Đệ nhất chương
Gió đêm mùa thu như đôi tay ôn nhu của nữ nhân, nhẹ nhàng mà vuốt ve khắp nơi, vuốt ve vạn vật.
Đêm yên tĩnh, chim én đã trở về, tiếng ve cũng không còn cất tiếng diễn tấu, hết thảy đều chìm vào yên ả!
Có cơn gió thổi qua, làn tóc trắng phi tán, chỉ thấy mỹ nhân một mình an tĩnh bên hồ.
Nước da tuyết trắng, mái tóc ngân bạch, khuôn mặt tuyệt mĩ, phải chăng ngươi chính là Long thần mà trời xanh ban cho ta!
Nở nụ cười, thanh lệ như đóa sen nở rộ giữa mùa hè!
Ngươi là Long thần của ta!
.
.
Thiên địa hỗn chiến, mây bay hết thảy hóa thành một mảnh!
Thời buổi hiện tại, phân chia thành Long Triêu, Tước Đế, Hổ Đô, ba vương triều cường đại nhất!
Mỗi đại hoàng đế đều được thần thú từ Thần Thú thôn bảo hộ, bất luận nguy hiểm gì cũng không thể tiến công; mà bản thân là người được thần thú bảo hộ, hoàng đế phải cấp ân trạch cho nhân dân.
Thế nên, nhiều thế hệ triều đại qua đi, dân chúng vẫn luôn an cư lạc nghiệp, chính là nhờ thần thú linh thiêng!
Quý như rồng, bình như giao, tiện như dẫn. ("Quý như rồng, bình dân như thuồng luồng (?), hèn mọn như giun đất". Mình muốn để nguyên cho nó... tao nhã :">)
Long Triêu ai ai cũng biết rõ đạo lý này, tất thảy mọi người đều thành kính tin tưởng rằng người mà rồng hóa thân thành chính là thần, mà người do giun đất hóa thân thành chính là ma vật, là dơ bẩn không bằng con người.
.
.
Long Triêu, Thần Thú thôn.
Cự long trong dãy núi thống khổ giãy dụa, thân hình trắng noãn ở trong sơn cốc hiện ra, long vương hiện tại đang dựng dục long vương kế tiếp, cũng chính là bạch long tiếp theo bảo hộ Long Triêu!
Mặt khác, thôn dân lo lắng nhìn bạch long thốn khổ giãy dụa cũng không dám tới gần, bởi vì trong lúc sinh con cự long dị thường suy yếu, tự tiện xâm nhập, kết quả có thể chính là hai đời long vương cùng nhau mất đi.
Đuôi rồng thật lớn va đập mặt đất, khắp nơi chấn động đều như run rẩy!
Đau đớn cường đại lại càng tăng lên, bụng bắt đầu co rút lại.
Một quả trứng rồng sáng tựa ngọc thạch giáng lâm!
Giây lát sau, cự long liền hóa thành một thanh niên tuấn mỹ, nhưng thanh niên nọ đã suy yếu nghiêm trọng.
Muốn đem đứa nhỏ thu vào trong ôm ấp của chính mình, lại bị chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm người nọ khiếp sợ.
Không thấy đứa nhỏ!
Không thấy trứng!
Tái nhợt nhìn mặt đất rỗng tuếch bên cạnh, vuốt ve bụng dưới đã từng hở ra.
Hài tử của ta bị trộm đi!
Từ đó, không một người nào còn ở lại Long Triêu thần thú thôn, mọi người đều đi tìm long vương kế tiếp nọ.
.
.
"A Noãn ~ mau đi nhặt về đây!" Trên bờ sông, cẩm y thiếu niên cao ngạo hướng tiểu phó (người hầu) bên cạnh ra lệnh.
"Vâng, thưa thái tử điện hạ!"
Y, Long Triêu đệ nhất vương tử Ngao Du, thái tử đương triều.
Hèn mọn quỳ trên mặt đất, đối với thái tử cao cao tại thượng, chưa từng phản kháng, cũng sẽ không phản kháng.
"Điện hạ, như vậy rất nguy hiểm! Con diều này ta không cần." Bạch y thiếu niên, mái tóc ngân bạch, da thịt tuyết trắng, thật đẹp, tuy vẫn còn là thiếu niên, nhưng tương lai không xa, nhất định chính là một mỹ nhân hiếm có.
"Diều này không phải ngươi thích nhất sao? Vân Lung " Sủng nị nhìn Vân Lung, vuốt ve mái tóc trắng phiêu dật, "Chỉ cần là ngươi thích, ta đều sẽ cho ngươi! Ngươi không cần như vậy được không?"
Bạch y thiếu niên cười gật gật đầu.
Vân Lung, tôn tử của Tể tướng đương triều, được ca tụng là "Du Long công tử."
"Còn không mau đi lấy về!" Không còn sủng nị như đối với Vân Lung, chỉ còn cái nhìn khinh thường đối với hạ nhân.
"Vâng, vâng.....!"
Run rẩy cởi giầy, thật cẩn thận sải bước xuống con sông chảy xiết, tiểu phó thân thể gầy yếu hơi run rẩy, nước sông lạnh như băng không ngừng dồn dập quất lên đôi chân gầy yếu.
Lạnh buốt, đau đớn, không có giầy bảo hộ, hai chân thẳng tắp đứng trên tảng đá bén nhọn, nhưng lại không muốn giầy bị ướt, bởi vì chính mình chỉ có mỗi một đôi giầy a!
"Nhanh lên!" Tức giận thúc giục tiểu phó.
"Vâng! Vâng!"
Hai chân hơi hơi đứng vững, cố gắng hướng con diều bị mắc trụ trên tảng đá giữa sông đi tới, nước sông chảy càng mãnh liệt.
Khó khăn chống đỡ thân thể, cố gắng với lấy con diều điện hạ cần kia.
Cầm lấy con diều đáng thương, tiểu phó khó khăn di động hai chân đã muốn bị nước sông khiến cho đông cứng, tựa hồ đã không còn cảm giác đau nữa.
"Điện hạ, thiếu gia, diều đây!" Cố gắng ở giữa sông hướng người trên bờ đưa diều qua, hy vọng thiếu gia cùng điện hạ có thể tiếp được diều, hy vọng thiếu gia cùng điện hạ có thể vì cố gắng của mình mà khoái hoạt.
"Sao lại ướt như vậy? Vân Lung, lần sau ta... cho ngươi một cái mới đi, còn cái này đem vứt!" Trên khuôn mặt non nớt mà anh tuấn là đáng tiếc cùng bất đắc dĩ, nhưng những biểu tình kia đều chỉ là vì con diều đã bị ướt.
"Ân, cũng không còn cách nào khác! Chúng ta trở về đi!" Vân Lung bất đắc dĩ nhìn con diều kia, cũng nhân tiện nhìn thấy tiểu phó vẫn như cũ đứng ở giữa sông, "A Noãn, chúng ta đi thôi! Trở về, nhanh lên!" Tuy rằng không có ý định cưỡng chế, nhưng vẫn duy trì thái độ cao cao tại thượng như cũ.
"Vâng!" Yên lặng thu hồi cánh diều trong tay, vẫn tươi cười như trước, nhưng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Gian nan bò lên bờ sông, thủy chung vẫn không buông ra con diều trong tay, cho dù thiếu gia bọn họ đã không còn cần nữa.
Bàn tay nhỏ bé xoa nắn đôi nhân cứng ngắc, hy vọng có thể xua đi một chút đông lạnh.
Gió nhẹ thổi qua, mới phát hiện quần áo chính mình đã ướt đẫm hơn phân nửa.
"Nhanh lên!" Cách đó không xa là tiếng quát tháo của thái tử điện hạ.
"Vâng! Vâng!"
Vội vàng tìm kiếm giầy của chính mình, lại phát hiện không biết từ khi nào, hắn đã chỉ còn lại mỗi một chiếc trơ trọi ở đó.
Vẫn như cũ cầm lấy cái không còn là diều kia, chậm rãi đem nó bỏ vào lòng sông, như nước chảy bèo trôi mà trôi đi.
Cầm lấy chiếc hài duy nhất còn lại bên người kia, vội vàng hướng đám người phía trước chạy tới, tuy rằng hai chân vẫn đau đớn như cũ.
Hết thảy tựa hồ cái gì cũng không hề phát sinh, vẻn vẹn chỉ có một con diều bị chủ nhân vứt bỏ mà thôi, ai cũng không chú ý tới tiểu phó vì chủ nhân mà xuống sông lạnh tìm diều giữa mùa đông — A Noãn.
Đi theo thân ảnh của thiếu gia, ai cũng không để ý đến tiểu phó gầy yếu.
A Noãn, một người vừa sinh ra liền bị vứt bỏ tại nơi bình dân hèn mọn nhất ở Long Triêu, ai cũng không biết hắn gọi là gì. Hắn chỉ là một đứa nhỏ, đơn giản chỉ là hắn tươi cười thực ấm áp, liền được gọi là A Noãn. (Noãn: ấm áp)
Năm sáu tuổi bị lái buôn bán vào phủ Tể tướng, từ đó về sau liền đi theo thiếu gia lớn hơn mình một tuổi.
A Noãn không tuấn mỹ như thiếu gia, chỉ có thân hình gầy yếu, cùng khuôn mặt không được tính là xinh đẹp, duy nhất được người ta khen ngợi là mái tóc đen nhánh.
Từng có người hỏi qua A Noãn, có thấy ghen tị hay không khi vĩnh viễn ở phía trước mình kia là Vân Lung thiếu gia, A Noãn chỉ là cười cười, "Ai cũng có vận mệnh của chính mình, A Noãn chỉ là một hạ nhân, không có quyền lực như thiếu gia, huống chi, A Noãn có thể đọc sách viết chữ, đều là nhờ thiếu gia chu cấp, A Noãn không tham!"
A Noãn quả thật không tham, không tham tài, không tham vui, hệt như vì mộng trong lòng mà sống......
Chính là, về sau, khi có cái tên mới A Noãn mới biết được, hư mộng này của mình thực xa xôi, xa đến ngay cả chính bản thân mình cũng phải cảm thán, như si nhân thuyết mộng. (người ngốc nói chuyện viển vông)
Si nhân vĩnh viễn chỉ là thuyết mộng!
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro