Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Đào bảo tình thú kí sự <Taobao tình thú kí sự>- 2

Edit: Hiền Uyên

Nhìn dòng chữ to xuất hiện trên màn hình "trả tiền thành công" Lăng Mộc mới ý thức được là đã xảy ra chuyện gì! Chính mình trời xui đất khiến thế nào mà ấn vào nút mua? ? ! xấu hổ đến hận không thể trực tiếp chui vào bên trong máy tính. Nhất định là ban nãy cậu không bình tĩnh ... Bằng không sao có thể ...

"BUZZ ──" Khi "trả tiền thành công" mới hai giây, hộp chat Aliwangwang lại hiện lên.

[ thân, đã thấy tiền của cậu, tôi lập tức giao hàng ^^ xin chờ một chút]

Lăng Mộc còn không kịp hối hận, nói mình muốn hoàn lại tiền, người nọ đã đăng xuất luôn.... Mặc cho chính mình hú hú mà không gặp ai cả =.=. Lần đầu tiên Lăng Mộc hiểu thế nào gọi là tia chớp giao hàng..

[Thân, bảo bối đã được gửi, chú ý kiểm tra và nhận.]

Lăng Mộc cơ hồ là có thể tưởng tượng cái máy tính của mình biểu cảm đang cợt nhả, lại hại cậu đối với màn hình lạnh như băng cũng bất giác đỏ mặt. Lăng Mộc đóng khung chat không có ý định để ý đến hắn. Nhắm mắt làm ngơ, hừ.

Chính là sau đó Lăng Mộc cũng không có biện pháp tiếp tục tập trung, chơi game cũng không yên lòng, lướt web cũng luôn nhớ tới cái đồ kia. Kỳ thật cậu không biết mình là xảy ra chuyện gì... Tại sao khác thường như vậy... Tại sao lại mua nó... Tại sao trong lòng loạn như vậy... đều là do tên chủ tiệm chết tiệt kia! ! Không hiểu sao tên gọi cái gì mà "Khinh Mộc Phong"! ! Cậu không thể phủ nhận, chính là lúc thấy cái tên này cậu có điểm ngây ngốc, cùng người đó nói chuyện trong lòng thậm chí là có chút chờ đợi! Kết quả căn bản chính là một người trên trời một người dưới đất! ! Ngẫm lại học trưởng của mình tựa hồ là người có tiền, cũng rất có giáo dưỡng, từng cử chỉ đều tao nhã làm toàn bộ nữ sinh điên cuồng, sao có thể lại không đứng đắn, lại còn đi bán mấy thứ này. Khuôn mặt tuấn tú kia sao có thể vừa đối với chính mình nói mấy chuyện hạ lưu được. Lăng Mộc bắt đầu cảm thấy xấu hổ, thật không biết tại sao cùng người đó nói chuyện. Rõ ràng trong lòng cũng biết học trưởng không phải là đồng tính luyến ái... Mình rốt cục suy nghĩ cái gì... Thật là cô đơn quá lâu rồi mà... Luôn luôn không tìm thấy bạn trai... Đời này chỉ có ngây ngốc đơn phương...

Mà quả nhiên Lăng Mộc đoán không sai, nam nhân phía bên kia là vừa cười vừa nhìn màn hình, bất quá cũng không rõ cười là có ý tứ gì. Cũng không có tắt đi khung chat, tựa hồ biết đối phương nhất định có thể sẽ hồi âm.

"Ta nói đại thiếu gia cậu không có việc gì làm nên ngồi ôm máy tính cười đáng khinh vậy sao?" Hảo Hữu từ bên ngoài vừa trở về liền thấy Dương Khinh Phong ôm chặt cái hóa đơn ghi chép cười gian trá. Không hiểu sao lại có dự cảm không tốt lắm.

"Biến." Dương Khinh Phong chính là ném một cái ánh mắt xem thường với hắn, "Cậu mới đáng khinh."

"Nha, tâm trạng hôm nay không tệ lắm, bán được nhiều thế a." Hảo Hữu nhìn vào giấy tờ của anh rồi nhìn về phía màn hình máy tính, "Ai, ai vậy a?"

Dương Khinh Phong không trả lời hắn, chỉ chốc lát sau máy tính quả nhiên phát ra tiếng vang quen thuộc, người kia hồi âm lại rồi.

[Cái kia có tác dụng phụ không?" Không mang chút biểu tình nào hỏi.

[Thông thường thuốc này ít nhiều cũng có tác dụng phụ, uống nhiều nếu khó chịu thì ngủ một giấc là vô sự, dung lượng không cần quá lớn, bằng không tiểu 1 nhà cậu sẽ chống đỡ không được nga^^]

Bên kia Lăng Mộc nhìn câu cuối cùng đột nhiên đỏ mặt, thiệt là chính mình không có việc gì tại sao lại hỏi anh cái này a a a! Cho dù mua về cũng không dùng a tại sao lại hỏi anh có... tác dụng phụ hay không, thật sự là tự làm bậy mà! Lăng Mộc đập đầu vào đầu gối.

"Nha, chuyên nghiệp thế." Giọng điệu của Hảo Hữu bên cạnh là kỳ dị.

"Gặp một con thỏ con vui vẻ mà. Cậu đoán xem hắn vừa mới nói tôi là gì?"

"Nga? Là gì?"

"Vô sỉ."

Dương Khinh Phong phun ra hai chữ này, ông bạn thân thực mất hình tượng mà lăn ra cười ha hả, cười suýt tắt thở, "Ha ha ha... ta nói đại thiếu gia a, nhiều năm trôi qua cuối cùng cũng có người nói ra chân tướng! ! Ha ha ha... Cười muốn tuột quần...Tiểu gia khỏa có dũng khí, thật đúng là nói trúng tim đen, tầm mắt phi thường a! Ha ha... không được rồi... tôi có chút đau bụng..."

Xem bạn khốn nạn cười thành như vậy, Dương Khinh Phong không buồn bực ngược lại nhìn kỹ thì khóe miệng anh có mang theo nụ cười thích thú, dám nói mình như vậy, cậu ta là người đầu tiên, đúng là trúng ý mình.

Lăng Mộc không nghĩ tới ngày hôm sau đã nhận được vật đó! Khi đó cậu vừa mới hoàn thành khóa học buổi sáng trở về, hàng được đặt trước cửa nhà cậu. Không khỏi có chút kinh ngạc, mới nhớ tới cái đồ trên mạng, không ngờ bọn họ ở cùng một thành phố ? ! Khó trách...

Đột nhiên cảm thấy địa chỉ của mình bị bại lộ thật khong phải là lựa chọn sáng suốt, nếu người kia chẳng những thích nói mấy lời hạ lưu mà còn là một tên cuồng biến thái... Lăng Mộc càng nghĩ càng cảm thấy không nói được gì, óc tưởng tượng của chính mình không có điểm tốt cho lắm...

Đồ vật kia cư nhiên là không biết dùng, Lăng Mộc vốn có thể hủy đi nhưng cũng không muốn hủy, lại đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái, chỉ một chút thuốc thôi mà dùng đến cái hộp lớn thế này? Còn có chút thấp? Sẽ không phải đồ của mình đi? Cơ mà chính là mặt trên rõ ràng viết tên cậu, nghĩ nghĩ vẫn là mở ra... lúc mở ra còn đặc biệt chú ý đem đóng hết cửa sổ lại.

"Đây là cái gì?" Lăng Mộc nhìn chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp trước mắt, có chút kỳ quái. Xung quanh hộp được bao bọc tốt lắm, mặt trên hộp còn có chữ tiếng Anh, còn dán một tờ giấy nhỏ, kiểu chữ rắn rỏi, mạnh mẽ, phi thường đẹp, thật sự là không liên quan đến người và chữ, "Đây là một món quà nhỏ, chậm rãi hưởng thụ nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro