Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Giấc mơ về quá khứ

Đêm nay lại là một đêm mưa.

Một đêm mưa tuyết, rất dày và lạnh lẽo.

Mưa tuyết,  rơi dày đến nỗi có thể che lấp tất cả.

Nhưng kí ức bên trong thâm tâm, dù bao phủ bao nhiêu lớp tuyết cũng không thể vĩnh viễn che đậy. Nó như chồi non nấp dưới tuyết, đợi một ngày nắng, nhú lên những cảm xúc không biết là ấm áp hay lạnh lẽo.

Trong ngôi nhà ấm áp, vẫn đang đốt lên đống lửa ấm phả ra âm thanh tanh tách của tia lửa, nơi Natsume đang ngồi ủ ấm đôi bàn tay đã tê cứng vì dọn tuyết ngoài sân.

Chỉ trong một thoáng mệt mỏi, làn khói mờ trước mắt tựa như lại càng trở nên mờ ảo.

Tiếng chuông ngân vang báo hiệu thế gian dưới hồi mưa gió lại ngập tràn trong khói lửa chiến tranh. Tiếng ai kia ai oán than rằng người yêu vẫn chưa quay trở về sau hàng ngày dài trông ngóng.

Ai có thể hiểu được nỗi đau này, thế gian tràn ngập mùi hương của chết chóc, đến giọng hát ru con nhè nhẹ cũng kèm theo tiếng nức nở dài, day dứt không nguôi.

Ai nguyện đốt đèn trong đêm mưa, đọc sách hay may áo chờ lang quân trở về?

Đêm dài đằng đẵng, vang vọng khúc sở ca tàn.

Liệu người có trở về từ nơi tăm tối nhuốm đầy máu tanh?

Trên dòng sông nơi cầu Nại Hà vẫn chưa kịp khắc tên người. Vậy người có còn ở thế gian khói lửa, có còn nhớ người ở bên kia đầu cầu vẫn ngày ngày may áo, chờ người trở về?

Tình chia đôi ngã, đôi dòng hướng về phía nam, cảnh đêm nay cũng thật đẹp, thật buồn bã, thật tang thương.

Năm năm tháng tháng lại qua, bóng dáng nhẹ nhàng may áo vẫn chờ người trở về giữa những đêm ngày dù giá rét hay nóng ẩm.

Trái tim này vẫn sẽ giữ mãi lời hứa, đợi người cùng gối đầu tay năm ấy quay trở về. Lời hứa thuở sơ khai ấy vẫn vẹn nguyên trong tâm trí, có hay chăng người đã quên?

Lại một đêm dài.

Từ một ngày xa xưa nắng ấm, dưới gốc hoa anh đào sinh ra một cậu hồ ly xinh đẹp. Mang theo tâm nguyện bảo vệ dân làng của người cha mẹ là anh đào cổ thụ mà lớn lên. Từ thuở ấy, bên trong kết giới này, có một "vu nữ" tên là Miko. Cậu nhẹ nhàng, ấm áp lại kiên cường như gốc cổ thụ ấy, vững vàng đón lấy ánh sáng.

Nhiều năm sau khi "vu nữ" Miko sinh ra, phu nhân trưởng làng cũng sinh ra một cậu bé, bé con nằm trong chăn nhận được lời chúc phúc của cả người, bán yêu và yêu quái. Cậu bé là một bán yêu  thân thể cường tráng, từ lúc còn nhỏ đã luôn bám theo "cô gái xinh đẹp" với đôi tai cáo, đồ ngon áo ấm đều sẽ nhớ đến người, cùng nhau vượt qua những ngày thanh bình ấm áp trong ngôi làng nhỏ.

Hai sinh mệnh ấm áp giữa chốn nhân gian, duyên đến duyên đi, như muôn dòng suối chảy xuôi về một dòng, nắm lấy bàn tay đối phương cùng nhau lớn lên, vẫn luôn ở bên nhau. Thề nguyện dù đầu cầu có cách xa đến mấy cũng không thể ngăn họ tiến đến che ô cho người kia, nắm lấy bàn tay ấm áp, giữa dòng người mênh mông không có điểm cuối.

Một bình rượu trong, một thân bụi trần.

Sinh sinh diệt diệt cũng không thể ngăn cách đôi ta.

Chiến tranh xảy ra, để đổi lấy sự an toàn của cả làng trước sự tấn công của vị tướng quân đối địch, kẻ đã liên kết với âm dương sư và yêu quái nhắm đến ngôi làng nhỏ, nhiều chàng trai đã tòng quân cho tướng quân bảo vệ họ. Họ không mong lập nên núi cao ngàn dặm, đường dài thênh thang, họ chỉ mong rằng quê nhà sẽ luôn bình yên vô sự.

Khoảnh khắc rời xa, đôi bàn tay nắm lấy nhau nhiều năm cũng chỉ kịp trao lời hứa rằng ngày mai bình yên, ngày mai chiến tranh chấm dứt sẽ đợi chờ người bình an từ biên ải trở về.

Năm năm xa xôi, lại như một cái chớp mắt. Những người vợ ở nhà may áo ấm gửi lên biên ải, họ ngày ngày đợi chờ, ngày ngày viết thư. Giống như thế gian sẽ luôn có người nguyện hi sinh tất cả để cho họ được rạng ngời dưới ánh mặt trời. Dù có thế nào, thư trong tay mỗi ngày vẫn đều đặn nhiều thêm một tờ, gửi đến biên ải xa xôi. Mong rằng mọi người bình an.

Trong bản doanh, các chàng trai sau khi sống sót từ trên chiến trận quay về đều mong đợi rằng người yêu dấu, rằng ở quê nhà có "vợ hiền" đốt đèn may áo, chờ họ trở về.

Chiến tranh đến đỉnh điểm, liệu có bao nhiêu người bình an trở về?

Nhưng Miko vẫn tin, tin rằng thế gian không bạc đãi những chàng trai trong làng, tin rằng chỉ cần nàng thật tâm cầu nguyện với thần hồ và cổ thụ, mọi người sẽ bình an trở về.

Vu nữ đốt đèn may áo, đêm nay bên cạnh bầu bạn là một bình rượu sương mai mà người tòng quân yêu thích. May áo đến mệt thì lại viết thư, lại đốt đèn cầu nguyện.

Thế gian này, người bất lực nhất là người biết rằng bản thân có thể giúp được, nhưng chân lại bị chôn trong kết giới, không có cách nào ứng cứu, chỉ có thể cầu nguyện.

Kẻ say không biết rằng bản thân đang say.

Người si tình, sao lại nhận ra được bản thân đã bị duyên số trói chặt, bất lực không nói nên lời.

Đợi khi hoa nở, lại uống cạn bầu rượu mang theo bên người, chờ đợi lá thư được hồi đáp sau bao nhiêu ngày im hơi lặng tiếng.

Suốt một thời gian dài, những lá thư hồi âm từ chiến trận ngày càng ít dần.

Một bình rượu trong, một thân bụi trần.

Người bảo vệ không thể ra khỏi làng.

Người bảo vệ không thể ra chiến trường.

Thế gian này, vô dụng nhất là những kẻ bị trói buộc bởi số mệnh.

Cho dù sức mạnh có to lớn cách mấy, cũng không có cách nào xông vào trận doanh đi tìm người thương. Chỉ có thể bất lực chờ người hồi âm, chờ người trở về giữa ngày tháng đợi chờ dài đằng đẵng.

Ý nghĩ miên man dẫn vào lối đi tăm tối không có điểm cuối, nhưng Miko chưa từng hối hận vì chờ đợi người.

Có bao nhiêu nương tử chờ được lang quân thắng trận trở về?

Đêm khuya thanh vắng, lờ mờ giấc mộng xưa vẫn luôn ám ảnh. Nhưng ngước lên nhìn trăng sáng treo trên cao, không dám nghĩ thêm dù chỉ một phút giây. Sợ rằng bản thân sẽ không kiềm được giọt nước mắt kiềm nén suốt đằng ấy năm vì nhớ thương.

Tiếng kèn trận tương tư viết đầy tay áo.

Trong đêm, người tuần tra dưới ánh trăng lờ mờ, nhớ về những đêm đông lạnh giá nhưng ấm áp, cùng sưởi một đống lửa nhỏ. Người sẽ tựa vào người Miko, năn nỉ cô kể cho nghe những câu chuyện từ xa xưa ấy.

Rằng ngày xưa có một cô nương, tên là Ngu Cơ, xinh đẹp như hoa, giọng hát vang vọng giữa kinh thành sầm uất. Có một vị anh hùng si mê nàng là Hạng Vũ, ngày ngày lắng nghe tiếng hát của nàng giữa những ngày chiến trận. Anh hùng và mỹ nhân tạo nên một câu chuyện đẹp. Sau đó chiến tranh khốc liệt chia rẻ hai người, Ngu Cơ tiễn lang quân ra sa trường, nắm tay hứa rằng nàng sẽ chờ chàng quay về dù qua bao nhiêu ấm lạnh cô đơn.

Miko kể đến đây sẽ không kể tiếp nữa, người muốn nghe nhưng cô vẫn sẽ im bặt, chìm vào giấc ngủ.

Lúc đó cậu bé ấy ngây thơ không biết rằng, chiến trận vạn biến, có mấy người vợ hiền có thể đợi được người cùng gối đầu trở về?

Lại qua vài năm năm, chiến tranh kết thúc, sau bao ngày ròng rã đợi người đợi được tin thắng trận huy hoàng của đại doanh, rộn ràng tiếng cười nói, tiếng hét báo thắng trận của binh lính gửi từ ngàn dặm xa xôi trở về.

Chỉ là, sao lại không nghe được tiếng gọi "vu nữ"?

Chờ đợi nhiều năm, liệu có nghe được tin tức thắng trận từ người?

Nhà nhà xôn xao, âm thanh vui mừng vang khắp từng con đường nhỏ hẹp trong ngôi làng yên bình, chỉ có Miko đứng đó chết lặng giữa dòng người.

Một bình rượu trong, một bàn cờ nhỏ.

Đợi khi hoa nở lại say sưa một hồi.

Lại qua mấy mùa xuân thu, thư định gửi đi lại không biết gửi đến nơi nào.

Mở một bàn cờ vây, sinh sinh diệt diệt là ý niệm của thiên mệnh.

Quay đầu lại lại thấy một bàn rượu thơm.

Miko nguyện một đời mặc áo trắng, dù không đợi được tin thì trên bàn lúc nào cũng sẽ có thêm một bộ chén đũa đẹp nhất, kết đèn đỏ trong đền mong người bình an.

Rằng ta sẽ luôn đợi người dù qua bao nhiêu bão táp mưa sa.

Rằng ta sẽ luôn tìm thấy người dù đứng bên này đầu cầu Nại Hà.

Tình chia đôi ngã, đồng xanh chảy về phía nam.

Bóng dáng thanh sam, người đẹp như vầng trăng vừa tròn.

Ly rượu vỡ trên nền đất, màu đỏ phủ ướt tà váy trắng.

Nhưng vì sao ta lại không thể tìm được người bên chân cầu Nại Hà?

Vì sao ta lại tỉnh lại dưới gốc hoa anh đào bên dưới kết giới?

T đã mong rằng bản thân sẽ say trong giấc mộng, đợi người nơi đầu cầu.

"Ta thực lòng muốn nói với người,

Rằng nếu có kiếp sau.

Ta chỉ nguyện trở thành đóa hoa bỉ ngạn dưới chân người.

Trở thành cánh én lấy đi sắc xuân trên hàng má người.

Trở thành ánh trăng soi ngoài cửa sổ, cùng người đọc sách.

Liệu người còn muốn ta đợi bao lâu nữa đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro