Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 5

Ta kinh ngạc , tại sao lão ta có thể nói ra hai chữ " đào hoa" ?!. Ta đang định tập trung nhìn kỹ đạo sĩ kia thì đột nhiên hắn hét một tiếng rất quái dị,tay cầm kiếm gỗ đào đánh về phía ta.
Ta nghiêng người tránh đi,nắm lấy cổ tay lão,đang định hỏi xem rốt cuộc lão muốn gì. Nhưng hắn chỉ nhìn  ta, cười rất mờ ám. Ta giật mình, một đạo sĩ như nheo xấu xí mà lại có đôi mắt quyến rũ đến vậy.
Cảm giác đau nhức truyền tới lòng bàn tay,ta vội vàng buông ra nhưng không hiểu lòng bàn tay bị vật gì đó đâm thủng, một làn máu tươi đỏ thẫm mà yêu mị chảy ra.
Lão đạo sĩ cười ha hả" ngươi đã trúng độc, độc này không thuốc nào giải được, ngươi sẽ chết thôi".
Ta sẽ chết?! Đạo sĩ và tiểu đồng đã biến đi đâu mất. Là yêu quái ư? Tại sao ta lại không nhận ra?
Ta hơi hoảng hốt,thình lình sức lực toàn thân mất hết. Có người đỡ lấy ta,ta quay đầu lại nhìn, là Tống Tử Ngôn. Hắn chau mày , sắc mặt vẫn trầm tĩnh, hắn nói" trong cung có thuốc giải được bách độc,ta không tin không tìm được thuốc giải".
Ta mặc cho hắn bồng mình đi. Đám cung nhân lén lút nhìn ta,ta biết trong cung nhất định sẽ thêm mắm thêm muối, đủ loại tin đồn cũng sẽ theo sau mà truyền tới.
Hắn đặt ta xuống ghế dài, một ngàn năm qua,ta chưa từng một lòng nằm xuống như vầy,tư thế này khiến ta cảm thấy bất an.
Trên thực tế,ta có một cảm giác kỳ dị rằng ngày giây phút bước vào rừng đào ta đã rơi vào một cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ.
Nhưng ta cũng rất tò mò, trái tim vốn im lặng một ngàn năm lại có chút rục rịch. Ta cũng không muốn chạy trốn, trái lại còn tình nguyện chìm sâu hơn. Có lẽ cuộc sống của ta quá buồn chán rồi hoặc cũng có lẽ ta không tin mình sẽ chết đơn giản như thế.
Thực ra chết cũng không có gì đáng sợ, sống ngàn năm rồi mới phát hiện ra, có thể sinh lão bệnh tử cũng là đều hạnh phúc.
Bắt đầu từ hôm đó, hắn dốc hết công sức để tìm thêm thuốc giải cho ta.
Hắn dùng dao cắt cổ tay ta, lấy ít máu sau đó dùng máu độc cho một con thỏ nhỏ uống. Con thỏ  uống xong liền trúng độc giống ta.
Mỗi ngày hắn lại mang về rất nhiều thuốc từ ngự dược phòng,cho thỏ ăn vào sau đó quan sát con thỏ, rồi lại xem xét cho thêm vị thuốc nào, tăng giảm lượng dược.
Ta càng lúc càng gầy gò, sắc mặt không còn hồng hào. Ta mất dần cả đạo pháp.
Ta bắt đầu ngủ mê mệt vào ban đêm.
Trong lúc ngủ, trước mắt hiện lên cảnh mơ rất kì lạ.
Trong mộng,ta vẫn còn là cô gái mặc váy màu hồng phấn như trước, sống trong rừng đào bên bờ Tây Hồ, hàng ngày chế bách hoa đan.
P/s: muốn biết câu chuyện thế nào, các bạn nhớ theo dõi tiếp truyện nhé.
Sắp hé lộ bí mật về Nguyệt Đào và Tử Ngôn rồi. Hẹn các bạn t7 tuần sau.😍😍😍.
Xie xie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfic