Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ tứ chương - Hạ


Ở phía trước, là chiếc xe ngựa màu lam thẫm, lắc lư lắc lư đi,

Bên trong là ai?

Trên khuôn mặt tái nhợt là một nụ cười hờ hững, điện hạ, ngài dùng xe ngựa, lấy dây thừng trói lại người ngươi yêu, có cảm giác được sự tồn tại của ta bên cạnh ngươi hay không?

Ngao Du, Vân Lung sẽ không rời xa ngươi, y sẽ chạy không thoát, bởi vì ngươi đã giết người kia! Chính tay ngươi đã bóp chết sinh mệnh của người đó!

Bồi Triển đã chết, là chính tay Ngao Du hạ thủ!

Nhìn cái đầu lăn xuống, nhìn khuôn mặt vẫn như cũ mỉm cười, nhìn hai mắt cho dù đã chết cũng không hề nhắm lại, ta thấy Vân Lung lần đầu tiên rơi lệ.

Hai hàng thanh lệ, ánh mắt thẳng tắp, bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng lại không hề có cảm giác đang đối mặt.

Cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không làm, chỉ là lẳng lặng nhìn cái đầu trên mặt đất, yên lặng nhặt lên, mềm nhẹ thu vào trong lồng ngực, giống như một đứa trẻ mà vuốt ve, xuyên qua đám người, cùng Ngao Du sát bên cạnh mà bước qua ~

Hết thảy như chìm vào yên lặng, đã không còn một Vân Lung đau khổ cầu xin, đã không còn một Ngao Du rít gào, đã không còn các chiến sĩ phẫn nộ, thậm chí ngay cả cuồng phong cũng không còn rít gào nữa ~

Ai cũng đều choáng váng, thời điểm đao hạ xuống, thời điểm từ cổ máu tươi vẩy lên người Vân Lung, hết thảy đã không còn!

Vân Lung giống như rối gỗ không cười, không nói, thậm chí không hề quan tâm hết thảy những chuyện xung quanh.

Ngao Du sợ, sợ Vân Lung sẽ lựa chọn tự sát, sẽ lựa chọn rời xa mình, cho nên liền đem y trói lại, nhốt trong xe ngựa!

Lộ trình vẫn xóc nảy như cũ, cảm giác không thoải mái trong người cũng ngày càng tăng lên, thế nhưng vẫn cố gắng gượng che đi trước mặt Ngao Du, không đi nói cho hắn biết chính mình cũng muốn ngồi xe ngựa, nói cho hắn biết chính mình bị thương!

Khẽ cười cười, không phải là không muốn nói, mà là có ai chịu nghe bản thân nói đâu!

Vết thương sau lưng không biết vì sao rất lâu không khép miệng, thời gian một tháng, miệng vết thương tuy rằng không sinh mủ nhiễm trùng, nhưng vẫn chảy máu như trước.

Đem hai má tái nhợt vỗ đến phát hồng, để làm bản thân nhìn qua không có cảm giác tiều tụy.

Vẫn là cát vàng cuồn cuộn, vẫn là phong trần mệt mỏi, Ngao Du vẫn vĩnh viễn ngồi trong xe ngựa bên cạnh người kia nhìn chăm chú, có đôi khi sẽ nhẹ giọng hỏi vài câu, thế nhưng người bên trong lại chưa từng trả lời.

Mồ hôi lăn xuống hai má,

Mặn chát!

Điện hạ, ngươi có thấy thống khổ hay không, ngươi có thấy đau thương hay không, ngươi có thấy khoái hoạt hay không?

Vân Lung sẽ không rời đi, bởi vì y đã không còn nơi nào để tới nữa!

Mà A Noãn của ngươi, cũng sẽ không rời đi, bởi vì cho dù kiếp này ngươi không thương hắn, si nhân vẫn vĩnh viễn sẽ không buông tha cơ hội được ở bên cạnh ngươi!

Có tiếng gió lướt qua, hết thảy mọi thứ tựa hồ đều chao đảo, mặt đất chao đảo, quân binh chao đảo, hết thảy đều chao đảo ~

Mệt mỏi quá, mệt đến dường như nhắm mắt lại sẽ vĩnh viễn không mở ra nữa, mệt đến thật muốn ngủ một giấc thật sâu, mệt đến không nghĩ tới lát nữa sẽ trao yêu thương cho ngươi nữa ~

"Các hạ ~!" Thanh âm bén nhọn đâm toạc yên tĩnh, có thể nghe thấy thanh âm lo lắng của bọn họ, có thể nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của bọn họ.

"Máu! Các hạ chảy máu!"

Thứ cuối cùng nhìn thấy là bầu trời xanh thẫm kia,

Thật đẹp, đẹp đến mức khiến người ta muốn bay lên mà chạm tới tần tầng mây bay!

Thế nhưng bản thân còn chưa học được huyễn biến*, chưa học cách có thể bay lên trời xanh, chưa học được cách tiếp cận bầu trời đó! (*huyễn biến: thuật biến thân)

.

.

Mở mắt ra lần nữa, vẫn là đỉnh trướng cao cao như trước, cái gì cũng không có, chỉ có cảm giác nơi bả vai cùng trong bụng ẩn ẩn đau.

"Vì cái gì không nói cho ta biết ngươi bị thương?"

Nhìn thấy gương mặt vẫn tuấn mỹ như cũ, bản thân không biết nên thấy may mắn hay bi ai khi ngươi rốt cuộc nhìn thấy sự tồn tại của ta.

"Điện hạ, ta sẽ không chết!" Chậm rãi ngồi dậy, không cần ai nâng đỡ, "Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi!"

Trầm mặc, ai cũng không mở miệng, ai cũng không biết phải nói như thế nào.

"Vậy, ta đây đi xem Vân Lung ~!"

Đi đi, đi đi, đừng lo đến thương thế của ta, Long vương của ngươi không thể chết được, muốn cười, muốn cười thật điên cuồng, cười chính mình vẫn luôn si ngốc chờ đợi, cười chính mình vẫn luôn ngu xuẩn đến muốn ngươi dành chút thương tiếc cho mình, dù chỉ một chút quan tâm thôi cũng được.

"Các hạ, cẩn thận a!"

"Ngươi là ai?" Nhẹ giọng hỏi.

"Lão phu là quân y ~!"

Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của lão quân y đã cao tuổi, "Ngươi muốn nói gì?"

"Các hạ đã tiêu hao rất nhiều năng lượng có phải không?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ miệng vết thương của ta vì thế mà không thể khép lại hay sao?" Nghĩ đến chuyện miệng vết thương vẫn chậm chạp không chịu khép lại của mình, nguyên lai huyễn thuật lại tiêu hao một lượng lớn thể lực như vậy.

"Các hạ, lão phu có một chuyện không thể không hỏi ~!"

"Nói!"

"Ngài có phải hay không đã cùng người khác làm chuyện quá phòng*?" Có chút do dự mà nói ra. (*ý của ổng là làm chuyện ấy ấy đó)

"Ý ngươi là......?"

"Lão phu nghĩ, miệng vết thương của các hạ khôi phục chậm chạp không phải chỉ vì năng lượng bị tiêu hao quá mức, mà lão phu còn hoài nghi ngài ~ ngài đã mang thai Đại Long vương các hạ rồi!"

Tất thảy chìm vào yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, mang thai? Là mình mang thai?

"Các hạ, lão phu vẫn có chuyện không thể không nói, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, theo lão phu thấy, ngài đã hoài long tử năm năm rồi, nếu trong thời gian này thể lực hồi phục, ngài thực có thể sắp tới có thể sinh hạ long đản rồi, nhưng mà ~!"

"Nhưng mà cái gì?" Vuốt ve khuôn bụng hơi hơi nhô lên của chính mình, vốn nghĩ rằng mình béo lên, nguyên lai là vì bản thân đang dựng dục một sinh mệnh nho nhỏ.

"Nhưng mà với tình trạng của các hạ hiện tại, chỉ sợ không thích hợp sinh con, cho nên ngài phải tu dưỡng thân thể, khôi phục nguyên khí, mà thân thể hiện tại của ngài cũng sẽ vì kỳ sinh sản sắp tới gần mà ngày càng trở nên suy yếu!"

"Nhưng hiện tại căn bản không thể có chuyện hoàn toàn nghỉ ngơi được!" Trong lúc hành quân, không có một cuộc sống thoải mái, cho dù có muốn khải hoàn quay về, chính là cuộc sống vẫn gian khổ như trước!

"Các hạ, theo y thư ghi lại, thần long bởi vì có quan hệ ngoại giới mà thay đổi phương thức sinh sản, từ đẻ trứng biến thành sinh đẻ bằng bào thai ~ như thế lại càng thêm nguy hiểm!"

Im lặng nghe lão quân y nói, cười cười.

"Đừng nói cho bất luận kẻ nào biết, ngươi trước ra ngoài đi!"

Lẳng lặng nằm trên giường, hai tay đặt trên bụng, lắng nghe tiếng sinh mệnh mỏng manh tồn tại.

Năm năm, chính mình đã hoài thai một đứa nhỏ năm năm mà cư nhiên hoàn toàn không biết, ngươi là một phụ thân đáng trách đúng không?

Chờ mong ngày sinh của ngươi, thế nhưng lại sợ ngươi sẽ hỏi ta rằng ngươi là đứa nhỏ của ai?

Long châu trên ngực ảm đạm không ánh sáng, miệng vết thương lại một lần nữa bị băng bó lại mà ẩn ẩn đau.

Hết thảy vẫn như cũ chưa từng thay đổi,

Thế nhưng cho dù là ai đi nữa cũng không thể hủy diệt đi sự tồn tại của ngươi, hài tử của ta!

.

.

"Ngươi có yêu ta không?"

"......"

"Làm hoàng hậu của ta đi!"

Từ bầu trời cao cao kia rơi xuống mặt đất cần bao lâu?

Ai cũng không biết, thế nhưng chỉ một câu của Ngao Du, lại có thể làm cho mọi nghi vấn đều trở nên rõ ràng!

"Nhượng Vân Lung làm Long vương đi!"

Bên tai là lý do ngươi nói ra, không cần ta phải vất vả tìm kiếm, ta vẫn sẽ có thân phận cao quý, nhưng lại không phải làm một Long vương, mà làm thê tử của ngươi!

Luôn miệng nói rằng bản thân phải làm hoàng hậu của hắn, nguyên lai ngươi có biết rằng bản thân ta yêu ngươi, yêu đến cái gì cũng không muốn, yêu đến cái gì cũng có thể vứt bỏ, vứt bổ tôn nghiêm, vứt bỏ nguyện vọng, vứt bỏ cái hy vọng xa vời rằng trong lòng ngươi chỉ có ta!

Nguyên lai tất cả những điều này ta cho ngươi còn chưa đủ, nguyên lai điều ngươi muốn nhất lại là chuyện này!

"Được!" Ta cho ngươi, ta cho ngươi thứ ngươi muốn, cho dù là sinh mệnh của ta ta cũng không chút do dự mà cho ngươi!

Sảng khoái đáp ứng, nhìn thấy nét ẩn ẩn u buồn của phụ vương, nhìn thấy hoàng đế bệ hạ bên cạnh cũng giật mình, nhìn thấy cách đó không xa Vân Lung không có một tia phản ứng......

Tầm mắt vẫn như cũ dừng lại trên người ta yêu thương, ngươi cũng giật mình sao?

Giật mình vì không ngờ rằng ta sẽ đáp ứng nhanh như vậy, giật mình vì ta lại không hề tham luyến địa vị một Long vương tôn quý, giật mình vì ta cái gì cũng không có phản ứng!

Lẳng lặng đưa tay đặt trên người Vân Lung, cố gắng đem long ấn trên ngực rơi vào tay y, cảm giác được nhiệt lượng trong người mình chậm rãi biến mất!

Long ấn trên người chậm rãi nhạt đi, Vân Lung, ngươi rốt cục cũng trở thành Long vương chân chính của Ngao Du, mà ta vốn là người không đáng được xưng là Long vương, hết thảy ta đều biết là sai lầm, nhưng hiện tại đã đúng rồi!

Nhìn thấy long ấn in đậm trên người Vân Lung, nguyên lai nó ở trên ngực ngươi lại xinh đẹp như vậy, ngươi trốn không thoát, trốn không thoát khỏi vị trí bên cạnh Ngao Du, không thể ly khai hắn, ngươi chính là Long vương chân chính của hắn!

"Nếu không có việc gì vậ ta cáo lui trước!" Hơi khom người rời đi, đây có lẽ là lần cuối cùng ta không cần quỳ xuống hành lễ xuất hiện trước mắt các ngươi!

Vẫn tươi cười như trước mà rời đi, không còn mong muốn gì, không còn lưu luyến gì nữa ~

Hài từ của ta, phụ thân của ngươi không phải là Long vương cao quý!

Vuốt ve khuôn bụng, từ khi trở về cung liền cảm thấy bất an, nguyên lai tất cả những cảm giác đó chính là vì chuyện này.

Chậm rãi hướng về phía tiểu viện của bản thân, chuyện cũ lại chậm rãi xuất hiện, thế nhưng giờ nhớ lại tất cả đều giống như nhau,

Các ngươi vĩnh viễn là người rất rất cao quý, mà ta lại vĩnh viễn không ngừng đuổi theo bước chân của các ngươi, muốn bản thân thông minh như Vân Lung, muốn bản thân có thể đứng bên cạnh Ngao Du, muốn các ngươi thừa nhận sự tồn tại của ta!

Nhưng mà,

Giờ không chạy nữa, bởi vì ta vĩnh viễn cũng không thể chạy nhanh!

Không đuổi theo nữa, bởi vì ta vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp!

Không xa vọng nữa, bởi vì ta vĩnh viễn cũng không có khả năng thực hiện!

Lấy đi, Ngao Du, nếu còn muốn bất cứ thứ gì trên người ta, ngươi cứ việc tới lấy, cứ mang đi không cần phải cảm thấy áy náy, bởi đó là vì ta khờ, đó là vì ta ngốc, đó là vì ta vô tri!

Vuốt ve sinh mệnh trong bụng,

Cái gì cũng không muốn, nhưng ta vẫn như cũ yêu ngươi!

Hài tử của ta, ta sẽ đưa ngươi đến nhân gian này, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm!

.

.

"Vì sao lại đáp ứng loại chuyện vớ vẩn như vậy?" Lạnh như băng mà phẫn nộ.

Có lẽ tất cả mọi người đều có thể cam chịu, chỉ có chính mình là phụ thân của nó mới đau lòng cho hài tử của chính mình.

Không biết vì sao Liêu Bùi đột nhiên tuyên cáo sắp thoái vị, lại càng không biết vì sao hài tử của mình lại vứt bỏ thân phận của nó, thật sự đáng giá sao?

"Không đáp ứng thì sẽ thế nào?" Không hề nghĩ bản thân sẽ đối mặt với phụ thân của mình, một nam nhân cũng đồng dạng thương tâm ngồi ở đó.

"Ngươi thương hắn?" Cầm lấy tay hài tử của mình, cảm giác được cái lạnh lẽo của nó.

"Yêu! Yêu đến cái gì cũng không muốn nữa!" Tựa vào người phụ thân phía sau, cảm giác được trên thế giới này vẫn còn một nam nhân thuộc về mình, trên thế giới này vẫn còn duy nhất một nam nhân toàn tâm toàn ý vì mình.

Lẳng lặng ôm lấy A Noãn, cái gì cũng đều không muốn sao?

Ông trời, vì sao phụ tử chúng ta lại giống nhau như vậy, vì sao yêu thương rồi cuối cùng cái gì cũng đều không có!

"Vì sao không buông tay?"

"Ngươi cũng đã từng buông tha hắn hay sao?"

Không hề, nguyên lai bản thân cũng không hề buông tha cho hắn, có lý do gì mà hài tử của mình phải buông tha cho hắn đâu!

Vuốt ve mái tóc ngân bạch vẫn xinh đẹp như cũ, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, "Ngươi vĩnh viễn là hài tử của ta, ta vĩnh viễn ủng hộ quyết định của ngươi, mệt mỏi thì còn có ta ở đây, phụ thân của ngươi!" Không phải là phụ vương, mà là một phụ thân luôn bảo vệ hài tử của mình ~!

Xoay người rời đi, nói gì giờ cũng là vô nghĩa, nhưng lại có thể nhìn thấy bước chân của vị Long vương đã đứng tuổi kia khẽ run rẩy, không thể buông tha!

Phụ vương, khí tức trong trẻo lạnh lùng của ngươi là vì yêu đã làm ngươi bị tổn thương, yêu đến chết rồi sao?

Có phải ngươi đã từng xa vọng rằng một nam nhân không thương ngươi sẽ trao cho ngươi tất thảy yêu thương?

Có phải ngươi đã từng bị thương tổn nhiều lắm, mới ở trước mặt người khác không muốn biểu hiện ra ôn nhu của ngươi, nhiệt tình của ngươi, nhân từ của ngươi?

.

.

Màn đêm yên tĩnh, hết thảy đều im lặng, không còn ồn ào náo động, không còn ầm ĩ, chỉ là có chút quạnh quẽ!

"Tiêu Dao Quận Huy ngươi lăn ra đây cho ta!" Đột nhiên một thanh âm rít gào xuất hiện, phá tan hết thảy vốn nên yên tĩnh kia.

Nhìn Ngao Du hệt như một dã thú vọt vào trong viện, "Điện hạ, ngươi có chuyện gì?"

"Ngươi tên tiện nhân này!" Mặt bị giáng lên một cái tát thật mạnh, nháy mắt thiên toàn địa chuyển, lại bị hung hăng đá đến góc tường, toàn thân đập thật mạnh lên vách tường cứng rắn.

Đau quá, xa cách đau đớn đã năm năm, nhìn thấy máu tươi tích lạc trên mặt đất, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

"Nguyên lai ngươi đã sớm biết Vân Lung sẽ vì chịu không nổi sức mạnh của Long ấn mà chết đi, nguyên lai ngươi sảng khoái đáp ứng là vì ngươi muốn y chết, ngươi đừng có nằm mơ, y chết đi ta vĩnh viễn cũng sẽ không yêu thương!" Oán hận bén nhọn, giọng nói lên án đầy phẫn nộ.

Không thương ta? Này ta đã sớm biết!

Vĩnh viễn không thương? Này ta cũng đã sớm biết!

Ta còn biết ngươi chưa từng yêu ta, trong mắt ngươi ta luôn là thế thân không thể sánh với Vân Lung.

Chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt nam nhân nói không thương mình, nhìn ánh mắt hắn, nhìn khuôn mặt hắn, nhìn hết thảy của hắn, nhìn ánh mắt sắc nọn của hắn, yêu sống mũi cao cao của hắn, yêu cánh môi mỏng của hắn......

Thân thủ muốn chạm vào, mà ngươi lại quay đi chán ghét nhìn ta!

Thu hồi bàn tay khững giữa không trung, xấu hổ cười cười.

"Đem cái này nghiền nát đưa cho Vân Lung uống!" Trên tay là hộ thể long châu của chính mình, tuy rằng ánh sáng của nó đã trở nên ảm đạm, nhưng vẫn là long châu thuộc về Long vương có thể giúp Vân Lung chống lại những đợt dày vò kia.

Cười cười nhìn hắn chậm chạp không tiếp lấy, "Không tin? Sợ ta hại chết hắn? Ta đây cùng ngươi về đó, nhìn y uống, nếu y chết, vậy lấy ta kéo dài sự sống cho y!"

Đoạt lấy long châu chưa từng nhìn thấy kia, kéo A Noãn ta bên ngoài chạy thật nhanh.

Tay trong tay cùng ngươi đi trên còn đường nhỏ, đây từng là nguyện vọng của ta......

Cười cười tùy ý để Ngao Du lôi kéo, cảm giác được tay hắn thực nóng, nhìn bóng lưng của hắn, nếu có thể, ta nguyện ý nhìn bóng lưng này cả đời!

Thật hạ tiện, chính là như ngươi nói,ta là tiện nhân, tiện đến ngay cả bản thân cũng có thể thấy mình đê tiện!

"Ba!" Không chút lưu tình đem khỏa Long châu kia ném xuống đất,

Nát tan!

Che ngực, đau nhức đem A Noãn cắn nuốt, long châu giống như trái tim của long tộc, giúp long tập trung năng lượng cần thiết, không có long châu thần long sẽ vĩnh viễn không thể bay lượng, vĩnh viễn mắc bệnh cùng đau đớn tra tấn, thân thể vĩnh viễn sẽ trong trạng thái suy yếu! Đây từng là nhắc nhở của phụ vương, cảnh cáo mình vĩnh viễn không được đem long châu của mình cho người khác, vĩnh viễn không được đánh rơi long châu của mình!

Thực xin lỗi phụ thân, ta đã muốn đem hết thảy của ta cho nam nhân này, thế nên cho đi một viên long châu thì có là gì!

Vô lực tựa vào cửa, nhìn thấy vẻ mặt ngươi vì y lo lắng, nhìn thấy ngươi uy người trên giường kia uống hết long châu của mình,

Nước mắt rơi xuống!

Ngươi có biết đau đớn của ta, ngươi có thể cảm giác được ngực của ta đau thế nào, ngươi có thể bớt chút thời gian nhìn xem một kẻ luôn ở bên cạnh ngươi là ta hay không?

Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của ngươi, vuốt ve vết lõm trên ngực, ta đã đem tất cả của ta cho ngươi, còn lại chỉ duy nhất là sinh hạ đứa nhỏ này cho ngươi!

Yên lặng rời đi, không để ngươi phát hiện ta rời đi, bởi vì cho dù ta có nói ra, ngươi cũng sẽ không biết nỗi thống khổ của ta, ngươi còn vì Long thần của ngươi thức tỉnh mà hưng phấn!

Tập tễnh rời đi, có lẽ chỉ rời đi mới có thể làm dịu lại cơn đau trong ngực.

Ánh trăng lạnh lùng, gió thu lạnh lùng, một cái bóng kéo dài trên mặt đất, một trái tim đau đớn mập mờ, một con người quá sức ngu dại!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro