Chương 30a
Lúc Lam Vong Cơ trở lại Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện đang nằm trên một cái ghế đá dưới gốc cây đào.
Hắn gác một chân lên, chiếc ủng đen lắc lư, một tay gối dưới đầu, tay kia để trên trán, che đi ánh mặt trời đang dần dần chiếu sáng rực giữa những cành đào, khép mi mắt, giống như đang nghỉ ngơi.
Bóng người mặc bạch y ngừng lại một chút, lát sau, mũi chân khẽ di chuyển, chậm rãi đến gần.
Khóe miệng người mặc hắc y khẽ nhếch lên, mang theo một chút ý cười, một cánh hoa hồng nhạt bay xuống bên cạnh đôi môi đỏ của hắn, hơi quấy rầy đến vẻ mặt, hai cánh môi nhẹ nhàng nhúc nhích, giống như là ngứa, hàm răng trắng đều hơi cắn nhẹ khóe miệng.
Lam Vong Cơ lặng yên không một tiếng động tiến đến gần, sắc mặt không chút gợn sóng.
Nhiệt độ của ánh nắng trên mi mắt chợt mát, một cái bóng đổ xuống, Ngụy Vô Tiện đột ngột mở hai mắt ra.
Lam Vong Cơ hơi rụt người về phía sau.
Ngụy Vô Tiện bật nhảy lên ở trước mặt y: "Lam Trạm, ngươi rốt cuộc đã trở lại rồi, ngươi đi đâu mà lâu như vậy, ngươi có biết khoảng thời gian này, ta đã nghĩ ra chú thuật kia di dời như thế nào rồi." Hắn hưng phấn như vậy, người đối diện lại giống như không nghe thấy mà giơ một tay ra, "Hả?", vạt áo màu trắng giống như tuyết rơi phớt qua má hắn một cái, Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình, giữa ngón tay là một cánh hoa trên tóc hắn.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của y, còn tưởng rằng đang làm chuyện gì đó ghê gớm, Ngụy Vô Tiện hơi bật cười, Cô Tô Lam thị tự xưng là gia tộc tiên môn chuộng lễ tiết, nhất cử nhất động đều là quy phạm, gánh nặng hình tượng cũng quá nặng, nhìn Lam Vong Cơ thong thả ung dung, bàn tay di chuyển trên người hắn, nhặt từng cánh từng cánh, Ngụy Vô Tiện sắp sửa mất kiên nhẫn, đột nhiên rung lên giống con thỏ, đầu vung vẩy một trận điên cuồng.
Lam Vong Cơ không thể nào xuống tay được: "?"
Rung thân mình xong, Ngụy Vô Tiện nói: "Còn không? Đều rớt xuống hết rồi phải không?"
Lam Vong Cơ: "......"
Bàn tay Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện ném văng ra, hơi mất mát thu vào trong tay áo, tay Ngụy Vô Tiện đưa đến thái dương, nhẹ nhàng vén tóc mai, lặp lại câu kia một lần: "Lam Trạm ngươi có nghe không, ta đã nghĩ ra nguyên lý di dời của chú thuật này!"
Mắt trái nháy một cái, vẻ mặt rõ ràng là: Mau hỏi ta mau hỏi ta, lợi hại biết bao, đây đều do ta nghĩ ra.
Lam Vong Cơ thờ ơ nói: "Như thế nào dời đi?"
Làm lơ sự bằng lòng phối hợp có chút miễn cưỡng của đối phương, Ngụy Vô Tiện nhướng mày, tiếp tục nhử mồi: "Nói thẳng sẽ không thú vị nữa, ngươi nghĩ thử, trước khi ta và Giang Trừng trúng chú thuật, đều có điểm gì giống nhau? Hoặc là nói, tình huống gì tương đồng?"
Lam Vong Cơ hơi khựng lại, suy nghĩ một lát, thấy y chậm chạp chưa tỉnh ngộ, Ngụy Vô Tiện ngược lại tự mình sốt ruột trước, gấp không chờ nổi mà tuyên bố đáp án: "Chúng ta đều là người đầu tiên nhìn thấy người trúng thuật trước đó! Hôm ấy ngươi ở trong phòng tập viết chữ theo bảng chữ mẫu, sau khi biến thành trẻ con, ta là người đầu tiên tới tìm ngươi. Còn ta sau khi ngủ với ngươi một giấc cảm thấy thân thể không khoẻ trở về phòng ngủ tiếp, Giang Trừng là người đầu tiên buổi sáng gõ mở cửa phòng ta. Nhưng, lần này ngươi không cần lo lắng, ngươi đoán xem, sau khi Giang Trừng trúng chú thuật lần này, người đầu tiên nhìn thấy là ai?"
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải ai hết! May mắn là một con chó! Đúng, chính là con chó bự ngươi đưa về kia, chuỗi lan truyền này cuối cùng đã bị chặt đứt, trừ phi chú thuật này cũng có tác dụng đối với động vật, nếu không chúng ta không cần lo lắng nó tàn sát khắp nơi nữa, chờ Giang Trừng cũng khôi phục như bình thường, hiện tượng trở về thời thơ ấu không thể giải thích được này liền chấm dứt, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi."
Hai tay hắn vòng ra sau cổ, vừa bước đi chậm rãi vừa nói, Lam Vong Cơ suy nghĩ: "Vậy, chú thuật này ngay từ đầu làm thế nào hoạt động?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Chuyện này, hơi có ý tưởng, Lam Trạm, ngươi đưa bảng chữ mẫu kia cho ta."
Bảng chữ mẫu từ trong ngực Lam Vong Cơ ra tới tay hắn, bị hắn lật quan sát một chút, "Tờ giấy ngươi tập viết, cũng cho ta xem một chút."
Mở ra nhìn vài lần, Ngụy Vô Tiện gật đầu nói: "Không sai, giống như ta phỏng đoán. Lam Trạm, ngươi xem, trang giấy tập viết này của ngươi được viết hoàn chỉnh, chữ viết liền lạc, chứng minh là ngươi sau khi viết xong hết trang giấy mới xảy ra chuyện, bởi vì những trang giấy được viết sau khi biến thành trẻ con, không phải là kiểu chữ viết này."
Lam Vong Cơ thoáng suy nghĩ, "Ý ngươi là, sau khi ta vừa tự tay viết xong nội dung trên bảng chữ mẫu một lượt, chú thuật lập tức có hiệu quả."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không sai! Ta phỏng đoán là, bản thân bảng chữ mẫu không có bất kỳ vấn đề gì, không có sức mạnh yêu tà cũng không có gì lời nguyền kỳ quái gì, nhưng nội dung bên trên đó, lại là một mẫu chú văn hoàn chỉnh, khi ngươi viết toàn bộ nội dung bảng chữ mẫu lên trang giấy, những câu chữ nối liền này, lập tức biến thành chú văn, ngươi đã tự tay viết xuống một lá bùa. Người tu tiên, trên người không khi nào không có linh lực lưu chuyển, cho dù ngươi không có ý định sử dụng, vẫn thoát ra không ít từ trên người, vừa vặn linh lực trên tay ngươi thông qua cán bút truyền lên trên tờ giấy, vì thế ngươi đã trúng lá bùa do chính mình viết ra."
Lam Vong Cơ không nói nên lời, trầm ngâm trong giây lát, nói: "Cho nên ...... mặc dù kiểm tra bảng chữ mẫu, bên trên cũng không hề có linh lực gần đây sử dụng để thi chú còn sót lại, bởi vì bản thân bảng chữ mẫu hoàn toàn không phải là lá bùa, tờ giấy do người ta tập viết theo bảng chữ mẫu, mới là lá bùa chân chính. Không ai hoài nghi trang giấy ta viết có khác thường, lúc ấy đã loại nó ra khỏi phạm vi kiểm tra, cho nên không phát hiện được gì. Lại là như thế, nhưng việc này ...... được thực hiện bằng cách nào?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Chỉ có thể là có ai đó đã sắp đặt cực kỳ khéo léo trên bảng chữ mẫu này, ý tưởng rất hay, độc đáo, thật sự là khó lòng phòng bị. Bảng chữ mẫu nếu chỉ là xem thôi, thì có xem mấy trăm lần cũng không nhìn ra manh mối, chỉ có viết ra một tờ giấy, mới hé lộ ra mấu chốt trong đó, mà một khi tập viết theo bảng chữ mẫu, tất nhiên sẽ trúng chú, trúng chú biến thành trẻ con, làm sao có đủ trí thông minh và khả năng để giải chú? Quả thực là một cách hạ chú hoàn mỹ, không chê vào đâu được nha. Lại nói tiếp, bên trong Tàng Bảo Lâu của Liên Hoa Ổ cũng có sưu tầm mấy thứ kỳ kỳ quái quái kiểu thế này, phỏng chừng là tác phẩm của một đại sư am hiểu những thuật pháp kỳ ảo trong huyền môn, khiến người ta đi vào giấc mộng hoặc ảo cảnh, trải qua cuộc sống khác thường. Nếu không dễ dàng hãm sâu trong đó và khó trở về, thì loại chú thuật này vẫn khá thú vị. Bất quá thứ đồ kỳ diệu này, thông thường đều sẽ được cất rất kỹ, giống như chôn ở một gian phòng cất giữ kho báu phủ bụi của một đại gia tộc nào đó, thứ này không thấy ghi chép ở Liên Hoa Ổ, không biết từ đâu lọt ra?" Nghịch bảng chữ mẫu, chưa đã thèm.
"Thú vị ư? Tà thuật dị pháp, mê hoặc tâm trí người ta, thú vị chỗ nào?" trên mặt Lam Vong Cơ lộ vẻ không cho là đúng, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện một cái.
Bị cái liếc mắt này nhìn đến nỗi hắn cảm thấy rất cần phải biện hộ cho mình, "Nhưng ta chưa từng nói chọc ghẹo người khác như vậy là thú vị nha, chỉ là cảm thấy gặp nạn mấy ngày nay, cũng khá thú vị, đặc biệt là ......" Cũng không biết nghĩ tới cái gì, mặt mày hơi cong lên mỉm cười.
Trong lòng Lam Vong Cơ hơi sượng lại, "Đặc biệt là ...... cái gì?"
Nhìn thấy dáng vẻ không nhịn được cười của Ngụy Vô Tiện, trong lòng biết không phải là chuyện tốt gì, bộ dạng hơi lúng túng này rơi vào trong mắt Ngụy Vô Tiện, lại dẫn tới bị hắn trêu đùa cười giỡn một trận, một lúc lâu sau cười đủ rồi, liếc nhìn vẻ mặt ủ rũ của Lam Vong Cơ một cái, dứt khoát dừng cười, nghiêm mặt nói: "...... Tuy rằng thứ đồ này bản thân dường như không có ác ý gì lớn, giống trò đùa dai của đứa nhỏ hơn, nhưng nếu ai cũng không biết, không giải được chú thuật, có phải sẽ vĩnh viễn không lớn trở về được hay không, nghĩ lại cũng rất đáng sợ ...... Lại nói tiếp, nếu thực sự có người cố ý làm chuyện này, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì cơ chứ? Biến người ta thành trẻ con, đối với ai đó có lợi gì sao?"
Không có đầu mối.
Hai người đi dạo loanh quanh, vừa suy nghĩ vừa nói chuyện, dạo qua một vòng, lại về tới bên cạnh băng ghế đá kia, Ngụy Vô Tiện chợt ngồi xổm xuống, bảng chữ mẫu đè trên băng ghế đá, móng tay cào tới cào lui tờ cuối cùng.
Lam Vong Cơ nói: "Thế nào? Có bất thường à?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta luôn cảm thấy ...... Tờ cuối cùng này, sờ vào có chút kỳ quái ......" Cào một góc nhỏ nhẹ nhàng bóc ra, hắn xé xuống được một miếng giấy mỏng, hai người nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt, không hề thương tiếc xé bỏ lớp giấy phủ bên trên, trang giấy gốc lộ ra, chỗ góc có một con dấu màu đỏ, chữ in trên con dấu —— Cao Bình Hạ thị.
Lam Vong Cơ nói: "Cho nên bảng chữ này ...... là của Cao Bình Hạ thị? Tại sao phải tốn công che đậy con dấu trên vật mình cất giữ?"
Trong mắt Ngụy Vô Tiện chợt lóe lên một tia âm u, ngay sau đó chậm rãi trầm giọng xuống, "...... Lam Trạm, ngươi có biết, gia chủ của Cao Bình Hạ thị, chết dưới tay ai không?"
Không giải thích thêm, hắn xoay người đi ngay, Lam Vong Cơ cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng đi theo phía sau hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro