Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38b

Âu Dương Tiểu Lan hoảng sợ nói: "Thật sự rất xin lỗi, ta không nghĩ tới người nọ sẽ ......"

Người ở đối diện im lặng một lát.

"Đã là sơ suất vô ý, không cần lưu tâm." Giọng nói lạnh lùng này, lại không biết vì sao lộ ra một chút ôn hòa khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái, khóe mắt Ngụy Vô Tiện nhướn lên.

Bên dưới sắc hoa tường vi kiều diễm, một góc áo màu trắng phản chiếu ánh trăng, có vẻ đặc biệt mộc mạc.

Hai người này ngày thường cũng không nói chuyện gì mấy, lúc này không biết thảo luận cái gì, bất kể thế nào, đã đi ngang qua rồi, Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ không bỏ lỡ, lập tức nhoáng một cái trốn trong bóng tối say sưa nghe lén ở góc tường.

Nhưng nói đến đây, làm như là đụng phải đá ngầm, không ai nói tiếp. Suy nghĩ trong im lặng, một bàn tay của Âu Dương Tiểu Lan nửa muốn giơ ra nửa không, cẩn thận dè dặt cào cào lên một thân cây tường vi mỏng manh.

"Lam Nhị công tử, huynh ......" Âu Dương Tiểu Lan có vẻ vô cùng bứt rứt, gương mặt trắng nõn vẫn luôn hơi ửng hồng, ánh mắt đối phương theo giọng nói rơi xuống trên mặt nàng, nàng hoảng hốt, giống như nai con bị cố định tầm mắt, ngơ ngẩn nhìn đối phương.

Ngụy Vô Tiện không cần tưởng tượng, trước mắt là ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng, giống như một mảng băng ngưng tụ va vào đầu trái tim của Lam Vong Cơ, bản thân hắn không chỉ quen thuộc với ánh mắt này, còn đặc biệt hưởng thụ chút lạnh lẽo giúp đầu óc tỉnh táo dưới thời tiết nóng bức này, mỗi lần bị cặp mắt nhạt màu kia nhìn chằm chằm, trong lòng liền cảm thấy một sự thoải mái không thể nói rõ.

Hiện tại hắn đứng ở góc tường, liên tục lắc đầu, Lam Trạm à Lam Trạm, ngươi lại doạ sợ tiểu cô nương rồi.

Trải qua một phen náo nhiệt lúc ban ngày kia, hiện giờ ai mà không biết tâm ý của Âu Dương Tiểu Lan đối Lam Vong Cơ, vừa nghĩ như vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hơi hoảng hốt, chẳng lẽ muội ấy sắp sửa thổ lộ ngay mặt Lam Vong Cơ?

Không hiểu sao trái tim chợt chìm xuống, hắn thật ra chưa từng nghĩ tới, Lam Trạm nghĩ gì về Âu Dương Tiểu Lan. Nhưng nói thế nào, cho dù không có ý nghĩ gì, chỉ sợ đây cũng lần đầu tiên trong đời Lam Trạm được thổ lộ, tâm trạng chắc chắn không tệ, nói không chừng trong lòng kích động lên, sẽ đồng ý luôn.

Sau đó, trong đầu Ngụy Vô Tiện trực tiếp hiện ra hình ảnh hai người ôm hôn.

Kết quả, hắn đã bị chính mình làm cho tức giận.

Tên tiểu cũ kỹ này, gạt ta vui vẻ với tiểu cô nương. Hừ, một chút nghĩa khí cũng không có.

Ngón tay Ngụy Vô Tiện moi móc bức tường, tâm trạng trở nên cực kỳ tồi tệ.

Vị Tiểu Lan cô nương nhỏ người và nhỏ tuổi trong mắt mọi người này, lại không hề yếu ớt nhút nhát như hắn tưởng tượng, nàng ấy gắt gao nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, bất chấp mọi thứ nói: "Huynh đối với người đó, rốt cuộc ......?"

Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo lỗ tai mình.

Ai cơ? Sao còn có người thứ ba nữa?

"Ta ......" Lần này lại đến phiên Lam Vong Cơ trở thành người thấp thỏm bất an, y đưa lưng về phía bên này, Ngụy Vô Tiện cũng không thấy được là vẻ mặt như thế nào. Khiến hắn suy xét kỹ càng một hồi, hai người kia rốt cuộc đang nói chuyện gì, thế mà có thể làm cho Lam Trạm trở nên chột dạ như vậy?

Hắn dựng lỗ tai lên, dựa vào tường rào của khu vườn, thấp đầu xuống, cố gắng chỉ đưa lỗ tai ra.

Thật lâu sau, chỉ nghe được một câu: "Tâm ý của ta, mong rằng cô nương ...... giữ bí mật."

Trong lòng Ngụy Vô Tiện lộp bộp một tiếng.

Tâm ý?

Tâm ý gì?

Âu Dương Tiểu Lan nói: "Đó là tất nhiên! Ta khẳng định sẽ không nói lung tung, Lam nhị công tử yên tâm. Ta là muốn nói, huynh ...... thật sự không dự định, nói cho người đó hay sao ...... Ta, ta không phải giơ tay chỉ đạo huynh!" Nàng ấy có chút hoảng loạn xua tay, "Ta là cảm thấy, nếu thích một người như vậy, lại mỗi ngày ở cùng chỗ với người đó, việc che giấu chẳng phải rất vất vả sao? Huống chi, nếu, người đó cũng thích huynh thì sao?"

Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người.

Lam Trạm, có người yêu thích ư??

Cú chấn động lần này không thua gì một trận núi lở ở trong đầu hắn.

Chuyện khi nào?

Hắn làm sao trước nay đều không hay biết?

Ngụy Vô Tiện vuốt ngực, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh lại. Loại người như Lam Trạm, có bao giờ nói ra tâm sự với người khác đâu? Hắn không biết chẳng phải quá mức bình thường hay sao. Nhưng chút chuyện này, Ngụy Vô Tiện à Ngụy Vô Tiện, ngươi làm sao thế, tại sao lại để ý như vậy?

Đấm đấm ngực, Ngụy Vô Tiện nghẹn tức đến rung người, ngược lại đột nhiên nghĩ thông suốt, khẳng định là ta xem Lam Trạm như bạn bè, cái gì cũng nói với y, y lại lén lén lút lút, ngay cả trong lòng có người cũng không nói với mình, loại hành động không hề nghĩa khí này chọc cho mình tức giận, cho nên khó chịu như vậy.

Lam Vong Cơ nói: "Người đó ...... không có ý với ta."

Trong lòng Ngụy Vô Tiện không hiểu sao cảm thán, người này, thế mà lại không thích Lam Trạm ......

Không có ánh mắt.

Âu Dương Tiểu Lan nói: "Làm sao huynh biết? Huynh đã từng hỏi người đó chưa?"

Lam Vong Cơ nói: "Ta ...... từng hỏi một lần, nói khá là hàm súc."

Âu Dương Tiểu Lan mở to mắt, "Người đó, người đó cự tuyệt sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu, "Có thể nói như vậy ......"

Âu Dương Tiểu Lan sốt ruột nói: "Cái gì kêu là có thể nói như vậy? Huynh có hỏi rõ ràng không? Người đó thật sự không có ý nghĩ gì với huynh à?"

Lam Vong Cơ trầm mặc một trận, làm như suy nghĩ hồi lâu, nói: "Người đó ...... tâm tư đơn thuần, chưa từng nghĩ đến phương diện kia."

Ngụy Vô Tiện nghe mà cau mày lại, lời này nói ra thật là hàm hồ, cái gì kêu là không nghĩ đến phương diện kia? Chẳng lẽ là một Lam Trạm lớn tướng như vậy đứng ngay trước mặt, cũng không biết y thích mình sao?

Người này làm sao vậy??

Ngụy Vô Tiện bị cái người vô danh này chọc giận nghiêm trọng rồi.

Lam Vong Cơ là người thế nào, bản thân như núi băng, có bao giờ y tùy tiện đối tốt với ai không? Nói thêm một câu cũng là kỳ tích đó được chưa? Y đối xử tốt với một người, y thích một người, trên đời này còn có người có thể nhìn không ra hay sao?

Ngụy Vô Tiện tức giận đến mức liên tục lắc đầu.

Trên đời này thế mà có người như vậy, tâm tư còn đơn thuần hơn cả Lam Trạm, ngay cả Lam Trạm cũng có thể nói ra miệng tâm ý của mình, chuyện này còn gì không rõ, nghe cách nói vừa rồi của Âu Dương Tiểu Lan, người này còn là mỗi ngày đều ở cùng với Lam Trạm. Mỗi ngày ở cùng nhau còn có thể không hiểu rõ??

Đầu Ngụy Vô Tiện lắc đến sắp thành trống bỏi rồi.

Lam Trạm thật ra là nghĩ tốt cho người này, người mà chuyện này cũng không hiểu rõ, chẳng lẽ là óc heo hết thuốc chữa.

Âu Dương Tiểu Lan nói: "Vong Cơ ca ca ...... Muội có thể gọi huynh như vậy không? Vậy, muội cứ gọi như thế nhé. Vong cơ ca ca, người đó chưa từng nghĩ tới, không có nghĩa sau này cũng không nghĩ tới nha, huynh cứ thế từ bỏ sao? Lại nói, ai có thể dễ dàng lập tức hiểu rõ được tâm ý của mình cơ chứ, muội cũng là mất rất lâu mới biết được muội đối với huynh ......"

Những lời này làm thế nào đột nhiên lại nói ra rồi? Âu Dương Tiểu Lan giống như tự mình làm cho mình hoảng sợ, suy nghĩ đột nhiên mắc kẹt, ánh mắt không khỏi bay loạn, "Muội, muội là muốn nói ...... A!"

Tiếng kêu kinh ngạc này của nàng ấy, đôi mắt trợn tròn xoe, tầm mắt bắn thẳng về phía bên này, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Không ổn! Muội ấy khẳng định đã nhìn thấy ta!"

Hắn không nhẹ không nặng ho khan một tiếng, khoan thai từ dưới mái hiên tường rào bước ra, giả bộ vô tội: "...... Hai người đang nói thì thầm cái gì thế?"

Lam Vong Cơ quay ngoắt người lại, sắc mặt có thể nói là khiếp sợ. Ngụy Vô Tiện chưa từng nhìn thấy y mở to hai mắt như vậy, còn kéo theo thân hình cũng rõ ràng lảo đảo một chút. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Dáng vẻ này của Lam Trạm, giống như ta tóm được y đang trộm uống rượu vậy, sợ hãi đến thế à?"

Đúng rồi, trong lòng y có một cô nương, đau khổ yêu người ta lại không dám nói ra, ban đầu tự mình che giấu rất tốt, để ta nghe thấy được, với tính tình nội liễm hàm súc kiểu như y, còn không tương đương với gặp gỡ lén lút yêu đương vụng trộm bị người ta bắt ngay tại trận hay sao?

Trong khoảng thời gian chậm rì rì đi về hướng hai người, Ngụy Vô Tiện ngược lại đã bình tĩnh xuống, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển một vòng. Vừa rồi hắn chính là giận đến choáng đầu, nhất thời không nghĩ tới, người có thể mỗi ngày cùng Lam Trạm gặp mặt, bẻ đầu ngón tay cũng đếm không được mấy người, vừa đoán cái ra ngay, không hề khó khăn chút nào.

Vừa rồi hắn còn cùng người đó ở trong phòng tán gẫu đó, tâm tư thoạt nhìn thật ra rất trong sáng, không ngờ cũng là một người hồ đồ.

Là nàng ấy, thế mà lại là nàng ấy.

Đối với nàng ấy, Lam Trạm thật sự động tâm ......

Trong lòng Ngụy Vô Tiện có cảm giác như bị phản bội. Tên tiểu cũ kỹ này, một chút cũng không phải vô dục vô cầu như vẻ bề ngoài, uổng cho ta còn tưởng rằng lòng y như mặt nước phẳng lặng, không hề để tâm đến hồng trần chứ, xem ra chung quy là khổ sở liên quan đến mỹ nhân nha, Ngụy Vô Tiện âm thầm thoáng thở dài, không hiểu sao cảm thấy buồn bực.

Cũng đúng, cũng chỉ có nàng ấy. Có thể khiến Lam Trạm tâm động.

Bọn họ xác thật là môn đăng hộ đối, một đôi bích nhân từ trên trời giáng xuống, cũng chỉ đến thế.

"Tiện ca ca, ngươi ......" Âu Dương Tiểu Lan sợ hãi không nhẹ, tầm mắt đảo tới đảo lui giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, ngập ngừng nói: "Huynh, huynh đều nghe được rồi?"

Nhưng Ngụy Vô Tiện không đáp, ánh mắt tóm lấy Lam Vong Cơ, ý cười như có như không, một tia nghiền ngẫm ở đuôi mắt, Lam Vong Cơ trong một tích tắc không chớp mắt, ánh mắt chặt chẽ dán trên mặt hắn, thở cũng không dám thở mạnh, như đi trên băng mỏng, mỗi một sợi tơ lòng đều bị nhất cử nhất động của hắn tác động đến.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, thật đúng là lâu nay chưa từng nhìn thấy Lam Trạm khẩn trương như vậy.

Khóe miệng một tia cười không nhẹ không nặng, sâu kín đong đưa, bước chân thong thả đến trước mặt hai người, cố làm ra vẻ bí ẩn nói: "Tất nhiên là ...... những gì nên nghe đều nghe được."

Thân hình Lam Vong Cơ hoàn toàn đông cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro