chương 14
Quả nhiên hắn không dùng tới viên nội đan đó mà đem nó nghiền vụn ra. Nghiền xong, hắn thêm nhiều vị thuốc phức tạp. Trong lúc hắn làm việc, hai con thạch sùng to lớn sẽ canh giữ bên cạnh, im lặng đứng quan sát.
Bây giờ ta không còn nghĩ chúng xấu xí nữa, trái lại còn nhìn ra một tia quyến luyến không muốn bỏ trong mắt chúng. Yêu cũng vậy, động vật cũng thế, đại khái đều giống con người, vì tình mà bị tổn thương, vì tình mà khổ, vô tình nhất trên đời chính là thần tiên.
Chế xong thủ cung sa, hắn liền nhỏ lên cánh tay của ta. Ta hỏi hắn vì sao phải làm vậy.
Hắn cười đáp: "Ta muốn biết nàng có còn trong sạch không."
Đây đúng là việc thừa, không phải nữ tử thuần khiết thì không thể trở thành thần tiên.
Chu sa đỏ thắm ngưng tụ trên cánh tay, không hề rút đi, tựa như lệ máu ngàn năm. Có lẽ hắn làm vậy cũng không phải vì muốn nghiệm chúng ta có phải xử nữ không, chẳng qua là muốn lưu lại trên người ta một ấn ký, để ta lúc nào cũng nhìn thấy, lúc nào cũng nhớ tới.
Hắn biết rất rõ cách để dằn vặt tâm hồn ta, nhìn thì tưởng không có gì nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
Sau đó hắn dần dần thích ngủ, bất kể là ngày hay đêm. Thỉnh thoảng được lúc thanh tỉnh, hắn sẽ hỏi ta: "Nguyệt Đào, kiếp sau, nàng sẽ ở đâu?"
Ta không đáp, kiếp sau, ta sẽ ở đâu đây?
Đào Hoa thì sao? Kiếp sau nàng sẽ ở nơi nào?
Chúng ta buồn bã đối mặt, không hề nhắc từ nào liên quan tới Đào Hoa.
Tính toán thời gian, bàn đào cũng đã kết quả rồi. Quả đúng như lời Đào Hoa đã nói, ăn cắp bàn đào đối với ta là dễ như trở bàn tay. Mà Kim Mẫu nương nương cũng không phải bà lão tàn nhẫn như người đời sau thường thích miêu tả, thực ra người rất từ bi. Có thể ta sẽ vì trộm bàn đào mà bị tước bỏ tiên giai nhưng ta vẫn có thể trở thành tán tiên tiêu dao trên mặt đất.
Nhưng ta vẫn không thể.
Ta không cách nào làm trái được, cũng không thể chịu đựng sinh mệnh kéo dài mãi mãi nữa. Ta thà chọn tử biệt. Đào Hoa đã đoán sai một việc, ta và hắn sẽ không thể nắm tay nhau mãi, kiếp này như thế mà kiếp cũng vậy, dù là đời sống kéo dài vài chục năm hay là thọ ngang trời đất. Ta chỉ có thể kề vai cùng hắn, đó là số mệnh của chúng ta.
Thực ra ngoài cách đó vẫn còn một cách để cứu hắn.
Cửu Thiên Huyền Nữ và Tố Nữ từng được nghe Hoàng Đế giảng Huyền tố kinh. Từ đó, đạo thải bổ dần được truyền bá trong dân gian. Ta là đạo cô tu luyện theo pháp Thái Ất, vốn coi thường những thứ đó, nhưng ta cũng biết ngoại trừ đi trộm bàn đào, đây đã là phương pháp duy nhất để cứu hắn.
Chuyện này nói tiếp thì vừa mập mờ vừa thần bí, tóm lại, chỉ cần ta trở thành nữ nhân của hắn, hắn chiếm được nguyên âm của ta là sẽ được cứu. Hắn không những khỏi hẳn mà nhờ đó có thể tu luyện thành tiên. Còn ta sẽ mất đi tất cả đạo pháp, trở thành nữ tử bình thường.
Có thể nói đây là một quá trình rất ăn khớp, hắn cứu ta, ta lại cứu hắn. Biện pháp sử dụng đại khái là giống nhau, hắn vì ta mà hi sinh bản thân còn ta vì cứu hắn cũng muốn hi sinh chính mình.
Ai hi sinh nhiều hơn đã không thể so sánh nữa, cũng không cần so sánh. Quan hệ giữa nam nhân và nữ nhân vốn đã như vậy, nếu không phải là ngươi thiếu nợ ta thì cũng là ta thiếu nợ ngươi. Huống chi quan hệ giữa hai người chúng ta lại càng thêm phức tạp, một người là tiên, một người từng là yêu.
Hoa đào rụng xuống, cây đã kết quả đầy cành. Ta hái những quả đào chín sớm nhất xuống, bắt đầu ủ rượu hoa đào. Phương pháp ủ rượu cũng không quá phức tạp, khó ở chỗ là phải dồn hết tâm tư.
Ta cẩn thận lột vỏ đào ra sau đó bổ tất cả làm đôi, lấy hạt ra ngoài. Tiếp theo nghiền thịt đào cho sệt rồi để nó từ từ nhỏ ra nước. Sau khi nước đào lên men là thành rượu hoa đào.
Ta chậm rãi ủ rượu, hương thơm của rượu ngày càng thuần, uống vào là say. Ngoài ra, rượu này còn có tác dụng thúc tình, khiến người uống trầm mê, quên hết tất cả.
Hắn ngồi dưới tán cây nhìn ta ủ rượu, nhìn được một lúc lại mơ màng ngủ thiếp. Tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về tây, không thì cũng là lúc trăng đã lên cao. Hắn luôn mờ mịt hỏi: "Ta vẫn đang ngủ sao?"
Ta mỉm cười trả lời: "Nằm mơ thấy gì vậy?"
Hắn lắc đầu, "Rất lâu rồi ta chưa nằm mơ."
Ngày rượu ủ xong, ta chuốc rượu cho hắn. Hắn chưa từng hỏi ta vì sao lại ủ rượu, chỉ nghe lời uống hết một hũ. Lúc say rượu, khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt của hắn hơi nhuốm sắc hoa đào. Hắn nhìn ta không chớp mắt, cuối cùng cũng thốt ra câu mà một nghìn năm qua vẫn muốn nói: "Nguyệt Đào! Ta hận nàng!"
Ta cười, người phàm trần thường thích nói yêu càng sâu thì hận càng sâu nhưng ta biết, trong lòng hắn, trải qua ngàn năm luân chuyển, yêu đã sớm thành cát bụi, chỉ còn mối hận ghi lòng tạc dạ mà thôi.
Hận – so với yêu thì càng cần thêm nghị lực và dũng khí.
Ta cởi áo trước mặt hắn. Trong mắt hắn dần hiện vẻ si mê. Ánh trăng cảm thông chiếu lên thân thể ta, tiếng chim kêu như xa như gần nghe thật thê thảm. Một con quạ đen vẫn đậu trên cành không nhúc nhích, một lát sau mới vỗ cánh bay lên. Từ giây phút hắn chạm vào cơ thể ta, ta đã không còn là thần tiên nữa.
Nốt thủ cung sa trên cánh tay biến thành một giọt nước mắt màu đỏ, lặng lẽ chảy xuống, rơi vào lòng đất, tựa như cánh đào suy tàn thành bùn đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro