Chương 4: Có tiền có thể sử quỷ thôi ma
Cần hình dung như thế nào cảm giác sáng sớm mở mắt ra thì phát hiện bị một nam nhân khỏa thân nhìn chằm chằm đây? Ít nhất Dương Hướng Thạc phản ứng đầu tiên là có chút ghê tởm. . . Rồi sau đó theo bản năng sờ sờ thân thể, phát hiện ga trải giường còn bọc chặt chẽ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Chào." Nghiêm Quân Trắc nằm nghiêng người bên cạnh Dương Hướng Thạc, một tay đỡ đầu, một bộ nho nhã mặt mày vui vẻ, nếu bỏ qua một bên mắt trên mặt bị chính cậu làm thành vành mắt đen. . .
Dương Hướng Thạc cau mày, chán ghét đem thân thể của mình nhích tới bên mép giường, tận lực cách Nghiêm Quân Trắc ra xa.
Nghiêm Quân Trắc bên ánh mắt híp lại một cái, nụ cười còn đọng trên mặt, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn rất nhiều. Hắn tao nhã đứng dậy xuống giường, nhặt lên quần áo rơi rải rác trên mặt đất, sau đó ở trong đó sờ soạng, thật vất vả lấy ra một chồng trăm đồng tiền giá trị lớn, giống như bài tú-lơ-khơ vậy, chụm thành một cây quạt.
Dương Hướng Thạc chấn động, hiên ngang lẫm liệt nghiêng đầu, khóe mắt dư quang đánh giá sơ lược —— hơn một tháng tiền lương!
Nghiêm Quân Trắc ngẩn người, thấy Dương Hướng Thạc bất vi sở động*, liền từ trong túi áo lấy ra thêm một chồng tiền giấy, vừa vặn mỗi tay một chồng, tả hữu khai cung**. Vì thế hai cây quạt màu hồng chói lọi quạt gió nhẹ, trực tiếp thổi tới bên tai Dương Hướng Thạc.
* Bất vi sở động: Không có hành động gì.
** Tả hữu khai cung: tay năm tay mười; làm mấy việc cùng một lúc.
Rất không có khí phách, Dương Hướng Thạc vặn đầu quá mức độ, hai mắt bị hai cây quạt hấp dẫn, rồi sau đó dùng sức cắn răng một cái, híp mắt lại, tức giận nói : "Anh nghĩ tôi là trai bao?"
Nghiêm Quân Trắc nghi hoặc, nhìn nơi nào đó đầy tinh lực của chính mình, lại nhìn Dương Hướng Thạc cuốn ga trải giường màu trắng nhìn không sót đường cong phần hông, trên mặt vẫn là một bộ dạng bình tĩnh.
Dương Hướng Thạc cảnh giác lấy hai tay bảo vệ hai điểm màu đỏ trước ngực, vội vàng mở miệng: "Anh đừng hiểu lầm, chúng ta tối hôm qua cái gì cũng chưa làm qua." Tuy rằng tình huống hiện tại không có sức thuyết phục cho lắm.
Nghiêm Quân Trắc cau mày một cái, đem hai cây quạt thả lại túi hắn, thật giống với "túi của doraemon", rồi sau đó hướng Dương Hướng Thạc tới gần từng bước. Đột nhiên cảm thấy được dưới chân một trận đau đớn, hắn khom người, nhặt lên một hộp BCS.
"Tôi nói chưa làm qua đi!"
"Chẳng lẽ tiến thẳng vào?"
Dương Hướng Thạc cùng Nghiêm Quân Trắc trăm miệng một lời, sau đó đều tự trầm mặc. . .
"Tôi nói. . ." Dương Hướng Thạc vẻ mặt vô tội nhìn đối phương, "Chúng ta thật sự là cái gì cũng chưa làm qua! Tôi ngay cả nam nhân cùng nam nhân làm bằng hoa cúc như thế nào cũng không biết. . ."
"Hử?"
Hiểu lầm! Đây là thực sự là hiểu lầm lớn! ! Nếu có thể, Dương Hướng Thạc rất muốn khóc một trận lớn. . . Có trời mới biết, tiểu cúc hoa nở hoa gì gì đó là do ngày hôm qua Nghiêm Quân Trắc đè cậu ra ở đùi cọ xát thì mới ngộ ra!
"Thật chưa làm qua?" Nghiêm Quân Trắc bán tín bán nghi.
"Tuyệt đối không có! !" Nếu hiện tại Nghiêm Quân Trắc cần kiểm tra, Dương Hướng Thạc sẽ lập tức chổng mông lên lấy cái này làm bằng chứng!
May mắn Nghiêm Quân Trắc không biến thái như vậy, chỉ cúi đầu trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên sải bước tới trước giường, hai tay nâng lên tay phải Dương Hướng Thạc, cặp mắt bày ra ánh sáng thuần khiết: "Tôi phát giác tôi giống như. . ." đang nói liền tạm dừng. . .
Không phải Dương Hướng Thạc nghĩ quá nhiều, mà loại tình huống này, thông thường trong tiểu thuyết cẩu huyết không lẽ là "Tôi giống như yêu cậu!" ? !
"Tôi giống như được ở bên cạnh Tiểu Hàng vậy!"
Dương Hướng Thạc cúi đầu xuống, cậu vốn đã chuẩn bị tốt lời kịch, hùng hổ muốn cự tuyệt lời thổ lộ của nam nhân. . . Cậu thiếu chút nữa đã quên rồi, tên cao phú soái trước mắt này đã có người trong lòng.
"Tôi không phải Tiểu Hàng." Dương Hướng Thạc vô lực nói, cậu rốt cuộc đã làm cái gì khiến cho hắn có cảm giác mình giống Tiểu Hàng. . . Huống hồ nếu đã có người thích, cư nhiên còn đến quán bar đánh dã thực, kẻ có tiền cấu tạo não đúng là đi ngược với lẽ thường.
"Tôi biết em không phải, " Nghiêm Quân Trắc ánh mắt thoáng tối sầm "Cho nên..."
Nghiêm Quân Trắc ánh mắt đột nhiên khẽ cong, bày ra vẻ anh tuấn tiêu sái, phát ra khí chất vương tử, gương mặt chiêu bài đẹp trai chỉa vào đôi mắt chó của cậu , dùng ngữ khí giống như cầu hôn mở miệng nói: "Cho nên. . . Làm tình nhân của tôi đi!"
"Hả! Hả! Hảaa!~~~~? ?" Cái này có cái gì logic sao?
"Em cùng tiểu chủ tịch ngân hàng thật sự giống, em liền thay thế tiểu Hàng, trước cùng tôi làm ba tháng tình nhân!"
Đợi một lát. . . Dương Hướng Thạc cảm thấy mình cùng tiểu Hàng hình dáng bên ngoài có giống nhau, thì một chút quan hệ tình nhân cũng đều không có!
"Tiểu Hàng hay thẹn thùng, hơn nữa tôi cùng em ấy đều là nam nhân, còn không được người trong nhà đồng ý. . ."
Dương Hướng Thạc hiểu được ý tứ của đối phương, hóa ra là để cho cậu trước giả vờ làm tiểu Hàng, làm con tốt thí: "Không được, tuyệt đối không được! !" Vì người khác làm thế mạng, vì chính mình làm chuyện xấu xa, Dương Hướng Thạc cậu tuyệt đối sẽ không chơi!
"Từ biểu hiện của em vừa rồi, tôi đã nhận thấy, em tuyệt đối không phải loại người vì tiền mà làm tất cả. Nhưng mà, cái gọi là: khi khốn khó nhận được một chút giúp đỡ thì sau này cũng phải báo đáp gấp nhiều lần mới phải, vì vậy nếu em đồng ý giúp tôi việc này, phương diện tiền bạc không cần lo lắng nữa, tôi có thể đưa cho em, một con số!" Nghiêm Quân Trắc giơ lên một ngón tay!
"100 đồng? Anh nghĩ tôi là ăn mày ! Con người tôi cũng có tôn nghiêm. Anh cũng nói, tôi tuyệt đối không phải cái loại vì tiền tài bán đứng chính mình." Dương Hướng Thạc phi thường tức giận hướng Nghiêm Quân Trắc hét lớn, "Anh không thể sỉ nhục nhân cách của tôi!"
Nghiêm Quân Trắc khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng lắc cái ngón tay giơ lên kia.
"1000?" Dương Hướng Thạc tiểu tâm can nhảy dựng, mí mắt cũng mang theo rạo rực, "Giàu sang không làm động lòng, nghèo khó không thể dời, quyền thế không khuất phục!" Lời văn vẻ liên tục trào ra, Dương Hướng Thạc lộ ra một bộ quân tử ngay thẳng, trong đầu lại là một đoàn tương hồ —— một ngàn một ngày, làm ba tháng, một tháng 30 ngày, từ từ, có lúc là 31 ngày, nếu như hai tháng đủ giáp thêm một tháng thiếu, được thật nhiều! Ôi trời? Chờ một chút, bây giờ là ngày tháng bao nhiêu rồi. . .
"Không phải một ngàn." Nghiêm Quân Trắc lắc đầu, tiếp tục dựng thẳng ngón tay, "Mười ngàn, một ngày mười ngàn, một trăm ngày, một triệu."
Dương Hướng Thạc che tim một hơi không nâng lên nổi.
"Tiểu Hàng?" Nghiêm Quân Trắc thấy Dương Hướng Thạc liếc mắt, vội vàng đem cậu ôm vào trong ngực, vỗ lưng của cậu, giúp cậu thuận khí "Tiểu Hàng, em trước kia thường nói với tôi, lấy giúp người làm niềm vui chính là phẩm chất đạo đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa."
Dương Hướng Thạc hàm chứa một phen nước mắt vui mừng, cực kỳ đồng ý gật đầu ! ! Chẳng qua là giả bộ yêu đương, cũng có thể là làm bạn trai đi. . . Dương Hướng Thạc có chút nghi ngờ.
"Nhân tiện nói luôn, Tiểu Hàng, tôi đã kết hôn."
Dương Hướng Thạc chấn động, đỉnh đầu nổ ra một tia sét: "Cái gì nhân tiện, câu này mới chính là điểm chính! Anh, anh anh anh kết hôn rồi? ?"
"Nhà có một người vợ." Nghiêm Quân Trắc ôn nhu cười, "Tôi lấy về cũng là vì nghĩ cho gia đình, người trong nhà đều hi vọng sẽ nhanh có một đứa trẻ, cho nên đã kết hôn hai năm . Nhưng tôi lại muốn cùng Tiểu Hàng sinh một đứa trẻ hơn."
"Sinh ra được mới là lạ! ! !" Dương Hướng Thạc nhìn vẻ mặt rực rỡ của hắn, đột nhiên cảm giác mình đáp ứng hắn có phải có điểm vội vàng. Cũng khó trách tên tình nhân chân chính "Tiểu Hàng" cho phép hắn đến quán bar hái hoa ngắt cỏ, hẳn là bởi vì hắn kết hôn, cãi nhau đòi chia tay . . . Luôn có một cảm giác bị lừa gạt, vì thế đau đầu gõ chính mình một cái bất tỉnh, từ hôm nay trở đi, cậu, Dương Hướng Thạc, trăm ngày cuộc sống tình nhân bắt đầu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro