Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57

Ngụy Vô Tiện - vừa mới bị Lam Vong Cơ làm đến nỗi cái mạng nhỏ suýt mất - cũng tức giận, liền rống một trận về phía bên ngoài tấm bình phong: "Giang Trừng! Trước khi vào phòng người khác ngươi cmn không biết gõ cửa hả!!"

Giang Trừng trước kia thật sự không gõ cửa, bởi vì cảm thấy không cần thiết, ngay cả Ngụy Vô Tiện đang tắm hay đang thay quần áo, thân thể trần truồng kia của hắn cho dù Giang Trừng không muốn nhìn cũng đã nhìn vô số lần, không cảm thấy có vấn đề gì, lập tức mắng lại: "Ngươi cmn đang ăn trộm hay gì, mờ ám như vậy."

Nhưng góc độ này của Giang Trừng, vừa vặn nhìn thấy một phần thân thể của Ngụy Vô Tiện lộ ra từ phía sau tấm bình phong, trên phần thân thể đó tình cờ còn có một cái tay. Góc độ này, tuyệt đối không phải là tay của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng nghi ngờ thò đầu vào bên trong nhìn một cái, lập tức da đầu tê rần khi nhìn thấy trên lưng Ngụy Vô Tiện còn có một người dán lên, cũng đều trong tình trạng trần trụi như thế.

Người này là ai, Giang Trừng cảm thấy không cần nhìn, y hét to một tiếng.

"Ngọa tào! Ngụy Vô Tiện? Ngươi thật sự thích nam nhân hả!!"

Tuy rằng sáng sớm tỉnh lại, khắp nơi đều lan truyền Ngụy Vô Tiện thật sự thành đôi với Lam Vong Cơ, nhưng nếu không xác nhận bằng chính mắt mình, Giang Trừng vẫn chỉ là bán tín bán nghi, giờ thì hay rồi, chứng cứ này rất trực tiếp.

Giang Trừng vô cùng kinh hãi, đôi mắt cũng không thể dùng nữa: "Ngươi rõ như ban ngày! Các ngươi ...... Á a a a!" Che mắt lại rồi đẩy cửa lao ra ngoài.

"Cái tên Giang Trừng chết bằm này, bệnh tâm thần ...... lúc người ta đang làm loại chuyện này cứ thích ......" Ngụy Vô Tiện xem như trải nghiệm được cảm giác của Lam Vong Cơ lần trước, quơ lấy một món quần áo quấn vào, ở đó tức giận một hồi, lại kêu với ra ngoài: "Quay lại! Tiểu tử nhà ngươi cút trở về cho ta! Là chuyện gì ngươi ngược lại nói cho rõ ràng rồi hẵng cút chứ!"

Bên kia làm gì còn có bóng dáng nào của Giang Trừng, chỉ sợ là một thời gian nữa cũng không dám tới phòng Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện tức giận đến méo miệng, bị đập cửa thì thôi, kết quả ngay cả vì sao bị đập cửa cũng không biết.

Hai người cùng đi lấy nước, trở về, Lam Vong Cơ cau mày nói: "Nguỵ Anh, người này, trước đây vào phòng ngươi đều không gõ cửa sao?"

Ngụy Vô Tiện thấm ướt khăn vải, lau mặt cho Lam Vong Cơ, nói: "Chuyện này thật đúng là không trách hắn, vẫn luôn như vậy."

Lam Vong Cơ nhíu mày càng sâu hơn: "Về sau, kêu hắn gõ cửa."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ừ, chuyện này chắc chắn."

Ngừng một chút, Lam Vong Cơ lại bổ sung: "Người khác, cũng vậy."

Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại nhìn y một lát, cười nói: "Nhị ca ca, lại ghen rồi, sợ ta bị người khác nhìn thấy trần truồng sao?"

Lam Vong Cơ cũng muốn rửa ráy cho hắn, thuận tay cởi hết quần áo hắn vừa mặc xong, nói: "Chỉ có ta, có thể."

Cái tên Lam Vong Cơ keo kiệt bủn xỉn này còn làm ra vẻ nghiêm túc, chọc cho Ngụy Vô Tiện buồn cười, nhưng suy nghĩ vừa chuyển, lại bắt đầu lo lắng: "Ngươi nói hắn tìm chúng ta có chuyện gì? Còn tìm đích danh ngươi nữa ...... Chắc không phải là, thúc phụ ngươi nghe được chuyện tốt chúng ta đã làm ở hậu hoa viên, muốn đánh chúng ta đấy chứ?"

Nhưng Lam Vong Cơ lại rất bình tĩnh, nói: "Sẽ không."

Ngụy Vô Tiện nhìn y cẩn thận vài lần, nghi hoặc: "Ngươi chắc chắn như vậy? Thúc phụ của ngươi vẫn luôn không thích ta, nếu biết chúng ta ở bên nhau, không phải sẽ tức chết hay sao. Lam Trạm, nếu như ông ấy không chấp thuận hôn sự của chúng ta thì làm sao đây? Ông ấy muốn cưỡng chế tác hợp ngươi và Lam Thư Nhã làm sao bây giờ? Không được, Lam Trạm, ngươi không thể đi ......" Hắn càng nói càng sốt ruột, còn xoay trái xoay phải nhìn khắp nơi, giống như đang suy nghĩ làm sao để giấu Lam Vong Cơ, không cho Lam Khải Nhân và Lam Thư Nhã cướp đi.

Chuyện Lam Thư Nhã ở trong lòng hắn cũng chưa buông bỏ được, nhưng một Ngụy Vô Tiện ghen lung tung như vậy, Lam Vong Cơ nhìn thấy được, cảm thấy đáng yêu cực kỳ, kéo giữ người lại, ôm vào trong lòng, vuốt ve eo hắn, nói: "Không cần lo lắng, thúc phụ đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi."

Lúc này đến phiên Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, tin tức này quả thực không khác gì tin tức ông ấy bị yêu tinh bắt cóc, vừa không thể tin nổi vừa chấn động lòng người, hai mắt đều trợn tròn, nói: "Cái gì, thúc phụ ngươi nỡ dâng tặng bắp cải mình vất vả nuôi trồng cho heo ủi hả?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, hiển nhiên là có chút không thoải mái đối với cách nói bắp cải và heo này, "Không được nói bậy."

Ngụy Vô Tiện túm lấy y gấp gáp kêu lên: "Lam Trạm tốt, đừng treo đồ ăn trước miệng ta nữa, mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, thân thể của thúc phụ ngươi vẫn khoẻ mạnh chứ? Trí óc vẫn tỉnh táo đúng không?"

Lam Vong Cơ nói: "Mấy ngày trước huynh trưởng lại đây, nói chuyện của chúng ta với thúc phụ. Huynh ấy đầu tiên là nói với Giang tông chủ và Ngu phu nhân, hai vị trưởng bối đồng ý, lại đi cùng bọn họ đến làm công tác tư tưởng cho thúc phụ. Sau khi thúc phụ gật đầu, huynh trưởng trình thiếp cầu thân lên Giang tông chủ, chỉ cần ngươi đồng ý, là hôn sự có thể xác định."

Lam Hi Thần đã tới? Hắn chẳng biết gì. Mấy ngày trước, vậy chẳng phải là lúc Lam Vong Cơ đóng cửa ở trong viện không phản ứng với hắn?

Đầu óc Ngụy Vô Tiện có chút không suy nghĩ được: "Nhưng mà Lam Trạm ...... Ngươi không phải??"

Không phải bình tĩnh lại cảm thấy ta không xứng đáng, muốn bỏ trốn cùng Lam Thư Nhã, bị ta lập mưu dụ ra ngoài, làm hai trận lớn, mới bị ta dùng mông để níu giữ hay sao??!!

Lời này hắn lại không nói ra được, nói ra thì kế hoạch sẽ bại lộ ngay, nhưng cũng không đúng, kế hoạch này bại lộ với không bại lộ có gì khác nhau? Tại sao giống như ...... Không phải Lam Vong Cơ bị hắn níu kéo, mà là hắn bị Lam Vong Cơ níu kéo vậy? Vào lúc hắn không chú ý, Lam Vong Cơ cũng đã kêu Lam Hi Thần khai thông các mối quan hệ từ trên xuống dưới, trải sẵn đường cho tương lai của hai người.

Lam Vong Cơ nhìn hắn ngây ngốc, đáng yêu cực kỳ, nhịn không được hôn một cái lên môi hắn, xoa đầu hắn nói: "Huynh trưởng biết ta, kêu ta mấy ngày này đừng đi tìm ngươi, đều là chủ ý của huynh ấy. Huynh trưởng nói, ta quá mức táo bạo, khiến ngươi bị dọa, trong lòng ngươi chưa có chuyện Long Dương, cho nên kinh hoảng, nhưng trong lòng ngươi đã có ta, cho nên lúc đầu ta ôm ngươi, ngươi không hề phản cảm. Nhưng ngươi không hiểu rõ ràng trái tim của mình, để làm cho ngươi thấy rõ, trước tiên cần phải trải qua cảm giác mất đi, sau khi mất đi có đau lòng và nhớ nhung. Huynh trưởng còn kêu ta không cần gấp gáp, chỉ chờ ngươi chủ động tới tìm ta, nếu ngươi quan tâm với ta, tất có biểu lộ ra, đúng lúc mới có thể ra tay."

Ngụy Vô Tiện thế mà liên tục sửng sốt, nửa ngày cũng không nói ra được lời gì, cuối cùng chỉ còn lại: "Trạch Vu Quân thật đúng là quá hiểu ta ......"

Ngay cả chính hắn cũng không nghĩ được rõ ràng như vậy, mệt hắn còn tưởng rằng mình đã câu được Lam Vong Cơ vào tay chứ, Ngụy Vô Tiện mới phản ứng lại: "Vậy chẳng phải mông ta tặng không rồi sao!"

Còn chưa bái đường đó, đã chủ động dâng lên cho người ta hưởng thụ. Nhưng hoá ra trong lòng Lam Vong Cơ từ lâu đã có hắn, không phải là nhớ thương cơ thể hắn, mà là muốn con người của hắn, trái tim hắn, mọi thứ thuộc về hắn, cùng hắn cử án tề mi, bạch đầu giai lão, vĩnh viễn không chia lìa, vào lúc hắn ngây ngốc vẫn chưa biết gì, đã yêu đến mức không hề giữ lại như thế. Ngụy Vô Tiện bị cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt bao vây, cao hứng đến nỗi không nói nên lời, không nhớ đến cái mông đáng thương của mình nữa.

Đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, không khỏi chỉ toàn nghĩ tới tình hình mới vừa rồi.

Mi mắt Lam Vong Cơ hơi rũ, vẫn là bộ dạng nhàn nhạt kia, nhưng lỗ tai lại nóng lên rồi, nghĩ đến ngọn lửa nóng hồi nãy, không khỏi hơi siết chặt lấy Ngụy Vô Tiện, chóp mũi khẽ cọ lên một bên mũi hắn, hơi thở ấm áp đi tìm đôi môi mềm mại của hắn, bàn tay ở bên hông Ngụy Vô Tiện chậm rãi trượt xuống dưới.

"Ừm ......"

Lam Vong Cơ đã nếm được tư vị của hắn, hắn cũng đã nếm được tư vị của Lam Vong Cơ ...... Ngẫm lại hoàn toàn không lỗ ...... Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng nghĩ, bên tai chính là tiếng thở dốc nặng nề của Lam Vong Cơ.

Không đúng!

Một cú giật mình vang tới đây, Ngụy Vô Tiện thầm kêu to: Tư vị của Lam Vong Cơ, hôm nay hắn không muốn nếm nữa đâu nha! Nếu không mông và eo hắn sẽ không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai!

Đúng lúc này, một gia phó tới gõ cửa, ở bên ngoài cửa nói: "Ngụy công tử, Lam Nhị công tử, Lam tiên sinh gọi hai người qua đó một chuyến."

Cho nên vừa rồi Giang Trừng tới tìm hắn, đúng là chuyện của Lam lão nhân. Hoá ra chuyện hồi nãy bọn hắn chơi trốn tìm thổ lộ dưới tàng cây đã lan truyền khắp Liên Hoa Ổ, ngay cả gia phó cũng biết bọn hắn ở bên nhau.

Nhưng Lam lão nhân tìm, Ngụy Vô Tiện dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là không phải chuyện gì tốt.

Hai người vội vội vàng vàng sửa soạn một hồi rồi chạy tới tiểu viện Lam thị, Ngụy Vô Tiện còn lo sợ bất an suy nghĩ, tuy rằng Lam Trạm chắc chắn như vậy, nói không chừng ông ta suy nghĩ hồi lâu, lại đau lòng bắp cải, biết đâu hồi hôn với hắn, kết quả vừa vào cửa, Lam Khải Nhân đã bắt Lam Vong Cơ quỳ xuống.

Ông ấy được gia phó đỡ, nghiêng người ngồi trên ghế, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thấy Lam Vong Cơ tới, miễn cưỡng chống người lên một chút, ngón tay run rẩy, lúc gọi Lam Vong Cơ thậm chí hít vào thở ra không nổi: "Lam Vong Cơ! Ngươi nhìn đi ...... đây là cái gì! Trong rương chứa kinh Phật kia của ngươi toàn giấu những thứ gì!"

Giận là có giận, thế nhưng lại là nhắm tới Lam Vong Cơ, hắn lập tức có chút bất ngờ không kịp phòng ngừa.

Vừa nhìn, ngổn ngang trên mặt đất, đủ màu sắc rực rỡ, tất cả đều là những hình người với khúc lạp xưởng nhỏ lủng lẳng giữa hai chân, cằm Ngụy Vô Tiện sắp rớt tới nơi ——

Ở đâu ra nhiều sách màu vàng nam nam đang làm hành động yêu đương như vậy??

Lại còn đều được tìm thấy trong phòng Lam Trạm??

Mệt cho hắn còn tưởng cuốn sách Lam Vong Cơ để lại chỗ hắn là đã đủ phóng túng, nhưng nhìn lại, đều là những tư thế hoàn toàn mới mà hắn chưa từng nhìn thấy? Điều khiếp sợ nhất chính là hình vẽ một người quỳ trên mặt đất bị người kia làm từ phía sau đến nỗi chân mềm nhũn, biểu tình kia, phối hợp với nước chảy ra từ trong đó, dâm đãng đến mức da đầu tê dại, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng chịu không nổi. Nhưng trong lòng hắn lại hiện lên một suy nghĩ đáng sợ ......

Chẳng lẽ hắn ở trong mắt Lam Vong Cơ chính là như thế??

......

Khó trách làm cho tiểu cũ kỹ hưng phấn như vậy. Xong hai trận mà còn chưa đã thèm.

Xem ra việc quản lý vẻ mặt phải được đưa vào chương trình nghị sự.

......

Việc này làm Lam Khải Nhân khiếp sợ, nhưng cũng tác động không nhỏ đến Ngụy Vô Tiện, Lam Trạm thế mà cất giấu loại đồ vật này, số lượng còn không ít, có thể chứa đầy một rương, ánh mắt Ngụy Vô Tiện nhìn y không khỏi lập tức thay đổi.

Lam Vong Cơ đúng là hoa ngọc lan, cũng không phải của cái cây ở trước Tàng Thư Các nhà y, mà là của loại cây Ngụy Vô Tiện từng nghe thấy nhưng chưa nhìn thấy, trong ngoài đều vàng, ngọc lan vàng. Ở trước mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện hắn vẫn thật sự là một nụ hoa nhỏ trắng đến không thể trắng hơn, cho đến khi bị bung nụ một cách ngây ngốc, mới kinh ngạc phát hiện đối phương mới là tay lão luyện trong việc giám định sách màu vàng.

Lam Vong Cơ ở trước mặt hắn hơi rũ mắt, quỳ trên mặt đất chịu đựng cơn tức giận yếu ớt của Lam Khải Nhân.

Mấy thứ la liệt trên mặt đất này, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy cũng phải che mặt, thật sự là vô cùng thông cảm với lão tiền bối một đống tuổi, còn phải chịu đựng chuyện này, trách không được bộ dạng thế kia, chỉ e rằng đã ngất xỉu một lần, được kịp thời cứu chữa.

Nói đến cũng không hoàn toàn là lỗi của Lam Vong Cơ, mấy thứ này chính là những thứ Nhiếp Hoài Tang đưa cho y, đề ra ý tưởng vớ vẩn cho y, cổ vũ y tiếp tục dụ dỗ Ngụy Vô Tiện. Tất cả những thứ này đều bị tịch thu.

Ngụy Vô Tiện ở một bên rụt cổ nhìn, Lam Khải Nhân tuy rằng mở miệng ngậm miệng đều là mắng Lam Vong Cơ, nhưng ánh mắt vô tình hữu ý hướng sang hắn, rõ ràng cảm thấy, trong phòng của cháu trai ngoan ngoãn kia của ông còn có thể có thứ đồ này, làm sao có khả năng thứ hai? Chỉ có thể là do Ngụy Vô Tiện đưa! Một mầ bắp cải tốt đẹp, bị bẩn đến mức độ này, rửa cũng không cách nào rửa, đều là do con heo đen Ngụy Vô Tiện này ủi!

Thật sự là đáng giận đến cực điểm!

Vấn đề ở chỗ con heo đen này còn rất ưu tú, bất kể tu vi hay là phẩm mạo, đều là xuất chúng trong số những con heo đen, huống chi còn là loại nổi tiếng, xuất thân từ hộ nuôi heo giàu có, hoàn toàn có thể xứng đôi với bắp cải, Lam Khải Nhân cũng là thận trọng suy xét rồi mới đồng ý. Nếu như đã đồng ý hôn sự của hai người, thì sẽ không dễ dàng lật lọng. Nhưng cuộc hôn nhân này còn chưa tổ chức đó, thằng nhãi đã bị làm thành như vậy, khắp đầu óc đều là chuyện này, truyền ra ngoài thì thanh danh trăm năm của Lam gia ông sẽ mất sạch, một đời trong sạch của bắp cải cũng bị huỷ hoại hoàn toàn. Còn là ở dưới mí mắt của ông, còn chưa bái đường đó, con heo đen này đã dám ủi không biết ngày đêm, dùng các nguyên liệu màu vàng ướp bắp cải trước, chờ đến khi chính thức bái đường thành thân, còn không gặm đến gốc cũng không còn ư?

Không được, không tự mình nhìn chằm chằm, Lam Khải Nhân không yên tâm. Sợ bọn họ thật làm ra chuyện thương phong bại đức gì đó, quả quyết hạ nghiêm lệnh, trước khi chính thức bái đường, ngoại trừ những sự kiện công khai, hai người không được phép lén lút gặp mặt. Nếu có gặp mặt, đương nhiên cũng không thể khanh khanh ta ta, không được tiếp xúc tay chân, chỉ có thể nói chuyện bằng miệng với nhau. Không chỉ như thế, mỗi ngày còn phải đúng giờ ở chỗ ông, nghe dạy bảo, giảng giải gia quy Lam thị cho Ngụy Vô Tiện sắp sửa vào cửa, một lần nữa giảng giải gia quy Lam thị cho Lam Vong Cơ suýt nữa đã quên mất gia môn.

Điều lão nhân gia ông không ngờ tới chính là, cứ trùng hợp như vậy, vừa vặn chỉ chậm một bước, chuyện thương phong bại đức đã xảy ra, bắp cải đã bị heo ủi, tư vị không nên nếm đã được nếm một cái sung sướng cách đây một canh giờ, nhưng bắp cải vẫn rất là có tính lừa gạt, lúc ở trước mặt Lam Khải Nhân nghe dạy bảo, vẫn ngồi thẳng tắp như vậy, ánh mắt vẫn chính trực như vậy.

Con heo đen thì không giống như thế, phe phẩy lỗ tai nhỏ, cái mũi heo khụt khịt, bộ dạng làm chuyện xấu đều viết hết trên mặt, bắp cải trắng xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, lại kêu hắn không được sờ cũng không được chạm vào, ủn ủn cũng không được, bộ muốn khiến hắn ngứa ngáy hay sao, đời này cũng chưa từng ngứa ngáy như vậy. Nhân lúc Lam Khải Nhân giảng bài quay lưng đi, một cái móng heo không quy củ liền duỗi qua, đẩy đẩy chạm chạm, ở đó làm động tác nhỏ, bị cái ngoái đầu cực kỳ sắc bén của Lam Khải Nhân nhìn sang phát hiện, suýt nữa bị đưa đến chỗ hộ giết heo.

Tin tức liên hôn giữa hộ trồng bắp cải trứ danh và hộ nuôi heo trứ danh rất nhanh đã truyền khắp Liên Hoa Ổ, hôn lễ cũng lập tức được chuẩn bị.

Con rể tương lai bị Lam Nhị công tử giữa đường chạy tới giơ tay chặn lấy mất, hội chiêu thân lần này Giang gia tổ chức, liền trở thành một trò lừa gạt thật sự, nhưng làm gì có ai dám kêu một tiếng đâu? Đó là ai, là Lam Vong Cơ nha, bất kể nam hay nữ, chỉ cần nhìn Ngụy Vô Tiện thêm một cái, đều sẽ bị một ánh mắt của Lam Nhị công tử y đưa đến tận Nam cực, làm gì còn có ai dám giành người với y, rồi có gia tộc nào, dám đối nghịch với Cô Tô Lam thị của y?

Sau khi cha mẹ của các gia tộc ôm con gái thở ngắn than dài một vòng, thì cũng bắt đầu thu thập hành lý bỏ chạy lấy người.

Mọi tình địch đều ai về nhà nấy, rốt cuộc Liên Hoa Ổ cũng khôi phục lại sự yên tĩnh trước đây ...... Ngoại trừ ấy mà, xưa nay Liên Hoa Ổ chưa từng yên tĩnh.

Buổi tối hôm nay, Lam Vong Cơ trở lại phòng, liềnnhìn đến trên giường có cục gì đó đang đùn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro