CHAPTER 37
/Thanks for 6000+ readers/
------------------------------------------------------------
Nhìn cô vì sốc mà ngây người ra đó, bàn tay cũng hơi run run khi không ngừng sờ vào bụng mình. Đỡ cô nằm lại xuống giường, anh lúc ấy cũng rối bời mà chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
"Đừng nghĩ ngợi gì nữa, em nằm nghỉ đi."
Cô bần thần nằm xuống, ánh mắt cũng chỉ vô tình nhìn vào chiếc đồng hồ đang treo trong phòng, ước chừng tới bây giờ cũng đã rạng sáng.
"Anh ở đây từ đó đến giờ à?"
"Ừ."
"Vậy anh đi về trước đi, em cũng muốn nghỉ một lát."
"Thế anh ra ngoài một lúc."
Anh cũng rất muốn ở cạnh cô lúc này nhưng thực sự đã không thể gắng gượng bình tĩnh để nhìn cô trong bộ dạng này nữa. Sợ rằng nếu ở lại lâu hơn chút nữa thì anh sẽ không thể tiết chế nổi cảm xúc của mình mất. Cô khi đó cũng thật chẳng dám quay qua nhìn anh lấy một cái, quay mặt về hướng cửa sổ, cả hai người lúc này đều muốn giữ lại cho bản thân một chút gì đó hình tượng, đều không muốn đối phương thêm một giây phút nào nhìn thấy bản thân mềm yếu nữa.
Cho tới khi anh đi khuất thì thứ xúc cảm được cô giấu nhẹn đi cuối cùng cũng trực trào bộc phát, giọt nước mắt đã kìm nén đủ lâu để khi căn phòng chỉ còn cô trong đó thì mới dám rơi rã chã mà ướt đẫm một bên gối. Cô để mu bàn tay áp chặt lên khuông miệng để ngăn cho tiếng nức nở của bản thân không quá vang vọng. Hơi thở như bị ngạt đi khi cô cứ chẳng thể ngừng nấc lên từng hồi. Dáng vẽ mạnh mẽ đã sớm còn có thể duy trì khi từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài, tuy đưa bé này đến không đúng lúc nhưng dù sao đó cũng là con của cô, mất đi đứa con khi chỉ mới biết tới sự hiện diện của nó thì làm sao có người mẹ nào lại không đau đớn kia chứ.
Nhưng cho dù có thế nào đi nữa thì nỗi buồn này cũng chỉ nên duy trì ngắn hạn, cô cố xoa dịu lại thứ cảm xúc đầy mẫn cảm của mình. Cùng lúc đó tiếng đẩy cửa bước vào làm cô gạt gội đi hai hàng nước mắt còn chưa kịp khô trên gò má.
"Em nói anh về đi rồi mà." - nghĩ đơn giản thì lúc ấy người có khả năng xuất hiện nhất cũng chỉ có anh nên cô chưa kịp nhìn xem người mới vào là ai đã vội vã cất lời.
"Chưa gì đã muốn đuổi tôi đi rồi à. Tôi vừa mới đến thôi mà."
Cô trợn tròn mắt mà nhìn về phía giọng nói kia được phát ra. Bóng đáng của một người đàn ông vốn đã quen thuộc với cô nhưng chính cái sự quen thuộc ấy mới là thứ làm cho cơn phẫn uất của cô dần trào. Cũng chẳng biết anh ta lấy thông tin ở đâu lại có thể biết cô nằm ở đây kia chứ.
"Những chuyện vừa rồi vẫn chưa đủ à. Anh còn đến đây làm gì?"
"Tôi đã kịp làm gì đâu mà đủ hay không đủ."
"Tôi đã nói rồi cho dù thế nào tôi cũng không đồng ý đâu, anh nên dẹp bỏ cái suy nghĩ ngu xuẩn ấy đi."
"Bình tĩnh đi Cheon Seo Jin, tôi có mang đến một bản hợp đồng khác ở đây, lần này tôi sẽ chỉ lấy 5% thôi. Coi như để chuộc lỗi với cô nên tôi mới nhận phần thiệt về mình đấy. Tôi sẽ để nó ở đây, cô cứ đọc kỹ rồi ký đi nhé. Chỉ cần trên đó có chữ ký của cô thì lập tức đơn ly hôn của chúng ta sẽ được gửi tới tòa."
Lúc đấy cũng chẳng biết thế nào mà cô lại có phần lưỡng lự khi nhìn thấy cái bản hợp đồng đó một lần nữa, nghĩ kỹ thì lời anh ta nói cũng không phải không đúng vì đối với cô năm, mười phần trăm ấy cũng chẳng phải vấn đề quá lớn và nếu lúc ấy cô suy nghĩ được như thế thì có lẽ mọi chuyện cũng không tệ đến mức này. Bây giờ thì coi như cô lấy năm phần trăm cổ phần đó để đổi lấy sự tự do, để thoát khỏi cái cuộc sống địa ngục này.
"Thôi được, tôi sẽ ký nhưng không phải bây giờ. Khi nào xong tôi sẽ cho người đưa nó cho anh, giờ thì anh đi được rồi đấy."
"Phải vậy chứ, tôi chờ tin tốt từ cô đấy." - thái độ anh ta lúc đó phải nói là thực sự bất ngờ vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để có thể ép buộc cô ký vào đấy vậy mà mới chỉ kịp nói vài ba câu đã cô lập tức đồng ý.
Anh ta mang tâm trạng vui vẻ bước ra khỏi phòng bệnh, lần này coi như là đã nắm chắc tới chín phần trong tay sao có thể không vui vẻ cơ chứ. Đi được một đoạn cách đó khá xa thì anh cũng đã đứng ở một góc khuất để chờ Ha Yoon Cheol đi lại gần. Bẵng đi được một lúc khi mà tâm trạng anh đã được ổn định lại để đủ bình tĩnh quay lại phòng với cô thì lúc đó lại thấy anh ta lững thững bước ra từ phòng bệnh của cô, cũng chẳng biết bọn họ đã nói với nhau những gì nhưng nhìn cái vẻ mặt đó thì chắc chắn chẳng có gì là tốt đẹp cả.
"Ly hôn với Seo Jin đi."
"Chuyện tôi có ly hôn hay không thì liên quan gì đến anh." - đúng là đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác mà khi mà cô còn chưa kịp đề cập tới chuyện này thì anh đã giúp cô thực hiện việc này.
"Tao không thiếu gì cách để khiến mày phải trầy trật với cái công ty rách nát ấy đâu, để nó còn trụ lại được đến bây giờ cũng là do tao không vội ra tay thôi. Nào là rút ruột, đút lót mà hình như cái dự án Yongsan cũng là do mày đe dọa tên nghị sĩ Hong nên mới thông qua đúng không. Trùng hợp là tao lại có bản ghi về chuyện ấy, có cần tao gửi cho mày một bản không?"
"Khốn kiếp! Tao mà chết thì mày tưởng mày và con khốn đó có thể yên ổn với nhau hả. Ly hôn còn ngoại tình, bố cô ta mà biết con gái mình làm ra những chuyện này thì chẳng bao giờ giao lại CheongA cho cô ta nữa đâu. Mày hiểu Cheon Seo Jin lắm mà, phải biết là cái chức chủ tịch ấy khiến cô ta liều mạng như thế nào chứ." - anh ta lúc đó vẫn giữ một chút nào đó cái thái độ khinh khỉnh đó vì vốn luôn nghĩ mình vẫn có thể dễ dàng khống chế được cô.
"Ngoại tình gì chứ, chuyện này chỉ có tao, mày và Seo Jin biết, mày định chứng mình bọn tao ngoại tình kiểu gì. Nếu trước đây thì có lẽ cái thai sẽ giúp được mày đấy nhưng mà vì mày mà Seo Jin sảy thai rồi còn gì để làm bằng chứng nữa. Mà cũng nhờ thế nên mới có tờ giám định thương tật này nữa, mọi bất lời đều đổ về phía mày nên đứng vênh váo nữa."
Nghe vậy Ha Yoon Cheol cũng chỉ biết câm lặng mà chẳng phản bác được gì vì đúng như những gì anh nói, mọi bất lợi đều đang đồ dồn về phía anh ta, nếu không vì quãng thời gian qua mải đi tìm tung tích của cô thì anh cũng đã có ý định tung đống chứng cứ đấy ra từ lâu rồi. Coi như đó là một chút may mắn để bây giờ anh có thể lấy điều ấy ra để đe đọa anh ta giống hệt với cái cách anh mà anh ta vẫn thường làm với cô.
"300 triệu won! Để mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp đi, đừng nghĩ đến việc lấy 10% cổ phần nữa nếu đã mất tất cả thì thậm chí là 20% cũng không thay đổi được gì đâu. Cứ suy nghĩ cho kỹ đi rồi đến gặp tao. Mày bây giờ không còn lựa chọn nào tốt hơn được nữa đâu."
Anh khi đó cũng không phải là thương xót gì anh ta nên mới quyết định đưa cho anh ta số tiền lớn như thế một phần mong muốn mọi chuyện được kết thúc nhanh chóng để cô không phải mệt mỏi vì bị cuốn vào những thứ rắc rối thế này nữa phần còn lại sợ rằng nếu Ha Yoon Cheol, anh ta đã mất hết mọi thứ thì lúc ấy anh ta sẽ càng ráo riết bám chặt lấy cô.
Cuộc nói chuyện giữa hai bọn họ cũng từ đó kết thúc, anh quay lại phòng bệnh của cô đúng với dự định ban đầu. Cô khi đó vẫn còn đang chăm chú nhìn vào bản hợp đồng mà có chút đắn đo suy tính, nói thì dễ chứ chỉ với 5% cũng sẽ gây ra đủ thứ bất lợi cho cô sau này dù sao thì chuyện này vẫn nên được cân nhắc kỹ lưỡng thì hơn. Nghe thấy tiếng mở cửa một lần nữa phát ra khiến cô giật mình mà bất giác giấu đi đống giấy tờ trên tay mình, ánh mắt lập tức hướng về phía cửa để xác định xem người mới bước là ai. Từ lúc tới khi vào trong, toàn bộ hành động đã nằm gọn trong mắt anh, trước đó anh cũng chỉ lờ mờ phỏng đoán nhưng xem ra đúng thật là Ha Yoon Cheol vẫn chưa chịu từ bỏ.
"Anh ta vừa đến đây à?"
Nhìn thấy đó là anh thì cô cũng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác và "anh ta" mà anh vừa nhắc đến cô cũng hiểu anh đang muốn nói chuyện gì.
"Ừ. Còn mang theo một bản hợp đồng nữa."
Cô cũng chẳng muốn giấu giếm mà chìa ra bản hợp đồng ấy ra trước mặt anh. Từ từ đi lại gần, anh cần lấy đọc lướt qua vài trang rồi trực tiếp xé nó ra. Hành động quá bất ngờ khiến cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã biến nó thành đống giấy vụn không hơn không kém.
"Anh làm gì vậy?" - cô trừng mắt nhìn anh trong khi giọng nói cũng tức giận.
"Đừng nói với anh là định ký đấy nhé. Từ khi nào mà em lại dễ dàng đồng ý cái thứ nhảm nhí này vậy." - anh khó hiểu với cái thái độ có phần hơi quá đó của cô nên cũng chỉ vu vơ nói thử xem liệu cô có thực sự như những gì anh vừa mới nói không.
"Không phải việc của anh, bây giờ chỉ cần thoát khỏi anh ta thì em sẵn sàng làm tất cả mọi thứ."
------------------------------------------------------------
✨6000 views✨ Lại một cột mốc nữa mình đạt được, thực sự cảm ơn mọi người rất nhiều nha, view lần tăng nhanh kinh khủng khiến mình bất ngờ lắm luôn á. Mong mọi người tiếp tục đồng hành cùng mình để xem những diễn biến tiếp theo của truyện nhaa.
/ Thanks for reading /
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro