Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13b

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn về phía hắn hơi nhúc nhích, rũ mắt xuống, mặc kệ mọi thứ dứt khoát nói: "Để ta kiểm tra ngươi, xem ngươi có thật sự không học mà thành tài hay không."

Đầu con thỏ Tiện xoay qua một nửa, bán tín bán nghi nói: "Kiểm tra cái gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Long điệt là con thú gì, hình dạng thế nào?"

Cái đầu con thỏ Tiện đứng yên trong không trung, hai lỗ tai lại dựng thẳng tắp một lần nữa, nói: "Long điệt hả, bề ngoài không khác gì hồ ly, thường bị nhận nhầm, có chín cái đầu, mọc chín cái đuôi, tiếng kêu giống trẻ sơ sinh, còn ăn thịt người."

Đuôi mắt Lam Vong Cơ khẽ động đậy, nhìn nhìn hắn, lại nói: "Long chỉ lại là con thú gì,

Hình dạng thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Long chỉ, bề ngoài giống heo, nhưng lại có sừng, phát ra tiếng kêu như tiếng người gào khóc, nghe nói ăn thịt của nó, người ta sẽ không gặp ác mộng nữa."

Lam Vong Cơ mím môi không nói gì, con thỏ Tiện quay đầu lại nhìn y, người nọ làm như có chút không phục, cúi đầu không để ý tới nữa.

Ngụy Vô Tiện không biết trong hồ lô y bán thuốc gì, thắc mắc: "Tại sao đột nhiên hỏi ta cái này?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Chẳng tại sao cả, hai con thú này cực dễ nhầm lẫn, kiểm tra ngươi một chút."

Ngụy Vô Tiện nhìn y chằm chằm, làm như nhìn ra một tia không cam lòng giấu thật sâu trên gương mặt không cảm xúc của y, nheo nheo mắt, thong thả ung dung, từng câu từng chữ nói: "Ngươi ...... nhầm lẫn?"

Lam Vong Cơ vẫn không nói gì, còn gần như không thể phát hiện được mà hơi nghiêng tầm mắt qua, làm như không muốn nhìn hắn, trong bụng Ngụy Vô Tiện bắt đầu nghẹn cười, nhưng trên mặt giả như không có việc gì nói: "Lam lão nhân hỏi ngươi bài tập, ngươi đáp sai?"

Trên đôi má như băng tuyết của Lam Vong Cơ không hiện ra một chút màu sắc nào, nhưng Ngụy Vô Tiện lại mơ hồ thấy một vệt màu hồng ở trên tai y, trong bụng hắn đã ngập tràn vui sướng, cái tên tiểu cũ kỹ này, mỗi ngày chăm chỉ học tập, nhưng lại còn kém hơn ta, một kẻ chơi bời lêu lổng, trêu mèo chọc chó, trong lòng chắc chắn tức giận, chỉ là không tiện lộ ra.

Hắn làm như thật mà ho một tiếng, cũng không vạch trần y, nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện này có gì đâu, ta hay thích xem《Sơn Hải Kinh》, lúc uống rượu tán gẫu, rảnh rỗi không có việc gì làm là lật ra xem, đương nhiên thuộc hơn ngươi. Mấy thứ như yêu thú này, nhất định phải xem sách có tranh vẽ, ta đoán, sách ngươi xem khẳng định là toàn chữ khô khan đúng không? Hay là cái kiểu học thuộc như vẹt?"

Lam Vong Cơ hơi hơi nhúc nhích, rốt cuộc nhìn hắn một cái.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta biết ngay, những cuốn sách giáo khoa đó của nhà các ngươi ấy hả, còn khó gặm hơn xương khô, văn vẻ dài dòng, nhiều chữ kỳ lạ, còn không có tranh vẽ minh hoạ, ai muốn xem chứ, giống như thiên thư vậy, cứ thế học thuộc, chắc người cũng có thể phi thăng luôn. Tí nữa ta đưa cho ngươi đưa một bộ sách có tranh vẽ minh hoạ sống động, cái loại cho trẻ con xem, bảo đảm ngươi có thể nhớ kỹ. Nhưng mà ...... ngay cả mấy con thú đó nhà các ngươi cũng phải kiểm tra á? Thật sự là đủ nhàm chán, loại yêu thú sống ở rừng núi hoang dã này, ngươi không chọc nó, nó không chọc ngươi, mấy trăm năm cũng chẳng gặp được mấy lần, học thuộc làm cái gì? Học thuộc mấy con yêu quái bình thường như sơn tiêu, xà tinh, là đủ dùng rồi."

Lam Vong Cơ nói: "'Lo trước khỏi họạ, đó là hành động của người khôn ngoan."

Ngụy Vô Tiện cũng không rối rắm với y, thầm nghĩ, tiểu cũ kỹ bị mất mặt ở trước mặt ta, trong lòng không thoải mái, luôn muốn phản bác vài câu, chừa lại chút vốn liếng chứ gì, nhưng cùng làm bài kiểm nhỏ đột ngột này, đã gợi lên cơn nghiện tranh cao thấp, tai của con thỏ xám lắc lư, ngạo nghễ nói: "Nào, tiếp tục hỏi đi, xem ngươi có thể kiểm tra khiến ta thua hay không."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ lại khép cuốn《Sơn Hải Kinh》, rút ra một bảng chữ mẫu, trải phẳng một tờ giấy Tuyên Thành, thong thả ung dung xắn tay áo, bắt đầu cầm bút viết chữ.

"Thế nào, không kiểm tra nữa à?" Con thỏ Tiện đứng lên, nhón chân sau, đến xem án thư của Lam Vong Cơ, "Luyện chữ?"

Lam Vong Cơ nói: "Thay đổi tâm tình một chút."

Chân sau của con thỏ xám đạp một cái, trực tiếp nhảy tới bên khuỷu tay Lam Vong Cơ, ân cần mà nói: "Ta mài mực cho ngươi nhé." Nói rồi, cái mông tròn ngồi xuống bên nghiên mực, hai cái tay kẹp lấy một thanh mực, ra hình ra dáng bắt đầu mài vòng tròn trên nghiên mực.

Hắn mài hai cái, tay thỏ dính mực đen thui, thò đầu nhìn chữ trên giấy, nhưng vừa nhìn bảng chữ mẫu kia một cái, lại khá là không đồng tình nói: "Ngay cả bảng chữ mẫu cũng là kiểu ngay ngắn thẳng tắp này, chán biết bao nhiêu chứ, nào, để ta chọn cho ngươi bảng chữ mẫu thú vị."

Nhẹ nhàng nhảy một cái, từ cánh tay này nhảy sang cánh tay kia của Lam Vong Cơ, đào bới lung tung trong chồng bảng chữ mẫu cao như ngọn núi nhỏ kia, những bảng chữ mẫu được Lam Vong Cơ giữ gìn sạch sẽ trắng tinh như tuyết bị hắn ấn xuống một đống dấu chân đen thùi lùi, cuối cùng, có một bảng chữ lọt được vào mắt hắn, hắn dùng miệng ngậm lấy một góc, hì hà hì hục, giẫm loạn xạ trên án thư một trận, kéo đến trước mặt Lam Vong Cơ, "Tờ này đi, tờ này đẹp."

Tiết phu thiếp》của Thái Kinh, Lam Vong Cơ chỉ nhìn một cái đã lắc đầu.

Thái Kinh nhân phẩm không tốt, bởi vậy thư pháp cũng không được người đời coi trọng, cho dù chữ viết thực sự không tồi, dưới quan điểm cổ hũ giáo điều của Lam gia, tất nhiên là không ưa thích, Lam Vong Cơ viết cũng ít, bởi vậy bảng chữ mẫu này bị đè sâu ở bên dưới, nếu không phải Ngụy Vô Tiện lục lọi một hơi ở trong hộp, thì chẳng biết bao lâu nữa mới thấy được ánh sáng.

Ngụy Vô Tiện nói: "Nhân phẩm có liên quan gì đâu, kỹ năng là do chăm chỉ, mặc kệ ông ta chính đạo hay ma đạo, người lợi hại, ai lại không tôn kính gọi một tiếng Tổ sư gia gia?"

Lam Vong Cơ cũng không cố chấp với hắn, nhận lấy bảng chữ mẫu, thuận theo viết mấy chữ.

Tuy loại người như Ngụy Vô Tiện không hiểu thư pháp, cũng nhìn ra được, Lam Vong Cơ đặt bút không phóng khoáng, chữ cũng gò ép, bèn nói: "Vong Cơ huynh, mấy chữ này ngươi viết hoàn toàn không giống nha, ngươi biết không, viết chữ phải thả lỏng tinh thần mới tốt ..... Biết cái tính này của ngươi không thả lỏng được, vầy đi, không bằng ngươi uống mấy ngụm rượu rồi viết lại? Không phải ta khoe khoang, ngươi chưa từng nghe qua "Chữ say" phải không?? Ngà ngà say, hạ bút giống như có thần, thế mới tuyệt."

Lam Vong Cơ không tỏ rõ ý kiến, thấy hắn chóp chép cái miệng chẻ ba một chút, nhảy xuống khỏi thư án, hoạt bát nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Đầu bút của Lam Vong Cơ khựng lại, "Ngươi ..... muốn đi sao?" Đột nhiên không kịp phòng ngừa, trong ngữ khí rõ ràng là không nỡ.

Con thỏ Tiện sững sờ, dừng chân lại hết sức đột ngột, "Hả? Không, chỉ là đột nhiên nói đến rượu, có chút thèm, chờ ta đổi về thân thể, đi hầm rượu lấy một vò rồi lại đến tìm ngươi."

Vẻ mặt Lam Vong Cơ khẽ thay đổi, "Thật ra ...... cũng không cần đi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không cần đi? Không cần đi, chẳng lẽ chỗ này của ngươi có rượu hay sao?"

Lam Vong Cơ không nói phải cũng không nói không phải.

Nhưng bộ dạng này của y ......

Ngụy Vô Tiện quả thực sợ ngây người: "Thực sự có rượu?!"

Có thể lấy được rượu từ chỗ Lam Vong Cơ này, chính là một chuyện kỳ lạ trên thế gian, trước không có sau này cũng không có, Ngụy Vô Tiện ngây ngốc nhìn y tháo từ bên hông xuống một cái túi càn khôn, sau đó lấy từ trong túi ra một cái vò tròn trịa đen như mực, trên tờ giấy niêm phong đỏ tươi rõ ràng viết ba chữ to "Thiên tử tiếu", cái miệng chẻ ba run rẩy lên, kích động đến mức suýt cắn đứt mấy cọng ria mép, run lẩy bẩy nói: "Lam Trạm ...... Ngươi! Ngươi ngươi ngươi mang Thiên Tử Tiếu từ Cô Tô đến cho ta?!"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

Con thỏ Tiện ba bước thành một bước nhảy phốc lên bàn, đầu cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay của Lam Vong Cơ, "A a a Lam Trạm ngươi quá tốt rồi, ta sẽ lấy thân báo đáp, cả đời làm trâu làm ngựa cho ngươi!"

Tay Lam Vong Cơ bỗng nhiên rung lên một cái, động tác làm như cứng đờ lại.

Cũng không sửa đúng lại cho hắn "Lấy thân báo đáp" và "Làm trâu làm ngựa" là không giống nhau, Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn một lát, chân của con thỏ Tiện bám lên giấy niêm phong rượu, cái mũi màu hồng phấn liên tục hít hít, gấp gáp nói: "Lam Trạm ngươi mau mở ra đi!"

Lam Vong Cơ lại hơi do dự, "....... Hiện giờ ngươi có thể uống sao?"

Ngụy Vô Tiện đầu cũng không ngẩng lên nói: "Có thể uống có thể uống, lúc nào cũng có thể uống!"

Lam Vong Cơ một bên mở niêm phong rượu, Ngụy Vô Tiện một bên trêu chọc: "Vong Cơ huynh, ngươi nói ngươi đó, rõ ràng làm chuyện rất tốt như vậy, lại không rên một tiếng, cũng không chủ động tặng cho ta, nếu không phải tình cờ nói đến chuyện này, Thiên Tử Tiếu ngươi ngàn dặm xa xôi mang đến chẳng phải sẽ phí công hay sao? Nói, ngươi mang theo mấy vò? ...... Một vò? Chỉ một vò?...... Một vò làm sao đủ chứ, nếu ngươi đã đặc biệt chạy tới quán rượu để mua, vậy mà không mua thêm mấy vò, keo kiệt ...... Được được được, không nói ngươi nữa, có uống là được rồi."

Bên kia lải nhải không ngừng, Lam Vong Cơ mang tới một chiếc đĩa sứ nhỏ màu trắng, rót ra hai ngụm, đưa đến trước mặt Ngụy Vô Tiện.

Con thỏ xám ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh cánh tay Lam Vong Cơ, cúi đầu, liếm liếm trên chiếc đĩa sứ nhỏ.

Đúng như dự đoán, con thỏ không thể uống rượu.

Còn chưa uống hết hai ngụm, đầu Ngụy Vô Tiện đã bắt đầu choáng váng, mọi thứ trước mắt kể cả gương mặt tuấn mỹ kia của Lam Vong Cơ đều xoay mòng mòng.

Con thỏ Tiện mềm nhũn ở trên bàn, mơ hồ cảm giác được Lam Vong Cơ thật cẩn thận ôm nó lên, nhưng mà ngay sau đó, thân thể đang ôm hắn này đột nhiên nghiêng đi, vang lên một tiếng đùng lớn, nặng nề ngã lên trên án thư.

Giá bút trên bàn đồ rầm rầm, mực loang khắp sàn nhà, con thỏ Tiện bị ném rớt trên mặt đất, lăn mấy cái, mắt nổ đom đóm.

Chân cẳng hắn múa may một hồi, hai cái đùi đạp đạp.

Xảy ra chuyện gì ......

Tầm nhìn trước mắt còn chưa rõ, thì bên tai đã truyền đến một giọng nói trầm thấp chấn động.

"Nguỵ Anh", Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên nhìn, một con thỏ có màu lông trắng như tuyết không chút tì vết, bất động nhìn hắn, cái miệng chẻ ba hơi cử động, phát ra tiếng người: "Ngươi ...... đã làm gì ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro