Chương 9: Trò chơi trước mặt mỗi người ngang hàng
Buổi tối, Dương Hướng Thạc than thở, nằm ở trên giường lớn Nghiêm gia, cầm lấy bức ảnh "Tiểu Hàng" được Nghiêm Quân Trắc đặt ở trong ngăn kéo tủ đầu giường quan sát. Trong tấm ảnh là một tên mập, mắt híp, một đống dầu dán ở gò má, bóng loáng đầy mặt, rất có phúc hậu. Nếu phải nói thật thì cùng những tên mập mạp trong bộ não thì tên mập mạp này có điểm khác biệt, tiểu Hàng cười rộ lên bộ dáng rất hiền lành, cũng có thể nhìn ra điểm ngại ngùng đáng yêu, mặc dù dáng người biến dạng, nhưng là quần áo lại được cắt may khéo léo, mơ hồ có chút quý khí (sang trọng).
Dương Hướng Thạc không biết Nghiêm Quân Trắc cùng người nam nhân này có gì vướng mắc, cũng không biết tại sao chính mình trở thành Tiểu Hàng thay thế, dù sao Nghiêm Quân Trắc là khốn khổ vì tình, cậu là vì tiền mà khó khăn, mọi người đều được cái mình muốn, một trăm ngày sau vẫy tay bye bye là tốt rồi.
Dương Hướng Thạc suy nghĩ một chút liền nảy lên cơn buồn ngủ, ánh mắt khẽ đóng khẽ mở run lẩy bẩy, cậu chỉ thấy đầu nặng trĩu, trước mắt một mảnh mơ hồ. . .Cậu thoải mái mà rụt rụt đầu, phía sau lưng thân nhiệt nóng hầm hập nhích lại gần. . . Ách. . . Tại sao phía sau lưng lại nóng hầm hập thế này. . . Dương Hướng Thạc thật sự rất mệt mỏi, CPU hoạt động không theo kịp. Trong ánh trăng mờ, cậu chỉ cảm thấy có một bàn tay to ấm áp kéo áo ngủ cậu, duỗi vào. Sau đó theo bụng của cậu chậm rãi mò đến lồng ngực cậu, sau đó ở hai điểm trước ngực đánh vòng vòng. Ngay sau đó, bên tai có một cổ nhiệt khí bắt đầu khởi động. Dương Hướng Thạc cảm thấy có chút ngứa, né tránh lắc đầu một cái. Sau lưng thân nhiệt nóng hầm hập càng đến gần cậu, đem thân thể cậu bao trùm hoàn toàn, rồi sau đó giữa đùi có một cái vừa nóng lại vừa cứng chạm vào đùi hắn, chậm rãi ma xát . . .
"Tiểu Hàng. . ." Tiếng kêu vô cùng lười biếng hấp dẫn. . .
Dương Hướng Thạc mơ hồ đáp một tiếng, đem thứ đang trên người mình quấy rầy giấc mộng một tay bắt lấy. . . Sau đó lặng im. . . Tiếp tục là lặng im. . . Tiếp tục tiếp tục là lặng im. . .
"A ~~~~~~~~" Dương Hướng Thạc một giật bắn người, hoàn toàn tỉnh táo lại! Hai tay của cậu vung lên, thắt lưng vừa động, một cú lừa đá hướng phía sau lưng đạp tới!
Nghiêm Quân Trắc phản ứng cực nhanh, hai tay bảo vệ hạ – khố!
"Anh/em làm gì thế?" Dương Hướng Thạc cùng Nghiêm Quân Trắc trăm miệng một lời, sau đó lẫn nhau nhìn chằm chằm đối phương. Không nhìn không biết vừa nhìn đã giật mình, Dương Hướng Thạc chứng kiến mình và đối phương đều cởi gần xích lõa.
"Không được, không được," Dương Hướng Thạc nhảy xuống giường, vội vàng đem quần áo tán lạc trên giường mặc, "Đây tuyệt đối không được. . . Quân Trắc, tôi chỉ là anh mướn, không phải tiểu Hàng thật sự."
Nghiêm Quân Trắc đem ánh mắt rủ xuống, không nói gì.
Dương Hướng Thạc kêu la, cậu từ lúc đầu quen biết Nghiêm Quân Trắc, đối phương xem như là trầm mặc ít nói, ngoại trừ có thể đối với mình nói được mấy câu, còn lại xem như là keo kiệt lời nói. Nghiêm Quân Trắc cũng thường xuyên có tâm sự trong lòng, đại khái là bởi vì tiểu Hàng, những lúc đầu đứt cầu dao thì sẽ đối với cậu táy máy tay chân, lần nào Dương Hướng Thạc cũng tìm cớ thoái thác, nhưng ngày hôm nay, cậu cảm thấy cần phải đem trăm ngày tình nhân này nói chuyện rõ ràng, dù sao cậu không phải thật sự đi bán thân! Có lẽ, bọn hắn cũng nên lập cái hợp đồng, bằng không ngày nào đó mông sẽ không giữ được, cậu muốn tìm ai khóc lóc đây?
"Bồi tôi lên giường" ngay lúc Dương Hướng Thạc miên man suy nghĩ, Nghiêm Quân Trắc mở miệng trước: "Vô luận bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể trả."
Dương Hướng Thạc trừng mắt nhìn, suy sụp hạ mặt: "Nghiêm Quân Trắc, Nghiêm tiên sinh, tôi thật sự không phải là cái loại đàn ông này! Tôi nói rất nhiều lần rồi, trước chúng ta căn bản chưa lăn giường, sao, anh chỉ nói muốn tôi làm của tình nhân của anh, cũng không nói muốn như vậy như vậy. . ."
Dương Hướng Thạc nhìn Nghiêm Quân Trắc không chớp mắt nhìn cậu, đột nhiên cảm giác mình có chút đuối lý. . .
Đầu tiên, cậu không phải là cái loại đàn ông này, đó là loại đàn ông nào? Lấy tiền làm việc, còn bán nghệ không bán thân, cái mũ giả bộ thanh cao coi như chụp trên đầu cậu. Tiếp theo, tình nhân. . . Dương Hướng Thạc không chỉ có tốt nghiệp tiểu học, hơn nữa đại học cũng tốt nghiệp. . . Là một người trưởng thành, cậu vô cùng vô cùng hiểu được, chẳng hạn nắm tay căn bản không phải mức độ tình nhân. . . Hơn nữa đấy cũng không bằng mối tình đầu của các bạn nhỏ bây giờ. . .
Dương Hướng Thạc xấu hổ cười, nhìn biểu tình rất là nghiêm túc của Nghiêm Quân Trắc, cậu đột nhiên có chút hối hận. . . Cậu tâm địa gian xảo, đi quấy nhiếu cuộc sống của người có tiền, đại khái vẫn là quá buồn cười. Mấy ngày nay cậu ỏ Nghiêm gia ăn ngon, ngủ ngon, cũng coi như kiếm được rồi, có lẽ hiện tại cùng Nghiêm Quân Trắc nói tạm biệt lại là một lựa chọn tốt. . .
"Cái kia. . . Nghiêm Quân Trắc. . . Tôi. . ."
"Vậy chúng ta buổi tối làm cái gì đây?" Dương Hướng Thạc còn chưa kịp đem lời nói ra, Nghiêm Quân Trắc đột nhiên mỉm cười một cái, nét mặt dịu dàng.
"A?" Dương Hướng Thạc có chút theo không kịp sự thay đổi này "Gì?"
"Buổi tối nếu không làm chuyện yêu, thế có thể làm gì?" Nghiêm Quân Trắc nghiêng đầu ôn hòa hỏi.
Dương Hướng Thạc thừa nhận chính mình thần kinh căng thẳng chốc lát buông lỏng lại: "Anh thông thường buổi tối làm gì?"
"Không có xã giao, thì đi ra bên ngoài tìm thú vui. . ." Nghiêm Quân Trắc cố gắng suy tính tương lai, vô cùng thành thực nói.
Dương Hướng Thạc tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi đuổi theo hỏi, hắn bình thường đi nơi nào tìm thú vui. . .
"Hiện tại có Tiểu Hàng rồi. . . Tôi đương nhiên sẽ quý trọng thời gian chúng ta cùng một chỗ mỗi ngày. . ." Nghiêm Quân Trắc vòng qua giường lớn, đi đến trước mặt Dương Hướng Thạc cầm lấy tay cậu, "Không có cái gì quan trọng bằng Tiểu Hàng. . ."
Dương Hướng Thạc run lên có chút chống đỡ không được: "Kia xã giao đâu, mấy ngày này anh buổi tối đều ở nhà. . ."
"Tôi nói rồi, không có cái gì quan trọng bằng em. . ."
Dương Hướng Thạc khó xử mở miệng, không tự chủ lui về phía sau một bước: "Không bằng chúng ta chơi trò chơi đi."
"Trò chơi gì?" Nghiêm Quân Trắc lè lưỡi, liếm liếm môi, rõ ràng xuyên tạc lời cậu.
"Không, không, không. . ." Dương Hướng Thạc tránh khỏi tay Nghiêm Quân Trắc, "Không phải cái loại trò chơi kỳ quái này, không phải ở trên giường chơi!"
Nghiêm Quân Trắc ngây thơ mở to hai mắt: "Trên ghế salon?"
Dương Hướng Thạc có chút khóc không ra nước mắt: "Đầu của anh toàn những suy nghĩ lệch lạc! Không phải salon, là ở trên mặt đất!"
Nghiêm Quân Trắc sửng sốt, ánh mắt đột nhiên sáng lên . . .
Hôm sau, Dương Hướng Thạc cùng Nghiêm Quân Trắc hốc mắt đỏ lên, ngáp từ trong phòng đi ra. . . Ái Phổ Sinh biểu tình không vui hiện ra trên mặt, nghiêm chỉnh cảnh cáo Dương Hướng Thạc "Chuyện phòng the phải có giới hạn" . . .
Lại qua một ngày, Dương Hướng Thạc cùng Nghiêm Quân Trắc hốc mắt đỏ lên, mang theo vành mắt đen, ngáp từ trong phòng đi ra. . . Ái Phổ Sinh mặt càng thêm đen , nghiêm khắc phê bình Dương Hướng Thạc "Không được túng dục quá độ" . . .
Tiếp tục một ngày, Dương Hướng Thạc cùng Nghiêm Quân Trắc hốc mắt đỏ lên, mang theo vành mắt đen, mắt mông lung buồn ngủ, ngáp từ trong phòng đi ra. . . Ái Phổ Sinh mặt đen , hướng Dương Hướng Thạc gầm lên giận dữ "Có hiểu hay không câu nói tinh – tẫn nhân vong! !" . . .
Ngày thứ tư, Ái Phổ Sinh cuối cùng không thể nhịn được nữa, nhưng Nghiêm Quân Trắc cho mệnh lệnh cưỡng ép, chỉ có thể nằm vùng ở cửa gian phòng nghe lén đến hơn nửa đêm, lại phát hiện trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, yên tĩnh đến đáng sợ. . .
Sáng sớm ngày thứ năm, Ái Phổ Sinh cùng Dương Hướng Thạc hốc mắt đỏ lên, mang theo vành mắt đen, mắt mông lung buồn ngủ, tinh thần không tốt ngáp từ trong phòng đi ra. . . Hai người nhìn nhau, Dương Hướng Thạc cho Ái Phổ Sinh một nụ cười gió mát. Ái Phổ Sinh thì đưa ra khuôn mặt thối hoắc, nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Dương Hướng Thạc cầm lấy cổ áo của cậu chất vấn:
"Mấy ngày nay, cậu cùng tôn thiếu gia đến tột cùng là làm những gì, mỗi ngày để cho Tôn thiếu gia mệt mỏi như vậy!"
"Tôi mỗi ngày cùng Tôn thiếu gia đều làm. . ." Dương Hướng Thạc dừng lại một chút, nhìn thấy trong phòng bếp Kê tẩu đỏ mặt bịt lấy lỗ tai thẹn thùng chạy, sau đó tiếp tục nói, "Trò chơi. . ."
"Trò chơi?" Yêu Phổ Sinh có chút không hiểu được. . .
"Ý trên mặt chữ. " Dương Hướng Thạc cười cười, "Võng Du! Tôi mỗi ngày cùng Quân Trắc ngồi dưới đất, hướng về phía màn hình cực đại chơi trò chơi! Quá đã ghiền!"
"Điều này sao có thể!" Ái Phổ Sinh khó có thể tin, "Tôn thiếu gia làm sao có thể giống các cậu chơi những thứ hạ lưu, mê muội internet!"
"Ai nói không có khả năng, trò chơi trước mặt mỗi người ngang hàng! Ít xem thường Quân Trắc nhà tôi đi!" Nghiêm Quân Trắc chính là Dương Hướng Thạc cậu một tay dạy dỗ, ai dám không đem hắn để vào mắt! (Nhà tôi kìa :vvv Tiểu Thạc nhận chồng rồi :333 )
"Tôi không tin! Tôn thiếu gia trước cho tới giờ đều không chơi những thứ này. . . Võng Du là dành cho loại người trong hiện thực không tìm thấy giá trị xã hội, người nhàn rỗi mới biết chơi. . ." Ái Phổ Sinh đẩy Dương Hướng Thạc sang một bên, hướng phòng Nghiêm Quân Trắc đi đến, cái gọi là "Giả thuyết trong trò chơi cấp bậc càng cao, trong hiện thực trình độ vô dụng càng sâu" . . .
"Này, ngày hôm qua mở tân phục, Quân Trắc suốt đêm . . . Hiện tại đang ngủ, đừng quấy rầy anh ta." Dương Hướng Thạc muốn gọi Ái Phổ Sinh dừng lại, nhưng cũng biết rất khó thành công. Mấy ngày nay cậu rất bội phục tác phong của Nghiêm Quân Trắc, chỉ tốn tiền, không treo máy, phẩm hạnh đoan chính!
Ái Phổ Sinh khí thế hung hăng vọt tới phòng Nghiêm Quân Trắc, không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy sáng sớm, Nghiêm Quân Trắc lôi thôi ngồi dưới đất, hướng phía màn hình lớn một trận cuồng quét.
"Tiểu Hàng. . . Tôi sắp thắng cấp bốn mươi, nhưng ải này khó quá không đi qua được, em và tôi cùng nhau đánh đi." Nghiêm Quân Trắc nghĩ là trực tiếp đẩy cửa vào là Dương Hướng Thạc, nhưng không ngờ lại là quản qia trung thành của hắn.
Ái Phổ Sinh một ngụm máu lão thiếu chút nữa phun ra, quay ra sau đã chạy tới chỗ Dương Hướng Thạc một trận điên cuồng hét lên: "Thẩm Tiểu Hàng! ! !"
Dương Hướng Thạc bất đắc dĩ móc móc lỗ tai. Cậu quả thật có chút hổ thẹn, để cho một công tử anh tuấn kiệt xuất lấy vận tốc ánh sáng sa đọa thành trạch nam không có hạnh phúc cùng tính – phúc. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro