất nặng, cậu không thể mở mắt ra được.
Là ai đang khóc? Vì sao lại khóc?
Ý thức của cậu dần tỉnh táo lại, nhớ lại một màn trước khi hôn mê – cậu đang mua đồ trong siêu thị liền bị một kẻ bắt cóc bắt làm con tin, sau đó bị bóp cổ đến hôn mê.
Như vậy thì hiện tại chắc cậu đang ở bệnh viện rồi, bà ngoại đến rồi sao? Ngoài bà ra, còn ai có thể vì cậu mà khóc đến thương tâm như thế chứ? Hạ Sinh trong lòng không khỏi khổ thẹn, vẫn là khiến bà phải lo lắng.
Hạ Sinh rất muốn an ủi người đang khóc kia, nhưng trong đầu một mảnh hắc ám đè xuống, cậu lại hôn mê lần nữa.
...
Lần thứ hai tỉnh lại, Hạ Sinh cảm giác khá hơn một chút. Hơn nữa bên cạnh không còn ai khóc lóc, tâm trạng mới thả lỏng một hơi.
Chậm rãi thích ứng tia sáng ban ngày, vốn tưởng rằng đập vào mi mắt sẽ là màu trắng của bệnh viện, thế nhưng ngoài ý muốn chính là cậu đang ở trong một căn phòng nhỏ hoàn toàn xa lạ.
Đây không phải là bệnh viện mà giống như ngôi nhà gỗ đơn sơ cậu đã từng nhìn thấy qua khi còn nhỏ ở trong thôn. Dưới người cậu là cái giường làm bằng gỗ cứng đơ đơ, đưa mắt nhìn có thể thấy được một cái cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua song cửa vào nhà, còn có bóng cây loang lổ.
Trong phòng đồ đạc bày biện cũng vô cùng đơn giản, ở góc tường có một ngăn tủ lớn, ở giữa gian nhà có một cái bàn thô ráp, trên bàn có vài cái đĩa, cách cái ghế mấy bước là đống củi vừa cháy hết.
Quan sát phòng xong, Hạ Sinh mới cúi đầu nhìn cái giường cậu đang nằm, vừa nhìn vừa bị dọa nhảy dựng: một cậu nhóc đang ghé vào giường ngủ. Bởi vì nhóc nằm sấp nên cậu chưa phát hiện ra.
Nhưng mà đây là chỗ nào a?
Hạ Sinh nhanh chóng ngồi xuống, lay cậu bé kia dậy, muốn hỏi chút tin tức.
Đứa bé kia thấy động tĩnh liền tỉnh dậy rất nhanh. Nó ngẩng đầu thẳng tắp nhìn tay Hạ Sinh đang khoác trên vai nó, ngây ra một lúc, rồi "Oa" một tiếng, nhào vào trong lòng Hạ Sinh khóc: "Phụ thân làm con sợ muốn chết, con còn tưởng phụ thân cứ ngủ mãi như thế, ... không bao giờ để ý con nữa... Hu hu..."
Hạ Sinh từ trước đến nay vẫn khuyết thiếu biểu tình trên mặt liền cứ như thể mà hiện ra vẻ mặt giật mình, vừa có chuyện gì xảy ra? Như thế nào lại đã sinh ra một đứa con lớn như vậy rồi? Tiếng khóc lúc trước nghe được là nhóc này khóc sao?
Thấy đứa bé khóc thương tâm như vậy, Hạ Sinh không khỏi ngây ngốc mà dỗ dành: "Nín đi nào, ta không phải đã thức rồi đây sao, không có việc gì rồi."
Đứa bé không nói gì, chỉ cọ cọ trong lòng Hạ Sinh, một hồi sau, Hạ Sinh cảm giác vạt áo mình ướt đẫm rồi.
Lúc này Hạ Sinh mới chú ý đến quần áo của mình. Áo dài thùng thình, cổ gấp... đây, đây không phải là phong cách quần áo cổ đại sao! Đứa bé này còn gọi cậu là "Phụ thân", trẻ con hiện đại không gọi như thế a.
Đầu Hạ Sinh "Oành" một cái nổ tung rồi – nơi này là là cổ đại? Cậu đến cổ đại rồi sao?
Hạ Sinh đọc sách hơn mười năm cũng không phải là chỉ biết đọc sách giáo khoa. Lúc còn học đại học, ngoài làm thêm, cậu hay đến thư viện đọc sách. Từ trước đến nay đại học vẫn luôn đề cao tinh thần tự học. Hạ Sinh mang tinh thần này quán triệt triệt để. Ngoại trừ sách liên quan đến chương trình học, cậu còn xem các loại sách khác, hơn nữa không chỉ xem qua mà thực sự suy nghĩ cùng lý giải. Không dám nói là đọc nhiều sách vở nhưng cũng là học phú năm xe rồi.
Trong đó cũng không loại trừ sách lý luận về thời gian và không gian, ấn tượng sâu nhất chính là "Thời gian giản sử" của Sử Đế Phân Hoắc Kim. Hoắc Kim cho rằng nếu thực sự vượt qua tốc độ ánh sáng thì có khả năng xuyên qua thời không. Đương nhiên cũng có nhà khoa học không đồng ý với ý kiến này, hơn nữa cách xuyên qua thời không cũng không phải chỉ có tốc độ siêu ánh sáng là cách duy nhất.
Đầu óc Hạ Sinh rối loạn.
./.
Đệ tam chương
Suy nghĩ trong đầu Hạ Sinh trăm chuyển ngàn hồi, cứ ngốc ra như vậy. Đứa nhỏ trong lòng hình như ngừng khóc rồi, giãy ra khỏi vòng tay của Hạ Sinh, ngẩng đầu dùng đôi mắt ngập lệ nhìn về phía Hạ Sinh: "Phụ thân, người thấy tốt hơn chưa?"
Sau đó không đợi Hạ Sinh trả lời, nó tự mình nhắc đến: "Sáng hôm qua phụ thân nói muốn trèo lên cây bắt lấy ổ chim để thêm món ăn, thế nhưng một chân giẫm vào khoảng không liền rơi xuống... lúc con sợ hãi chạy ra đỡ phụ thân còn cười nói bảo không việc gì, như thế nào lại mê man một ngày một đêm mới tỉnh lại..."
Hạ Sinh chậm rãi tiếp thu tin tức mà cậu bé nói ra. Thân thể này chắc chắn không phải là của cậu, tuy rằng cậu còn chưa nhìn rõ hình dạng của mình bây giờ, nhưng mái tóc dài phía sau có thể chứng minh điều đó vì tóc cậu không dài như vậy.
Hạ Sinh có chút buồn bực, chủ nhân của thân thể này không biết có đầu óc hay không nữa, học gì không học lại đi bắt chước trẻ con trèo cây lấy tổ chim, lại còn bị ngã nữa chứ! Ngươi ngủ thì tốt rồi, còn ta tỉnh lại lại ở trong thân thể này! Chính là bố trẻ con rồi, còn làm việc không nghĩ đến hậu quả như vậy!
Nghĩ đến đây Hạ Sinh không khỏi nghĩ đến trong thế giới kia, thân thể của mình thế nào rồi, cũng không biết có bị hoán đổi linh hồn không nữa... thế nhưng cũng có thể là chết luôn rồi... Bà ngoại nhất định sẽ rất thương tâm... bếp trưởng không biết có khổ sở không? Hẳn là có, chú ấy quan tâm mình như vậy a... Hạ Sinh có điểm buồn bã.
"Phụ thân? phụ thân?" cậu bé thấy Hạ Sinh không phản ứng, lo lắng mà lắc lắc cậu.
Hạ Sinh phục hồi tinh thần, "À, không có việc gì đâu. Con dẫn phụ thân ra ngoài xem được không?" Hạ Sinh muốn nhìn một chút xem thế giới này tột cùng là như thế nào?
Tuy thấy lời nói và hành động của phụ thân có chút kỳ lạ nhưng cậu bé vẫn không nghĩ nhiều lắm, nghe lời kéo tay Hạ Sinh đi ra khỏi phòng, trong sân có không ít cây cối xanh tốt, Hạ Sinh nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ mà nghĩ, không biết cái cây nghiệp chướng kia có ở đây không, thật hận không thể một búa mà chặt chết nó đi!
Đẩy cửa viện ra, Hạ Sinh đứng ở cửa, nhìn tất cả trước mắt, không tự chủ được mà sợ ngây người, trong đầu hiện ra dòng chữ đã từng đọc trong sách:
"Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ. Người đánh cá lấy làm lạ, tiến thêm vô, muốn đến cuối khu rừng.
Rừng hết thì suối hiện và thấy một ngọn núi. Núi có hang nhỏ, mờ mờ như có ánh sáng, bèn rời thuyền, theo cửa hang mà vô. Mới đầu hang rất hẹp, chỉ vừa lọt một người. Vô vài chục bước, hang mở rộng ra, sáng sủa; đất bằng phẳng trống trải, nhà cửa tề chỉnh, có ruộng tốt, ao đẹp, có loại dâu loại trúc, đường bờ thông nhau, tiếng gà tiếng chó tiếp nhau. Trong đó những người đi lại trồng trọt làm lụng, đàn ông đàn bà ăn bận đều giống người bên ngoài, từ những người già tóc bạc tới những trẻ để trái đào, đều hớn hở vui vẻ.
Họ thấy người đánh cá, rất lấy làm kinh dị, hỏi ở đâu tới. Người đánh cá kể lể đầu đuôi. Họ bèn mời người này về nhà, bày rượu, mổ gà để đãi. Người trong xóm nghe tin, đều lại hỏi thăm. Họ bảo tổ tiên trốn loạn đời Tần, dắt vợ con và người trong ấp lại chỗ hiểm trở xa xôi này rồi không trở ra nữa; từ đó cách biệt hẳn với người ngoài. Họ lại hỏi bấy giờ là đời nào, vì họ không không biết có đời Hán nữa, nói chi đến đời Ngụy và Tấn. Người đánh cá nhất thiết kể lại đủ cả sự tình, họ nghe rồi đều đau xót, than thở. Những người đứng bên đều mời về nhà mình chơi, đều thết đãi ăn uống. Ở lại chơi vài ngày rồi từ biệt ra về. Trong bọn họ có người dặn: "Ðừng kể cho người ngoài hay làm gì nhé!".
Ra khỏi hang rồi, tìm lại được chiếc thuyền, bèn theo đường cũ mà về, tới đâu đánh dấu chỗ đó. Ðến quận, vào yết kiến quan Thái thú kể lại sự tình. Viên Thái thú sai ngay người đánh cá trở lại, tìm những chỗ trước đã đánh dấu, nhưng mơ hồ, không kiếm được con đường cũ nữa.
Ông Lưu Tử Ký ở đất Nam Dương là bậc cao sĩ, nghe kể chuyện, hân hoan tự đi tìm lấy nơi đó, nhưng chưa tìm ra thì bị bệnh mà mất. Từ đó không ai hỏi thăm đường đi nữa."[*]
Cảnh tượng trước mắt giống như trong sách miêu tả vậy, nhìn ra xa chính là một mảnh đất rộng rãi, xa xa có núi non, rừng cây trùng trùng điệp điệp xanh mướt, một con sông chảy dài theo đồng ruộng, đồng ruộng có đường nhỏ thông với bốn phía giăng khắp nơi, có thể nhìn thấy những đàn gà đang kiếm ăn chung quanh... tất cả đều toát lên một vẻ bình thản mà hài hòa ấm áp.
Không hiểu vì sao Hạ Sinh lại có cảm giác như lạc vào biển hoa đào, mặc dù xung quanh không nhìn thấy bông hoa nào, nhưng cậu lại cứ nghĩ như vậy.
"Ở đây có hoa đào không?" Hạ Sinh mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là có ạ!" Cậu bé trả lời rất nhanh, "Phụ thân người hồ đồ rồi sao? Thôn của chúng ta tên là Đào Hoa mà thế nào lại không có hoa đào, nhưng mà giờ là mùa hè, đào ra quả mất rồi không còn hoa nữa, phải đợi đến tháng ba sang năm, trong thôn nơi nơi đều là hoa đào, đến lúc đó có thể trầm trồ khen ngợi nha!"
Hóa ra suy nghĩ của cậu là sự thật rồi, Hạ Sinh có điểm dở khóc dở cười.
Hạ Sinh cúi đầu suy nghĩ một chút, bảo thằng bé đưa về trong phòng ngồi xuống. Trước tiên cậu cẩn thận đánh giá lại một phen. Cậu vẫn là một người có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, trong thế giới kia cũng không có chí hướng gì lớn, chỉ làm theo mong đợi của bà ngoại, cố gắng học tập, học xong tìm công việc ổn định, phụng dưỡng ông bà ngoại an dưỡng tuổi già. Cái khác cũng không hề nghĩ đến. Hiện tại không hiểu làm sao lại đến thế giới này, tuy rằng còn chưa rõ ràng đây là nơi nào thời đại nào, có điều có thể nói rằng chủ nhân thân thể này không có chút khái niệm với cuộc sống, từ mái tóc của cậu bé được tết không ra làm sao đến một thân quần áo không hợp đều nhìn ra, đã làm phụ thân mà còn không thể chăm sóc cho chính con trai của mình.
Lại có thể nhìn ra được hài tử này rất thương cha mình. Nghĩ vậy Hạ Sinh không khỏi có chút chua xót trong lòng: chính mình còn chưa bao giờ gặp qua cha ruột, cũng chưa được hưởng qua tình thương của cha, tuy rằng bên ngoài không biểu hiện ra khát vọng nhưng thực sự trong lòng thì vô cùng hy vọng có thể có được sự quan tâm của cha mẹ. Nhưng mà khát vọng đó đã chẳng thể nào thực hiện được nữa, như vậy cậu liền thay thế chủ nhân thân thể này, cố gắng chăm sóc hài tử của hắn, đem tất cả những tình cảm mà mình mong muốn đều đặt lên người đứa bé này đi.
Hạ Sinh lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc thanh tỉnh đến giờ, cậu cũng không ghét phải chăm sóc người khác, cuộc sống nhiều năm qua làm cho cậu hiểu được phải sinh hoạt như thế nào, huống hồ cậu còn có tài nấu ăn khá được còn chưa biểu hiện ra ngoài cơ mà.
Được rồi, mẫu thân của đứa bé đâu? Vẫn chưa nghe thấy hài tử nhắc tới, phỏng chừng là có nội tình đi. Hạ Sinh mỉm cười nói với thằng bé: "Con tên gì?"
"Tiểu, Tiểu Ngưu." Thằng bé nghĩ phụ thân hôm nay thật kỳ lạ nha, thế nào lại không nhớ rõ tên nó thế này, thật là bị đụng hỏng đầu óc rồi sao?
"Mấy tuổi rồi?"
"Năm tuổi rồi ạ." Tiểu Ngưu vừa nói vừa giơ năm ngón tay múa may trước mặt Hạ Sinh.
"Ta tên là gì?" nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngưu hiện ra biểu tình "hỏi là liền trả lời", Hạ Sinh sung sướng nghĩ đứa nhỏ này thật dễ thương.
"Đại Ngưu." Đầu óc phụ thân khẳng định là hỏng rồi! Trong lòng Tiểu Ngưu âm thầm đưa ra kết luận.
"Vậy, mẫu, mẫu thân của con đâu?" Hạ Sinh suýt nữa nói ra từ mẹ, cũng may là ngừng lại kịp thời.
Mặt Tiểu Ngưu tối sầm lại, Hạ Sinh nghĩ là không tốt rồi, quả nhiên Tiểu Ngưu nhỏ giọng trả lời: "Trước đây phụ thân nói, sau khi sinh Tiểu Ngưu thì mẫu thân mất rồi..." dừng lại một chút, Tiểu Ngưu trù trừ nói: "Đã chết, sẽ không bao giờ... đến gặp Tiểu Ngưu nữa..."
Chết tiệt! Hạ Sinh yêu thương mà ôm hài tử vào lòng. Cái tên Đại Ngưu kia làm sao có thể nói chuyện tàn nhẫn với tiểu hài tử như vậy? Bản thân cậu đến bảy tuổi rồi mới biết được sự thực rằng cha mẹ cậu không muốn chăm sóc cậu... ít nhất... biết được họ vẫn còn khỏe mạnh, còn sống là tốt rồi. Tiểu Ngưu mới có năm tuổi, biết cái gì là chết rồi.
"Không sao! Sau này phụ thân sẽ chăm sóc con!" Hạ Sinh lớn tiếng nói.
./.
Chú thích:
[*] Đào hoa nguyên ký của Đào Tiềm do Nguyễn Hiến Lê dịch
—
Chương sau: Bữa cơm đầu tiên ở cổ đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro