Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ tứ chương - Thượng


Phương đông hưng thịnh phồn hoa, nhưng rồi một hồi lạc xuân cũng sẽ tới.

Thật là một cuộc sống thoải mái, khi gặp được phụ vương ôn nhu của mình, khi có thể ở phía sau đi theo người mình yêu thương, nếu hết thảy cứ mãi như vậy, có lẽ cả đời này, không còn gì đáng tiếc!

"Điện hạ, ngươi đợi ta một chút!" Vẫn như cũ lo lắng đuổi theo Ngao Du, vẫn giống hệt cuộc sống năm năm trước, mỗi ngày ngoài việc học hành thiết yếu, thì hắn vẫn luôn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia, bởi vì A Noãn tin tưởng, rằng trong lòng Ngao Du, trước sau gì cũng sẽ tồn tại hình bóng của mình; trước kia không có, là vì thân phận ti tiện của mình mà thôi!

"Lại đợi? Đợi nữa sẽ không kịp buổi thiết triều!" Vẫn như cũ bước nhanh về phía trước, không hề quay đầu lại, năm năm trước biết A Noãn mới là Long vương của mình, mà Vân Lung chỉ là một người bình thường, hết thảy đều trở nên hỗn loạn.

Chính là, rốt cuộc bản thân yêu ai? Rốt cuộc là ai?

Khi nghe thấy chuyện Vân Lung thành thân, khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của y lúc y nói muốn thành thân, khi nghe Vân Lung nói phải rời xa mình, Ngao Du biết, bản thân không cần thần long chân chính kia, cái bản thân cần chính là Vân Lung mình yêu nhiều năm.

Cho nên một nhà thượng thư bị sát hại kia, chính là nhà của nữ nhân sắp gả cho Vân Lung.

Không hề oan uổng, chẳng qua chỉ muốn bắt ép, ép đến khi Vân Lung hoàn toàn buông tha cho nữ nhân kia mới thôi, mà tốt nhất chính là chướng ngại vật kia nên chết đi, vậy nên Ngao Du đã tự mình đem tặng cái chết cho nữ nhân đó!

Vội vàng chạy tới thư phòng, bên trong đã chật ních mệnh quan triều đình, đương nhiên một trong số đó chính là Vân Lung vẻ mặt lạnh lùng — đường triều binh bộ thượng thư kiêm tướng quân.

Không còn quá khứ khờ dại thuở nào nữa, thời gian khiến con người ta trở nên chín chắn, trở nên không còn hết thảy ham thích được ở bên cạnh người nào đó nữa.

"Thái tử điện hạ, Quận Huy các hạ* ~ đến ~!" Thanh âm chói tai đánh vỡ không khí yên tĩnh trong thư phòng. (*các hạ: từ xưng hô thể hiện sự kính trọng, mình nghĩ nên để nguyên)

"Phụ hoàng, Long vương các hạ an!"

"Phụ vương, hoàng đế bệ hạ an!"

Một người là thái tử điện hạ cao lớn mạnh mẽ, một người là Long vương phong hoa tuyệt đại, một kẻ suất khí, một người tuyệt mĩ, khiến tất cả mọi người đều cảm thán kỳ tích của tạo vật!

Tuân theo phép tắc mà như thường lệ hành lễ, hoàng đế bệ hạ uy nghiêm cao cao tại thượng, đối với quốc gia vô cùng hiểu biết mà sáng suốt quyết định, cùng Thanh Long vương lãnh tĩnh một bên yên lặng lắng nghe hết thảy, hệt như một vị lão sư cao thâm đang nghe đệ tử của mình diễn thuyết.

"Hoàng thượng, vùng tây bắc mấy năm gần đây trường kỳ khô hạn, khiến nơi đó trở nên vô cùng bạo loạn ~ vậy nên ~" Lại bộ thượng thư cuối cùng cũng lên tiếng.

"Vậy nên cái gì?" Liêu Bùi đối với vấn đề này tựa hồ có chút sốt ruột.

Phía sau truyền đến tiếng đụng chạm khe khẽ, là phương thức xoa dịu quen thuộc, ba mươi mấy năm qua cùng tiến cùng lui, từ thuở thiếu niên cùng nhau lớn dần đến nay vẫn quan tâm đến nhau, có lẽ chỉ có bản thân họ mới hiểu biết đối phương.

"Hồi hoàng thượng, vùng tây bắc Kim Thành bị phản quân chiếm lĩnh, lại thêm việc chống lại triều đình, chúng tự nhân danh trời phản lại triều đình mà lừa gạt dân tâm, bởi vì ~ bởi vì nhiều năm nay phải chịu cảnh đói khổ lạnh lẽo, thế nên người dân vùng đó đều đứng lên ủng hộ Ngụy hoàng Bồi Triển!"

"Cái tên Bồi Triển kia là người thế nào?" Lời nói trong trẻo mà lạnh lùng, là của vị Long vương từ khi buổi họp bắt đầu chưa từng mở miệng.

"Bồi Triển, là người Kim Thành, đã từng tham gia đợt tuyển chọn quan văn võ tướng, nhưng vì thực lực không đủ, nên đã nản chí mà về quê! Người này trời sinh hiếu chiến, nhưng cũng là một nhân tài lĩnh quân, anh dũng mà không thiếu đi trí tuệ ~!"

Trầm mặc, trầm mặc, trong thư phòng lại tràn ngập khí tức lạnh băng, ai cũng biết đó là khí tức đặc trưng từ Thanh long vương toát ra.

"Binh lính thủ thành giờ đang ở đâu?"

"Bị... bị ~ các hạ, bọn họ đều đã đầu phụ quân Ngụy hoàng rồi!" Run rẩy sợ hãi, tuy rằng Thanh chưa từng giết một người nào, thế nhưng thần thái uy nghiêm trên người lại khiến kẻ khác không dám xâm phạm!

"Hảo một tên Ngụy hoàng......!" Thanh âm tràn ngập uy nghiêm, Liêu Bùi thâm trầm nói, trong mắt là liệt hỏa hừng hực.

Một người hệt như băng sơn sừng sững, một kẻ giống như ngọn lửa rừng rực!

"Trẫm muốn cho hắn biết một đế vương chân chính là như thế nào, ai muốn đi thảo phạt hắn? Không cần chiêu an, cứ trực tiếp diệt trừ!"

"Ta, bệ hạ, vi thần nguyện vì bệ hạ giải ưu!" Thư phòng yên tĩnh, Vân Long* cung kính chầm chậm từng bước tiến lên phía trước. (*trong QT là Vân Long, cơ mà mình nghĩ đây là bạn "chẻ" Vân Lung ý :">)

"Phụ hoàng, ta cũng đi!"

"Vậy, ta đây cũng phải đi, bệ hạ!"

Thanh từ đầu luôn bình thản có chút nhíu mi, thế nhưng vẫn như cũ im lặng quan sát hết thảy.

"Ha ha ha ha ~~~ hảo, vậy đều chuẩn, trẫm muốn cho bọn chúng nhìn xem hài tử của trẫm cùng Long vương uy phong như thế nào!" Thật thoải mái mở miệng cười, nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, Liêu Bùi cảm thấy thật vui mừng, "Trẫm phong Vân Lung làm Hộ quốc Đại tướng quân, Thái tử Ngao Du là Giám quân, Quận Huy là Đốc chiến quan, cùng tiến quân tiêu diệt loạn đảng!"

"Tạ ơn Hoàng thượng!"

Sau khi đã trình tấu đầy đủ, các đại thần rời khỏi thư phòng, thanh âm trở nên hỗn loạn, chỉ có Vân Lung vẫn lẳng lặng tiêu sái, vốn định né tránh, cuối cùng vẫn bị kéo lại, chẳng lẽ cả đời như phải như vậy mãi sao?

.

.

Hôm nay y lại đến Long viên của mình, vẫn như năm năm trước vuốt ve mái tóc dài, hôn đôi môi cánh hoa.

Lẳng lặng nhìn chăm chú, chạm lên khuôn mặt mình, tinh tế họa lên từng đường nét hình dáng ~

Ở trên giường tinh tế nói ra lời yêu thương, hệt như sự tình năm năm trước lúc nào cũng phát sinh!

Hạnh phúc cảm thụ được yêu thương Ngao Du dành cho mình, cứ như vậy tràn ngập khắp cơ thể!

Mà hôm nay lại là ngày tựa hồ đặc biệt nồng nàn, nhưng này đừng lo, tấm chân tình ấy ta nhận, bởi vì ta yêu ngươi!

"Ngươi yêu ta!" Lặng lẽ nói ra, không ai trả lời hắn, nhưng hắn vẫn như cũ luôn cảm thấy hạnh phúc!

Hắn chắc chắn yêu ta!

Bầu trời đêm vẫn quang đãng như cũ, quang đãng như muốn để lộ ra hết thảy, thế nhưng là ai muốn hiểu rõ tất cả những điều đó đây?

.

.

Hoàng trần cuồn cuộn, mây đen ẩn ẩn nét trăng trắng, lại tĩnh mịch đến hoang vu ~

Chiến sự không hề đơn giản, ai cũng không nghĩ rằng một sĩ tử thi rớt lại cường hãn như thế, đại quân ở ngoài thành cũng đã đóng băng ba tháng, chậm chạp không tiến công thành quách kiên cố kia!

Lại là một hồi đối kháng của hai thế lực ngang nhau, Bồi Triển dũng mãnh thiện chiến, Vân Lung Ngao Du cơ trí đoạt nhân, lại thêm đằng sau có Long vương mị lực, không biết ai mạnh hơn ai, cũng không biết kẻ nào sẽ bại dưới tay kẻ nào, cục diện giằng co như vậy đã duy trì đến ba tháng!

"Ha hả a ~ thật không? Sao lại có thể như vậy?" A Noãn ngồi trong đại trướng nhàn nhã vui cười.

"Ngươi cười đủ chưa?" Trong đại trướng là bốc đồng phẫn nộ, chiến sự tiến công mấy tháng nay đều vô ích, thấy hắn thân là Long vương cư nhiên lại cùng người khác vui vẻ tươi cười, không có một tia phiền não, "Ngươi bây giờ vẫn còn hứng thú nói giỡn? Ngươi không phát giác bản thân đang béo ra sao! Ha hả a, cư nhiên đang chiến tranh lại béo lên! Long vương của ta, ngươi không biết chuyện này rất buồn cười sao! Nơi này là nơi giao tranh, không phải là nơi chuyên dưỡng phế nhân*! (*kẻ vô dụng)

"Thực, thực xin lỗi, ta ~!" Bị Ngao Du làm cho khiếp sợ từ trên ghế nhảy dựng lên, trên khuôn mặt trắng nõn đã hóa một tầng trắng bệch. "Ta, ta giúp ngươi châm trà ~!"

Vội vàng muốn dâng trà lên, lại thấy Vân Lung tiến vào trong trướng, "Vẫn không được sao?"

"Đúng vậy a, nào, mau đến uống trà!" Tiếp nhận chén trà trong tay A Noãn, đưa cho Vân Lung, "Mệt mỏi rồi!"

"Không sao, ngươi thấy giờ chúng ta nên làm gì?" Cố ý né đi bàn tay to kia, ngồi xuống, hỏi.

"Ta nghĩ thế này......" Ngao Du cười cười ngồi xuống bên cạnh y, tựa hồ như hết thảy những tức giận vừa nãy chỉ là do A Noãn tưởng tượng.

Ai cũng không nhìn thấy A Noãn, trong đại trướng chỉ có hai chỗ, thế nhưng đã có người ngồi, vậy hắn nên đi đâu đây?

Lưu lại đây sao? Bọn họ lúc này không hề để cho hắn chỗ nghỉ chân!

Lén lút rời khỏi đại trướng, cảm giác hít thở không thông khiến A Noãn cảm thấy vạn phần khó chịu, dạ dày lại ẩn ẩn đau.

Ta cũng muốn vì ngươi chia sẻ phiền muộn, thế nhưng ai cũng không đem ta để vào mắt, ai cũng không cho ta có quyền được bàn bạc, bản thân chỉ là một bình hoa mang danh Long vương mà thôi.

Yên lặng rời đi đám đông hỗn loạn, muốn tìm đến một chút yên tĩnh.

Lúc nãy nhìn thấy một màn kia, trong lòng lại ẩn ẩn bất an, thế nhưng lại không biết phải nói gì.

Hắn yêu ta, hắn chắc chắn yêu thương ta!

Chuyện này không thể nghi ngờ, bởi vì hắn muốn ta, mà hắn lại chưa từng chạm qua thiếu gia!

Cho nên, hắn yêu ta!

.

Cả ngày mệt nhọc, ai cũng đều muốn hảo hảo nghỉ ngơi.

Thế nhưng hôm nay lại đặc biệt ngủ thật sâu, đến chính mình thiếp đi từ lúc nào cũng không hề hay biết.

Cả người vô lực mở mắt, đây không phải là bên trong đại trướng, không có tấm màn trướng màu xám trắng, chỉ có những đồ bày trí đơn giản.

"Ngươi tỉnh?" Thanh âm quen thuộc vang lên.

"Thiếu gia!" Vô lực ngồi dậy, lại phát hiện bản thân bị trói, ngay cả dịch chuyển thân thể cũng khó khăn.

"Ngươi không sao chứ, có bị thương hay không?"

"Ân, không có, chỉ có điểm hơi chóng mặt, sao lại......?" Tựa hồ không có bất cứ ý niệm gì về việc bản thân bị trói lại.

"Nơi này chắc là Kim Thành, đúng là tặc nhân* đê tiện, cư nhiên dùng loại thủ đoạn hạ tiện này đem chúng ta trói lại bắt đi!"(*tặc nhân: kẻ trộm cắp)

"Là đánh lén sao?"

"Ân, các hạ, ngươi không thể để bọn chúng biết ngươi là Long vương, bằng không Ngao Du sẽ không có cơ hội cứu ngươi!"

"Ân, ta nhớ kỹ rồi!" Cười cười, "Ngao Du nhất định sẽ tới, hắn sẽ không để cho ta chịu khổ đâu!"

Suy sụp gật gật đầu, đúng là mệt chết đi!

Hết thảy mọi thứ đều tối đen, không một ngọn đèn, không có bất cứ cái gì, nếu có cũng chỉ là hai Long phong hoa tuyệt đại, cùng tiếng tim đập của đối phương!

.

"Ngươi là ai?" Hết thảy đều tối đen, tại sao lại không thắp đèn lên?

"......"

"Long vương?"

"Không, ta không phải!"

Ánh mắt bị che trụ, không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ cảm thấy những đợt xóc nảy, xóc nảy, lại vẫn như cũ xóc nảy ~ cùng tiếng chém giết tràn ngập bên tai!

.

Đã qua bao lâu rồi? Không biết, chỉ biết là đã qua thật lâu!

Hoài nghi chính mình có phải hay không sẽ chết trong bóng đêm này, sẽ không thể nhìn thấy vầng thái dương ngày mai, không thể nhìn thấy phụ vương, không thể nhìn thấy Ngao Du mình yêu thương, thì đúng lúc đó, Ngao Du xuất hiện trước mắt!

Bịt mắt được hạ xuống, hết thảy đều quen thuộc, là đại trướng, là tướng sĩ, còn có hắn!

Ta biết ngươi sẽ cứu ta trở về, bởi vì ngươi yêu ta, ngươi sẽ không để ta bị bắt đi! Chính là sợ ta chảy máu, sợ ta bị kinh hách, y chính là yêu ta như vậy!

Thế nhưng ánh mắt của ngươi vì sao lại không có một tia vui sướng, vì sao?

Không, nhất định là vì ngươi quá mệt mỏi thôi!

"Ngươi không sao chứ?" Cúi đầu mà ân cần thăm hỏi.

"Ân, không có việc gì!"

"Ngươi cũng đã mệt mỏi, sợ hãi rồi, mau quay về đại trướng nghỉ ngơi đi!"

"Ân!" Trầm mặc tiêu sai, vì sao trong lòng lại cảm thấy đau đớn, hắn không phải tới cứu mình sao, hắn không phải là không chịu buông tha cho mình sao!

Thiếu gia đâu? Như thế nào lại không thấy thiếu gia? Đột nhiên nhớ đến Vân Lung cùng bị bắt đi với mình.

Vội vàng xoay người, hướng chủ soái đại trướng đi tới.

"Vì sao người được cứu lại là hắn?" Phẫn nộ rít gào, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đồ vật này nọ vỡ nát, là cái gì bị vỡ? Cái chén? Chiếc bình? Là cái gì?

"Vì sao không phải là Vân Lung? Vì sao!" Có thể nghe thấy thanh âm đập phá, là cái gì? Chăn? Ghế dựa? Hay vẫn là một cái gì khác?

"Vì sao lại muốn tới nơi này, vì sao lại muốn trốn tránh ta, ta yêu ngươi như vậy, Vân Lung!"

Run rẩy, hai tay gắt gao nắm chặt lại...... Trên khuôn mặt bình tĩnh là một mạt tươi cười......

Còn có cái gì nữa đây? Cái gì cũng đều không có! Cái gì cũng đều không có!

Hạnh phúc là gì?

Nguyên lai hết thảy hạnh phúc từ trước tới nay đều là lừa mình dối người!

Ngươi có biết hay không, năm năm lừa mình dối người, năm năm không ngừng tự nói cho chính mình rằng ngươi yêu ta, thủy chung chỉ yêu mình ta!

Không đi hỏi đáp án trong lòng ngươi, vô số lần thay ngươi trả lời, không phải vì không muốn để ngươi xấu hổ, mà là vì không dám đối mặt, ta sợ ngươi nói thích mái tóc trắng của ta là vì Vân Lung có, sợ ngươi nói thích da thịt trắng nõn của ta là vì nó tương tự Vân Lung, sợ ngươi nói thích dung nhan tuấn mỹ của ta là vì Vân Lung cũng giống vậy, sợ ngươi ngày ngày cùng ta dây dưa là vì ngươi cho rằng thần long trong lòng ngươi là không thể xâm phạm, mà vị thần long đó lại không phải ta.

Sợ ngươi nói rằng ta chỉ là một thay thế phẩm, sợ ngươi nói rằng ngươi chưa từng yêu ta!

Ngươi chắc chắn không biết, vì yêu ngươi ta đã buông tha mọi cơ hội để thế giới biết đến quyền lợi của ta, bởi vì những điều đó sẽ khiến mọi hy vọng của ta tan biến mất!

Hoảng hoảng hốt hốt chạy về đại trướng, ngã ngồi trên ghế.

Hắn không phải tới cứu mình, vì thời điểm chỉ có thể lựa chọn cứu một người ra, hắn đã lựa chọn người không phải là Long vương!

Ngẩng đầu nhìn lều trướng cao cao, chỉ có ngẩng đầu, lệ mới không rơi xuống!

Ngươi hiện tại có phải rất thống khổ phải không? Rất bi thương phải không? Bởi vì Vân Lung của ngươi vẫn như cũ ở trong tay địch nhân, mà Long vương ngươi không cần đến, từng là A Noãn, hiện tại là Quận Huy lại an toàn ngồi trong đại trướng.

"Ha ha ha ~"

Thực buồn cười có phải hay không, thực đáng buồn có phải hay không, kỳ thật tất cả tất cả ta đều làm, bởi vì biết rằng ngươi sẽ không bao giờ dừng lại cước bộ, cho nên ta không ngừng đuổi theo, năm năm truy đuổi, hy vọng xa vời rằng ngươi có thể yêu ta, nhìn ta, hy vọng xa vời rằng ngươi có thể quay đầu lại nhìn ta, hy vọng ngươi sẽ vì ta mà thoáng dừng lại, hy vọng xa vời rằng trong mắt ngươi không chỉ có Vân Lung, hy vọng rằng trong mắt ngươi ta có thể tìm được hình bóng của chính mình!

Nguyên lai lại cứ luôn nói dối yếu ớt như vậy, yếu ớt tựa như bọt biển, rực rỡ xinh đẹp mà không hề có thực!

Vỡ tan, hết thảy đều vỡ tan!

Ngửa đầu lên cao hơn, trên khuôn mặt đã tuôn trào nước mắt!

Nên dừng lại, nên nghỉ ngơi thôi, chạy lâu như vậy rồi, thật mệt mỏi!

Lẳng lặng chờ đợi, có lẽ vẫn còn chút hy vọng xa vời rằng y – một người vẫn luôn nghĩ biện pháp cứu Vân Lung ra – một khắc nào đó sẽ đến nhìn qua con rồng đáng thương này, thế nhưng hắn lại chưa từng xuất hiện, chỉ có hộ vệ bên người hắn mỗi ngày đến hỏi thăm.

Có lẽ buổi tối hắn sẽ đến, cứ mãi lừa mình dối người ngồi trên ghế như vậy, mà tiếp tục chờ đợi!

Cởi ra bộ y phục rộng thùng thính, thay một bộ đoản sam* tiện lợi, đem mái tóc ngân bạch buộc lên.(*đoản sam: áo ngắn(?))

Bầu trời tối đen, không có bất cứ một ai!

"Huy, chưa gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, thì không cần dùng đến huyễn thuật, sử dụng nó sẽ tiêu hao rất nhiều, ngươi còn quá nhỏ!"

Phụ vương, người hẳn đã đoán trước được chuyện này, nên trước khi ta đi mới dạy ta huyễn thuật phải không!

Cái gì mới là vạn bất đắc dĩ chứ?

Lặng lẽ chạy ra khỏi đại trướng, ai cũng không nghe thấy bất cứ một thanh âm nào, bởi vì hắn dùng cước bộ đặc biệt của Long tộc, rất nhanh, rất nhẹ!

Hết thảy đều tối đen, bầu trời đêm nay không sao, cũng không có ánh trăng, chỉ có mặt đất khô nứt cùng một thân ảnh vội vã chạy đi!

.

"Thiếu gia, thiếu gia!" Tìm được Vân Lung, vẫn hệt như trước kia gọi Vân Lung như thế, không phải là hắn không thay đổi được, chỉ là có chút chuyện vẫn luôn tồn tại, nếu lúc trước không được Vân Lung giải cứu, bản thân hắn chắc chắn đã chết! Nhìn thấy y bị nhốt trong lao ngục vẫn khỏe mạnh, hắn nên cảm thấy may mắn vì y không bị giết chết không bị thương tổn hay nên nguyền rủa y cư nhiên vẫn hoàn mỹ như vậy!

"Các hạ, ngươi không phải được cứu ra rồi sao? Như thế nào lại đến đây?" Ngạc nhiên nhìn A Noãn một thân dạ hành. (này như kiểu áo thích khách đen sì á, mình ko biết nói thế nào, chẳng lẽ lại gọi là áo đi đêm ==)

"Ta tới cứu ngươi a!" Cười cười, tiến đến bắt đầu phá khóa giúp Vân Lung.

"Một mình ngươi?"

"Đúng vậy, ta là Long vương, nên ta rất lợi hại nha!" Vẫn cười nói như cũ, sau đó kéo Vân Lung về phía con ngựa tốt hắn đã sắp xếp.

Yên lặng theo sát A Noãn mạnh mẽ, thân thể không hề bị thương vẫn linh hoạt tự nhiên như cũ.

"Ngài sao có thể dễ dàng vào trong thành như vậy, lần trước cứu viện tới, nên thủ vệ ở đây càng nhiều thêm ~!"

"Hư ~" Tránh khỏi tầm mắt của thủ vệ tuần tra, "Phụ vương đã dạy ta huyễn thuật!"

"Huyễn thuật?" Y chưa từng nghe qua, bởi tất cả những chuyện về Long vương đều vô cùng thần bí, dù rằng nhân loại đã sống cùng họ mấy ngàn năm cũng không thể hiểu hết!

"Đi thôi!" Dùng sức lôi kéo Vân Lung, cả hai cùng nhau nhảy lên lưng ngựa.

Quay đầu lại nhìn thành trì trong đêm tối kia, thực im lặng, thực bình thản ~

"Ngươi sao vậy?" A Noãn hỏi.

"Không có gì ~" Cười cười, bất đắc dĩ!

Phi thật nhanh rời đi, băng qua ngã tư đường, lướt qua cửa thành ~

"Có kẻ chạy trốn ~!" Có thanh âm hét lên chói tai, không gian im lặng ngay lập tức trở nên huyên náo.

"Bắn tên ~!" Hết thảy đều hỗn loạn, tên nỏ như mưa trút xuống, sượt qua người!

"Cẩn thận a!"

"Ân!" Cau mày, Vân Lung ở sau lưng, khó chịu lên tiếng.

Tiếng huyên náo dần rời xa, hai người một con ngựa, vội vàng chạy trên mặt đất hoang vu, một mảnh hoàng trần hiện ra!

Nhìn thấy nét kinh hỉ trong ánh mắt ngươi, nhìn thấy vẻ mừng rỡ như điên của ngươi, nhìn thấy trong mắt ngươi yêu thương vẫn như cũ không hề thuộc về ta.

"Ngươi có bị thương không?"

"Có khát không?"

"Có thấy mệt mỏi không?"

"Ngươi có muốn tắm rửa trước hay không?"

"Có đói bụng không?

"Ngươi có muốn ăn cái gì hay không?"

Nhìn thấy ngươi tay chân luống cuống, nghe thấy ngươi nói năng lộn xộn, nhưng ngươi sẽ chẳng bao giờ để ý tới người đã mạo hiểm tính mạng này.

Lẳng lặng rời đi, ra hiệu cho lui sĩ binh vốn định đi theo, yên lặng trở về đại trướng của mình.

Mồ hôi theo hai má chảy xuống, trên người tràn ngập mùi mồ hôi khó chịu cùng mùi máu tanh.

Quần áo màu đen, ai cũng không phát hiện ra rằng Long vương của họ bị thương ~

Cời ra bộ y phục thấm đẫm mồ hôi, trận mưa tên ở Kim Thành quả nhiên hung ác, mũi tên ngắn nhỏ thật sâu đâm vào bả vai, ngay cả thân tên cũng chôn thật sâu trong da thịt.

Dạ dày ẩn ẩn đau, cảm giác bụng dưới có chút quặn lên.

Lấy tay đè lại, từ từ dịu đi.

Muốn lấy chút nước trước hết tẩy trừ miệng vết thương, lại phát hiện trong trướng căn bản không thể có nước tẩy trừ.

Quên đi, tẩy hay không cũng vẫn như vậy thôi, thân thể Long vương vốn hồi phục lại nhanh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần đem dị vật trong miệng vết thương lấy ra, miệng vết thương kia sẽ nhanh chóng khép lại. Không cần phải vì một vết thương nho nhỏ mà làm kinh động đến những người khác, không để hắn nghĩ rằng mình là một phế vật ngay cả một vết thương nhỏ như vậy cũng không thể chịu nổi.

Đem vạt áo cắn chặt lấy, cố gắng kiểm tra vết thương trên bả vai, đuôi mũi tên có chút nhô ra ngoài.

Cố sức nắm chặt, lông mi thanh tú nhăn lại, dùng sức quyết tuyệt rút ra ~

Rất đau, đau thấu tâm can!

Hồng sắc, máu tươi hồng sắc, trên da thịt tuyết trắng phun ra ~

Ta đã làm rất tốt đúng không?

Đôi môi trắng bệch, hơi nhếch lên.

Màu đỏ trước mắt ngay lập tức hóa đen, hóa thành một mảnh màu đen ~

Ta chết đi, ngươi có thương tâm hay không?

.

Bị thanh âm tranh cãi ồn ào đánh thức, bản thân vẫn như cũ ngã trên mặt đất lạnh băng trước giường, không có ai tới đây, không có bất cứ một ai phát hiện vị Long vương từng hôn mê kia, thật giống như bản thân năm năm trước là một dẫn nô cuộn mình trên ngã tư đường.

Chậm rãi thu dọn vết máu, đau đớn trên lưng vẫn kịch liệt nảy lên!

Thế nhưng chuyện đó không quan trọng,

Đau cùng không đau, thương cùng không thương,

Thần long dù thế nào cũng sẽ không chết, thế nhưng đâu ai biết rằng cảm giác sống không bằng chết khổ sở như thế nào!

Yên lặng nằm trên giường,

Ngủ đi,

Không cần nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa, chuyện gì rồi cũng có cách tháo gỡ, thái dương ngày mai vẫn như cũ hiện ra, tất cả tất cả vẫn sẽ như cũ không vì bản thân mà thay đổi.

Cái gì cũng không thay đổi, ta vẫn như cũ yêu Ngao Du, và ngao Du vẫn sẽ như cũ yêu Vân Lung ~

Vậy còn Vân Lung?

Y yêu ai?

Khi nhìn thấy y vì Ngụy hoàng mà quỳ xuống trước mặt Ngao Du tìm y chín tháng, A Noãn ở một bên lẳng lặng nở nụ cười, hóa ra y cũng yêu một người không nên yêu, hóa ra thời gian ngươi bị bắt đi, người ngươi lưu luyến chính là nam nhân này.

Lẳng lặng nhìn Ngao Du phẫn nộ, nhìn Ngao Du nổi trận lôi đình, nhìn Vân Lung vì nam nhân y yêu thương quỳ trước mặt Ngao Du, ta chính là nên cười nhạo thiên ý trêu người, người ngươi yêu không thương ngươi, mà người ngươi không thương lại cố tình yêu ngươi.

Yên lặng rời đi, cảm giác đau quặn nơi dạ dày lại càng ngày càng rõ ràng, thật khó chịu!

Rời khỏi đài chém đầu huyên náo, Bồi Triển kia đối với sự sống chết của mình đã không còn quan tâm. Trước kia ta đã từng xa vọng rằng khi Vân Lung rời đi ngươi có thể hay không sẽ yêu mình.

Chậm rãi tiêu sái, nhìn xuống hoàng thổ* dưới chân, gió thổi lâu cũng sẽ khiến đá mòn đi, theo đuổi bao năm rồi cũng sẽ khiến ta mệt mỏi. (*hoàng thổ: đất badan)

Mà hiện tại ta đã rất mệt mỏi rồi!

Có lẽ ở sâu trong nội tâm ta vẫn xa vọng, chính là cứ mãi ngây ngốc theo đuổi như vậy vẫn không thể nắm được thứ mình muốn.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro