Chương 6: Tiểu Hàng là heo!
Dương Hướng Thạc luôn luôn cảm thấy mình không phải người cao quý gì, cậu chỉ là hương dã thôn phu, vốn là đến từ nông thôn, chân nam đá chân chiêu ở nơi này sống cuộc sống đô thị, cũng biết cái thành phố này phù hoa. Muốn nói cậu một mực đều nằm ở tầng dưới chót của sự phồn hoa cũng không chính xác, cậu cũng coi như là nhân tài không lớn không nhỏ bị chỗ này thu nhận.
Chính là không tính tài hoa hơn người, thành công là không trông cậy nổi, chẳng qua thật cẩn thận trải qua cuộc sống có chút gian khổ vật lộn ở thành phố mà thôi. Theo trên lý thuyết mà nói, cậu như vậy người hơn phân nửa là vâng vâng dạ dạ, lại nước chảy bèo trôi, đương nhiên trên thực tế, nơi Dương Hướng Thạc đang làm việc quả thật tương đối cẩn thận, bởi vì sợ gặp phải tai vạ ở địa phương xa lạ mà mình không thể nào giải quyết, cho nên trong công tác cũng đều từng li từng tí làm từng bước. Nhưng mỗi người đều có tính khí của mình, cậu từng ở nông thôn là một đứa trẻ lỗ mãng, từng là người tự cao tự đại, tự nhiên cũng có sự bướng bỉnh vào một số lúc. Hơn nữa tục ngữ nói, mặt là người khác cấp cho! Cho nên. . .
"Tiểu Hàng, thích ăn gì, nói Kê tẩu một tiếng, để ngày mai bảo Kê tẩu chuẩn bị nhiều một ít." Trên bàn cơm, Nghiêm Quân Trắc một mặt vừa nói, một mặt gắp thức ăn cho Dương Hướng Thạc.
Dương Hướng Thạc miệng đầy đồ ăn, đũa lại không buông xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bàn đầy món ngon. Cuối cùng đem mục tiêu khóa lại, cậu một đũa gắp lấy càng cua siêu bự, cùng ngồi chung với nguời phụ nữ, cũng chính là lão bà Nghiêm Quân Trắc cưới hỏi đàng hoàng đụng đũa vào nhau. Dương Hướng Thạc hơi giương mắt cùng nữ nhân lạnh như băng tầm mắt va chạm, hoa lửa văng khắp nơi.
Từ nhỏ đến lớn, Dương Hướng Thạc luôn bị mẹ cậu nhéo lỗ tai dạy dỗ, muốn dỗ dành một cô gái, phải học tập phong độ lịch sự của người nước ngoài , Dương Hướng Thạc mưa dầm thấm đất từ trước đến nay đều làm không sai!
"Chị, con cua cholesterol cao, ăn không dễ dàng giữ dáng người."
Người phụ nữ mày nhăn lại, đũa còn kẹp chặt càng cua, lạnh lùng mở miệng: "Ai là chị cậu."
"Thái Lâm năm nay mới 25 tuổi." Ái Phổ Sinh đứng một bên bổ sung.
"25?" Dương Hướng Thạc 27 tuổi ngẩn người, "Chị, chị thật khiêm nhường."
Người phụ nữ cầm đũa tay run lên, gân xanh trên trán lộ ra.
Dương Hướng Thạc tay mắt lanh lẹ, nhân cơ hội gắp lấy càng cua. Rồi sau đó một bên nhìn Nghiêm Quân Trắc bình tĩnh như nước tiếp tục ăn cơm, liền yên tâm thoải mái hướng người phụ nữ cười một tiếng.
Thái Lâm cắn răng, nhịn không được gắt gao niết đũa, một bên trừng mắt nhìn quản gia đứng ở sau lưng Nghiêm Quân Trắc:
"Đây là có ý gì, Ái Phổ Sinh? Người nam nhân này là thứ gì vậy?" Dương Hướng Thạc ngược lại cũng không để ý mình trong mắt Thái Lâm bị coi thành cái gì. Trên thực tế, dựa vào điều tra mới nhất của tổng dân cư, hiện nay Trung Quốc nam nữ tỉ lệ hơn kém nhau 105 người, nam nhân so với nữ nhân nhiều hơn 3 ngàn vạn lần. 3 ngàn vạn lần đó! ! Cậu vẫn là vô cùng hiểu cùng thông cảm Nghiêm Quân Trắc có sở thích đặc biệt. Tương đối mà nói, cậu tương đối để ý chính là tại sao người phụ nữ này lại đi chất vấn người trung niên dễ nhìn, mà không phải chất vấn người chồng tốt Nghiêm Quân Trắc của cô ta. . .
Ái Phổ Sinh nhẹ nhàng liếc Dương Hướng Thạc một cái đầy ẩn ý, rồi sau đó mặt không đổi sắc trả lời: "Đây là Tiểu Hàng tiên sinh."
"Tiểu Hàng?" Thái lâm khóe miệng không tự chủ giật giật, "Cậu ta là tiểu Hàng?" Nữ nhân cười lạnh một tiếng, gân giọng kêu lên: "Kê tẩu, cô đến phòng của tôi, dưới cái gối đem ảnh chụp tiểu Hàng mang ra đây."
Lại có thể có ảnh chụp tình địch, hơn nữa còn đem ảnh chụp giấu ở nơi riêng tư. . . Dương Hướng Thạc trừng to mắt nhìn Thái Lâm: "Chị, chị không phải thầm mến tôi đi."
Thái Lâm cho Dương Hướng Thạc một đôi rõ như ban ngày, câu khóe miệng, lầm bầm lầu bầu: "Nói cái gì mang tiểu Hàng về nhà, kết quả lại mang một tên nam nhân lỗ mãng đến."
Dương Hướng Thạc cười: "Chị, tôi chính là tiểu Hàng, nhìn chị ngạc nhiên như vậy. Bây giờ không lẽ tuấn tú hơn trước sao?" Dương Hướng Thạc nghiêng đầu đối với Nghiêm Quân Trắc một bên im lặng ngồi lộ ra vẻ vô cùng sáng lạn "Nhanh khen ngợi ta đi" tươi cười.
"Phẫu thuật thẩm mĩ?" Thái Lâm hừ lạnh một tiếng, "Cậu nói cho tôi biết, cậu là như thế nào chỉnh, có thể đem chân chém đứt một đoạn."
Dương Hướng Thạc hơi chậm lại, đầu cúi xuống. . . Tiểu Hàng rất cao? ? 169 miễn cưỡng bốn bỏ năm lên đến 170cm luôn là nỗi khổ riêng của Dương Hướng Thạc. Không phải là nông thôn điều kiện bình thường, không hảo hảo bồi bổ canxi. . . Tương lai nếu cậu có con nhất định sẽ nhịn ăn nhìn xài để cho con cậu mỗi ngày dùng canxi, dáng dấp thật cao lớn, một hơi hơn năm tầng lầu! !
Ngay tại thời điểm Dương Hướng Thạc ngón tay đối với Thái Lâm chỉ tích tụ cơn tức, Kê tẩu từ trên lầu đi xuống , một bên cầm ảnh chụp nhìn, một bên sắc mặt cổ quái hướng về phía Dương Hướng Thạc.
Không giống tới như vậy sao. . . Dương Hướng Thạc đầu đầy mồ hôi nhìn tấm hình trong tay Kê tẩu. Hơn nữa từ hình ảnh có thể nhìn ra chiều cao? Hay là nói Thái Lâm từng gặp qua tiểu Hàng chân chính?
"Tò mò sao, hàng giả?" Thái Lâm đi tới bên cạnh người Kê tẩu rút ra tấm hình đập lên trên bàn, "Cho ngươi xem một chút người nào đó được cất giấu như vật quý giá !"
Dương Hướng Thạc tập trung nhìn vào, nhanh chóng hít một ngụm khí lạnh lớn...
"ĐM! Cái này căn bản chém chân hay không chém chân không phải vấn đề!"
Đầu năm nay người có đầu óc đều bị cửa kẹp qua sao? Hoàn toàn không bắt lấy điểm giống!!! Dương Hướng Thạc nhìn ảnh chụp nhất thời tạc mao : "Nghiêm Quân Trắc! Tên não lợn này! Cái ánh mắt như rắm! Chỉ số thông minh có phải là số âm hay không hả! Tôi cùng tiểu Hàng không có một chút điểm giống nhau được không! Bóng hơi bay hơi cũng không tới như vậy !" Không sai, chính là Dương Hướng Thạc chữ viết trên mặt, tiểu Hàng đến tột cùng là được đặt nằm hay là dựng thẳng lên làm cho người ta ngây ngốc phân không rõ ràng lắm!
"Quả thật, chỉ cần xem qua ảnh chụp, coi như không thấy rõ mặt, cũng biết ngươi không phải tiểu Hàng." Yêu Phổ Sinh lạnh lẽo toát ra một câu.
Dương Hướng Thạc oanh đứng lên, chỉ vào Nghiêm Quân Trắc: "Ngươi không phải nói ta cùng tiểu chủ tịch ngân hàng thật sự giống sao? Lão tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng! Ta còn tưởng rằng chính mình ít nhất xem là một bản lậu, hiện tại phát hiện căn bản không phải cùng một loài!"
Nghe vậy, Nghiêm Quân Trắc ngồi một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên đối với Dương Hướng Thạc cười một tiếng, xuân quang rực rỡ. . .
Dương Hướng Thạc thiếu chút nữa bị mù mắt chó titan hợp kim, nhịn không được lui ra phía sau vài bước.
"Tôi xem chính là nội tâm bên trong. Em cùng tiểu Hàng có một điểm giống nhau, chính là tâm —— hồn —— đẹp —— "
Nghiêm Quân Trắc hiếm thấy miệng mở ra một cái, Dương Hướng Thạc liền một ngụm máu sắp ói ra lại nuốt quay về bụng: "Đẹp cái đầu quỷ, cũng không phải cây quýt, lột da là có thể thấy bên trong!"
"Hừ!" Thái Lâm không muốn nghe Dương Hướng Thạc nói nhảm, chỉ để đũa xuống, đứng dậy rời đi, "Mang nam nhân liền mang nam nhân, tôi chẳng lẽ sẽ để ý sao?"
"Đợi một chút, chị, tôi là tiểu Hàng, kỳ thật tôi chỉ là đến bệnh viện thẩm mĩ hút mỡ mà thôi!" Mắt thấy Thái Lâm không rảnh để ý càng đi càng xa, Dương Hướng Thạc vô lực quay đầu, rồi sau đó nhịn không được trừng mắt nhìn Nghiêm Quân Trắc. Nhiệm vụ của cậu vốn là thay tiểu Hàng sống cùng Nghiêm Quân Trắc làm trăm ngày tình nhân lấy sự đồng ý của người nhà hắn, hiện tại mới được một ngày đã bại lộ. . . Vận may của cậu nhanh như vậy sẽ chấm dứt sao? Kể cả vậy, coi như muốn đuổi cậu đi, cũng phải nhìn vào hôm nay ra sức sắm vai tiểu Hàng phát cho tiền lương ngày hôm nay đi. . .
Xám: Gọi Nghiêm Quân Trắc là Tôn thiếu gia là để nói anh là cháu chắt trong Nghiêm gia ._. chứ không phải là mình dịch nhầm đâu ạ :vvv
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro