Chương 10: Trò chơi thăng cấp
Lúc sau, Dương Hướng Thạc bị Ái Phổ Sinh vỗ đầu chửi mắng một trận, ra lệnh cưỡng chế chỉnh đốn và cải cách lại tôn thiếu gia của ông. Thật may, Nghiêm Quân Trắc trúng độc còn thấp, cứu vớt tương đối dễ dàng. Nhưng một khi cứu vớt thành công, việc tương đối khẩn cấp chính là trinh tiết mông có vấn đề, cho nên Dương Hướng Thạc tính tích cực không hề cao. . .
"Thông thường người giống Nghiêm Quân Trắc muốn quay về từ một trạch thành thiếu niên tràn ngập ánh mặt trời, đều phải có một cái ván cầu." Trong ánh mắt Ái Phổ Sinh sáng ngời, Dương Hướng Thạc làm như thật nói.
"Cái gì ván cầu?" Ái Phổ Sinh không thể tin mở miệng.
Dương Hướng Thạc ưỡn ngực cười một tiếng, từ trong túi lấy ra một bộ bài đặt trước mặt Ái Phổ Sinh.
Lão quản gia cau mày, nhìn chằm chằm bộ bài, phát hiện bài của Dương Hướng Thạc màu sắc và hoa văn cùng tên đều rất cổ quái: "Đây là cái gì?"
"Board game*!" Dương Hướng Thạc hắc hắc cười, một bộ anh em tốt khoát bả vai Ái Phổ Sinh: "Tôn thiếu gia đây không phải mê muội internet sao. Board game này cũng là trò chơi, hơn nữa còn là hạng mục tập thể, nếu thích, tự nhiên sẽ không ở yên trong phòng chơi máy tính."
*Board game là một trò chơi trên bàn gồm cách mảnh được cho di chuyển hoặc được đặt trên một bề mặt hay bảng, tuân theo một hệ thống luật. Thời gian cần thiết để học hay thành thục trò chơi rất khác nhau giữa các trò chơi, và không nhất thiết tương quan với số lượng hay sự phức tạp của luật chơi; những trò chơi như cờ vua hay cờ vây có luật chơi tương đối đơn giản những có chiến thuật rất sâu rộng.( Mọi người có thể lên chị gg để tìm hiểu thêm :v)
"Đây không phải là đánh bài!" Ái Phổ Sinh mày kẹp càng chặc hơn, "Tôn thiếu gia từ trước đến nay khả năng ghi nhớ kinh người, năng lực tài trí hơn người, đánh bài với hắn mà nói quá dễ dàng , hắn cho tới bây giờ cũng không quá quan tâm tới trò chơi ngu đần này!"
"Dù có trí tuệ và năng lực đi nữa, anh ta qua được Võng Du?" Dương Hướng Thạc ánh mắt khinh bỉ đảo qua, lão quản gia trầm mặc.
Được rồi . . . Ái Phổ Sinh không phải không thừa nhận, nếu tôn thiếu gia hắn có thể thích trò chơi trên máy vi tính, nay thay đổi một ít phong cách, yêu thích đánh bài, không phải là không có khả năng . . . Chẳng qua. . .
"Cậu muốn đem tôn thiếu gia biến thành dân cờ bạc?" Ái Phổ Sinh đập bàn dựng lên, "Tôi tuyệt đối không đồng ý!"
"Không, không, không. . ." Dương Hướng Thạc lên tiếng cười, nhanh chóng trấn an cơn thịnh nộ cho quản gia, "Nó nhìn trông giống bài tú lơ-khơ nhưng vẫn là có điểm khác nhau !"
"Mặc kệ hình thức như thế nào lần, nó vẫn là bài!"
Dương Hướng Thạc sửng sốt, trầm mặc một giây, sau nhịn không được cười rộ lên.
"Cười cái gì!" Ái Phổ Sinh giận thật rồi, sau đó đột nhiên không vững dạ, thật cẩn thận mở miệng, "Chẳng lẽ không đúng như vậy?"
Dương Hướng Thạc tiếp tục "Ha ha" cười, khoát tay: " Board game yếu tố đánh cược kiểu cờ bạc đã gần như là không có, không tin ông có thể cùng nhau chơi, dù sao càng nhiều người càng tốt." Dương Hướng Thạc nói xong, liền đi vào phòng lôi Nghiêm Quân Trắc đang cắm mắt cắm múi về phía màn hình lớn điên cuồng nhấn chuột, cũng gọi thêm Kê tẩu, hài lòng đếm một chút, mới được bốn người, chơi như vậy tính thú vị không lớn, vì thế lén lút kéo góc áo Nghiêm Quân Trắc, đáng thương hỏi: "Tôi có thể tìm Thái Lâm tỷ cùng chơi board game không?"
Nghiêm Quân Trắc mặc dù biểu tình bình tĩnh, nhưng chân mày đã nhăn lại.
"Quân Trắc. . ." Dương Hướng Thạc bắt đầu làm nũng, đương nhiên da gà của mình đã dựng hết lên. Cố nén cảm giác buồn nôn, cậu lộ ra biểu tình tiểu tức phụ mà tựa như biểu tình ba ba nhìn Nghiêm Quân Trắc, thấy đối phương còn bất vi sở động, đành phải xuất đòn sát thủ, bước tới gần một bước nhỏ, ngay lập tức liền ôm Nghiêm Quân Trắc vào trong lòng! Nếu đổi lại một tuần trước, Dương Hướng Thạc chắc chắn không thể tưởng tượng được chính mình sẽ ghê tởm như vậy, nhưng mấy ngày nay cậu bị Nghiêm Quân Trắc ôm ôm ấp ấp, hôn sâu thêm vuốt ve. Ngay cả nam nhân chân chính, cũng trở nên biến thái .
"Được rồi." Nghiêm Quân Trắc biểu tình bình tĩnh cuối cùng cũng xụ xuống, một khối đậu phụ cuộn trong lòng mình, bây giờ có dầu hắn tự nhiên có thể lau liền lau.
Dương Hướng Thạc tự đắc bị Nghiêm Quân Trắc sờ, sau đó đưa mắt ra hiệu Kê tẩu đi gọi người. Nhưng Kê tẩu kêu nửa ngày, Thái lâm cũng không có biểu tình gì. Dương Hướng Thạc từ trong lòng Nghiêm Quân Trắc giãy đi ra, cho tình nhân đang không vui một nụ cười an ủi, sau đó chạy lên lầu gõ cửa phòng Thái lâm:
"Chị, chị đi ra ngoài chơi đi mà. . ."
Trong phòng, Thái lâm không nói tiếng nào, buồn bực tăng tiếng TV.
"Chị, tôi nghe Kê tẩu nói, Nghiêm Quân Trắc chưa bao giờ nói chuyện với chị " Dương Hướng Thạc nói xong có thể cảm giác được từ khe cửa rỉ ra ngoài oán khí "Này, chị hôm nay có muốn hay không cùng hắn nói chuyện? Tôi có biện pháp, để cho hắn chủ động xin lỗi, bưng trà nhận sai!" Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Dương Hướng Thạc ở ngoài cửa kiên nhẫn chờ đợi. . . Đột nhiên sau cửa một trận tiếng vang, Thái lâm mở cửa...
"Hừ. . ." Thái lâm cười lạnh liếc xéo Dương Hướng Thạc: "Cậu có biện pháp để cho hắn làm thế. . . Điều này thì chứng tỏ cái gì, cậu là làm nhục tôi sao?"
Dương Hướng Thạc cười cười: "Chị, Nghiêm Quân Trắc kêu tôi là 'Tiểu Hàng', tôi thời thời khắc khắc đều nhục nhã, nào có tư cách nhục nhã chị." Vốn là câu thuận miệng an ủi Thái lâm, Dương Hướng Thạc chẳng biết tại sao, nói xong liền có điểm không rõ tư vị. . .
"Đó là cậu ti tiện!"
Dương Hướng Thạc sửng sốt, cảm giác đầu bị bắn một mũi tên. . .
"Chị, Nghiêm Quân Trắc đuổi chị, chị cũng không đi. . . Chẳng lẽ không. . ." Dương Hướng Thạc nhìn Thái lâm hung hăng trừng lại đây, lập tức biết điều câm miệng . . . Bất kể như thế nào, cậu là thu lệ phí, coi như ti tiện, cũng là tiện chết ở trong đống tiền, Thái lâm là vì cảm tình, coi như đem phong thái mình bày cao tới đâu, cũng bại bởi Dương Hướng Thạc . . .
"Kỳ thật, chị gả cho Nghiêm Quân Trắc bao lâu nay, chị cũng không muốn đòi lại chút tiện nghi?" Dương Hướng Thạc cười toe toét miệng: "Tự mình kìm nén sự khó chịu, còn không bằng để cho Nghiêm Quân Trắc khó chịu. . ."
Thái lâm có chút sững sờ, hồi lâu nặn ra một câu nói: "Cậu đến tột cùng là đứng bên nào ?"
Dương Hướng Thạc ưỡn ngực nói : "Tôi đứng ở phe chính nghĩa!"
Thái lâm đảo cặp mắt trắng dã, nhìn Dương Hướng Thạc bộ dáng hưng phấn quá độ, cũng không biết trong hồ lô cậu bán là thuốc gì, ăn nói ngang ngạnh, nhưng bước chân vẫn theo Dương Hướng Thạc đến đại sảnh đã.
Thấy người đã đến đông đủ, Dương Hướng Thạc liền bắt đầu giới thiệu quy tắc trò chơi. Board game cái này chơi vô cùng đơn giản, dễ dàng chơi, tính ngẫu nhiên lớn, hí kịch dư thừa, không cần động não, toàn bộ dựa vào sự chú ý, độ nhanh nhẹn cùng vận may. Hình thức trò chơi là chính, một ván chỉ có một người thắng, còn người thua đếm bài, thông thường cược chính là tiền, thắng thua lên xuống rất nhiều, quá mức kích thích Dương Hướng Thạc chịu không nổi, cho nên quy tắc liền cải thành. . .
"Lời thật lòng hay đại mạo hiểm!" Dương Hướng Thạc trịnh trọng tuyên bố: "Người thắng, có thể hướng người thua nhiều nhất đưa ra lời thật lòng hay đại mạo hiểm, như thế nào?"
"Cái gì lời thật lòng hay đại mạo hiểm. . ." Kê tẩu lo lắng nhìn thấy Dương Hướng Thạc: "Thái Tử Phi, Kê tẩu không chơi . . . Có thể rời khỏi chứ. . ."
"Kê tẩu" Dương Hướng Thạc nhanh chóng đứng dậy giữ chặt béo nữ nhân đang chạy trốn, "Cái này rất vui vẻ, đây là một loại phương thức trừng phạt, có lẽ ngươi có thể chứng kiến Ái Phổ Sinh, Ái quản gia trước mọi người cởi quần nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro