Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ ngũ chương


Nến đỏ lệ, lệ đỏ nến, một mình trong phòng không biết nên làm gì.

.

Nỗi bi ai nhất của một tân nương là như thế nào?

Hết thảy đều là một màu đỏ rực, nơi nơi tràn ngập cười vui, tràn ngập hạnh phúc, bởi vì Long Triêu sắp nghênh đón Hoàng đế thứ bảy mươi bảy, nghênh đón Long vương thứ bảy mươi bảy, còn có vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ kia!

Huyên náo tràn ngập kinh thành, tràn ngập hoàng cung, tràn ngập cả Long viện vốn tĩnh lặng.

Lẳng lặng nhìn nô tỳ đứng đầy một căn phòng, nhìn hạ nhân thay y phục cho mình, từ lúc nào đã bắt đầu như vậy?

Đôi mày thanh tú cau lại, đầu óc tự hồ như từ lúc long châu rời đi liền trở nên mau quên!

Tùy ý để hạ nhân thay cho mình bộ xiêm y đỏ tươi, tuy rằng bụng có hơi chút nhô lên, nhưng chắc chắn ai cũng không nghĩ rằng bên trong chính là Đại Long vương đời kế tiếp!

Nhìn đôi tay của chính mình, yên lặng mà nhìn, cái gì cũng không nghĩ cái gì cũng không làm, chỉ là lẳng lặng nhìn.

Có lẽ sẽ có người nghĩ rằng đó là hành động mà một tân nương tử xấu hổ muốn xác thực lại hôn ước của mình, nhưng không ai biết rằng một tân nương không được yêu thương lại bi ai như thế nào.

Ba tháng, từ sau lần khởi binh vấn tội đó, ba tháng không hề gặp Ngao Du, nghe nói Vân Lung của ngươi đã chấp nhận ngươi?

Ta nên cao hứng hay vẫn là bi ai đây?

"Các hạ, chuẩn bị đã tốt lắm!"

Nhìn thấy chính mình trong gương, mũ phượng nặng nề hoa lệ, lễ phục đỏ rực chói mắt, trên người là vô số loại trang sức, tất cả đều xinh đẹp, đêì xinh đẹp như thế!

"Có yên chi* không?" Thanh âm khàn khàn vang lên, lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt trong gương kia. (*yên chi: son)

"Các hạ, người là tân nương xinh đẹp nhất ta từng xem đó!" Bên cạnh là tiểu nha đầu cao hứng phấn chấn nói.

Xinh đẹp? Xinh đẹp? Thế nhưng tại sao người trong gương kia lại tái nhợt như quỷ vậy?

"Ta cần yên chi!" Lần đầu tiên lớn tiếng với nha đầu bên người.

"Vâng, vâng!"

Cầm yên chi trên tay, vẫy lui tất cả hạ nhân trong phòng, lẳng lặng ngồi trước gương.

Chậm rãi cười, vì sao tất cả mọi thứ lại bắt đầu trở nên mơ hồ như vậy, vì sao tất cả mọi thứ đều trở nên đục ngầu không rõ, vì sao ta lại cảm thấy thương tâm như vậy!

Đợi lâu như thế, chờ mong lâu như thế, đổi lấy chính là hôn sự ta khát vọng đã lâu, thế nhưng ta lại không có tình yêu của ngươi!

Nhẹ nhàng vì chính mình tô son, chậm rãi mím lại ~

"Các hạ, đã đến giờ!" Thanh âm thúc giục vang lên.

"Ân, vào đi!"

"A, các hạ đúng là một tân nương xinh đẹp nhất thế gian!"

Bên tai là những lời khen ngợi, thế nhưng đẹp hay không đẹp đã không còn quan trọng nữa,

Không phải sao!

Khẽ mỉm cười với nha đầu bên người, nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của nàng, nếu có thể trở về quá khứ, ta có lựa chọn kết cục này hay không?

Cung điện rộng lớn, tất cả văn võ bá quan đều đang đợi tiến hành nghi thức.

Đầu tiên, là đại điển đăng cơ cùng Long thần tiếp chưởng nghi thức.

Xa xa nhìn thấy hai dáng người tiêu sái, bọn họ rất chói mắt, rất cơ trí, anh minh, hết thảy hết thảy đều là một sự kết hợp hoàn mỹ.

Ngao Du lúc này lòng tràn đầy vui mừng, nhìn thấy người mình yêu thương mười mấy năm đang bên cạnh mình, thần long của hắn, rốt cục cũng thuộc về một mình hắn!

Thứ hai, là đại điển phong hậu.

Chậm rãi đi trên thảm đỏ, mũ phượng trên đầu quá nặng, nặng đến khiến A Noãn cảm thấy hít thở không thông, trên thân thể nguyên bản suy yếu mồ hôi đã chảy dài.

Ta sẽ đi đến trước mặt ngươi, cho dù trong mắt ngươi vĩnh viễn không có ta;

Ta sẽ trở thành hoàng hậu của ngươi, cho dù bên cạnh ngươi không cần sự tồn tại của ta;

Ta sẽ chống đỡ được đến cuối cùng, cho dù ta đã sức cùng lực kiệt!

Chậm rãi đi, chuyện cũ lại dần dần hiện ra, ngươi đối ta cười, đối ta ôn nhu, đôi ta cường thủ hào đoạt, hết thảy hết thảy đều vẫn tươi mới như thế,

Truy đuổi thân ảnh của ngươi, đợi chờ thân ảnh của ngươi, nhìn thấy bóng dáng của ngươi, tựa hồ đã trở thành thói quen của ta!

Ngẩng mái đầu nặng trịch, nhìn thấy ngươi cao cao tại thương, cách đó không xa còn có Vân Lung mặt vẫn không chút thay đổi,

Không hề khóc, không hề rơi lệ, không hề yêu ngươi, hết thảy hết thảy vẫn theo hôn lễ mà tuyên bố đến giờ khắc cuối cùng.

"Kết thúc buổi lễ!" Thanh âm bén nhọn hoa phá trường không, cử quốc vui mừng!

Chậm rãi ngẩng đầu, thấy ánh mắt Ngao Du đang nhìn mình, khẽ cười cười, lại phát hiện Ngao Du lúng túng quay đầu đi, ai cũng không phát hiện ra, ai cũng không chú ý đến!

Lẳng lặng cúi đầu, tươi cười vẫn đọng lại trên mặt!

Yên tâm, ta sẽ không nghĩ rằng ngươi vẫn yêu ta, sẽ không lại xa vọng rằng ngươi có thể còn yêu thương ta, sẽ không vì một ánh mắt của ngươi mà nghĩ rằng mình sẽ trở thành Long thần trong lòng ngươi, sẽ không bởi vì ngươi liếc mắt một cái mà hưng phấn đến quên hết tất cả, quên đi chính mình là ai, quên bản thân là ai, quên bản thân hiện tại cái gì cũng không có, lại không biết lượng sức mà cùng Long thần trong lòng ngươi so sánh, bởi vì ta biết, ngươi thua nhất định sẽ là ta! Có lẽ, ta căn bản không có tư cách cùng y so sánh, bởi vì trong lòng ngươi chưa từng có sự tồn tại của ta, cho dù là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai không xa kia!

Nhìn Vân Lung ngồi một bên, ngươi có yêu Ngao Du không? Ngươi đã quên Bồi Triển kia rồi sao?

Hồng trần cuồn cuộn, ai là người cuối cùng, ai là người ai yêu nhất?

Ngươi và ta đều biết đáp án, thế nhưng thiên ý trêu người, ai cũng phải sống trong nỗi thống khổ!

Nến đỏ lay động, gió thu phơ phất, hết thảy khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Trên người là bộ lễ phục vẫn chưa thay ra, dù biết rằng Ngao Du sẽ không xuất hiện.

Bỏ mũ phượng xuống, thân thể giống như được giải phóng, không còn đủ loại giam cầm, nguyên lai lại có thể thoải mái như vậy!

ngao Du, ngươi dùng đỉnh đầu mũ phượng đem ta vây lại bên cạnh ngươi, không cho ta rời đi, có sợ ta về sau sẽ không sinh long vương hài tử cho ngươi, bởi vì Long vương hiện tại của ngươi sẽ không sinh hài tử!

Miễn cưỡng dựa vào mép giường, nhìn thấy ánh nến lập lòe sáng tối, đã từng ảo tưởng rất nhiều loại khung cảnh thành thân, ảo tưởng rất nhiều thứ muốn nói với ngươi đêm động phòng, đa từng ảo tưởng rằng ngươi se thật sự yêu ta.

Ngươi không biết, rằng trong mắt ngươi chưa từng có bóng dáng của A Noãn, thậm chí ngay cả câu trả lời cũng đã nghĩ tới hàng trăm lần, khi ngươi nói yêu ta, khi ngươi nói muốn cùng ta cả đời này, khi ngươi nói sẽ không rời khỏi ta!

Bụng hơi nhảy lên, mềm nhẹ vuốt ve khuôn bụng, tối nay vẫn là ta cùng ngươi ngủ, hài tử của ta!

Lẳng lặng nhắm lại hai mắt, có lẽ khi mở mắt ra, nến đỏ đã cháy hết, còn ta sẽ vấn một mình một người ở đây!

Ai ai cũng đều biết, Long Triêu có một vị hoàng hậu mỹ mạo tuyệt thế chưa bao giờ lộ diện, mặc kệ sự kiện trong đại thế nào, hoàng hậu xinh đẹp này cũng sẽ không xuất hiện, mà bên cạnh hoàng đế bệ hạ thủy chung chỉ có một mình Long thần!

Long hậu điện trong trẻo mà lạnh lùng, chưa từng có nhiều hạ nhân, không có những bài trí phồn hoa, không có những xa hoa bố trí ~

Vẫn như cũ ngồi bên cửa sổ nhìn mây trắng trên bầu trời, yên lặng nghĩ khi chạm đến tầng tầng mây trắng kia liệu sẽ có cảm giác thế nào!

Bụng đã nhô lên thật rõ ràng, cho nên A Noãn từ ngày đại hôn đó, không ra khỏi cửa cung nửa bước, bởi vì đương kim hoàng thượng không bước đến thì sẽ có ai tiến vào chứ!

Ai cũng không biết A Noãn sắp sinh, ai cũng không biết!

Bởi vì hắn là một hoàng hậu ngay cả ngày đại hôn cũng là một mình trông phòng!

"Long vương các hạ an!" Ở cửa đột nhiên xuất hiện một tiếng vấn an.

"Lui ra đi!" Vẫn là thanh âm trong trẻo như trước.

Nhìn thấy Long vương tiến vào đại điện, Long vương của hoàng đế hiện tại, vẫn như cũ xinh đẹp như vậy, vẫn như cũ chói mắt như vậy!

"Long vương các hạ an!" Gian nan quỳ xuống, hướng Long vương cao cao tại thượng hành lễ.

"Không cần, ngươi ~!" Giật mình nhìn thấy khuôn bụng nhô cao hở ra của A Noãn, "Ngươi mang thai?"

Mỉm cười đứng một bên, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn bụng, "Thiếu gia, ngươi là người đầu tiên biết đến nó a!"

"Hắn không biết?"

"Biết thì thế nào, mà không biết thì thế nào, hết thảy vẫn sẽ không thay đổi, vậy thì làm sao phải nhọc công tốn sức!"

"Thế nhưng chuyện Long vương mang thai là rất trọng đại a!" Lôi kéo A Noãn ngồi xuống.

"Ta đã không còn là Long vương!"

Xấu hổ quay đầu, "Ngươi hận ta sao?"

Lắc đầu cười, từ khi đại hôn bắt đầu, ta đã nghĩ thông suốt, cho dù không có Vân Lung, hắn cũng sẽ không yêu ta, không vì sao cả, chỉ đơn giản là ánh mắt chán ghét của hắn đã nói lên tất cả.

"Hắn yêu ngươi!"

"Hắn không thương ngươi, chưa từng có, trước kia không, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không!" Kích động nói ra cảm giác của mình, có lẽ A Noãn bình tĩnh trước mắt sẽ hiểu được cảm giác của y, cho nên y tìm đến hắn, "A Noãn, ngươi giúp ta được không?"

Im lặng nhìn Vân Lung kích động trước mắt, ngươi không thương, nhưng ta yêu a, thế nhưng hắn không thương ta, đúng như ngươi nói, quá khứ đã không, hiện tại không, tương lai sao? Tương lai vẫn sẽ không!

"Bồi Triển không chết?" Bình tĩnh vuốt ve bụng, cúi đầu nhìn hài tử của mình.

"Ngươi biết?" Giật mình nhìn A Noãn không chút sợ hãi, cứ nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có y mới biết Bồi Triển không chết, hơn nữa chính y cũng chỉ mới biết không lâu, "Chuyện này hết thảy là ngươi làm!" Đột nhiên cảm giác khó hiểu dâng lên khiến Vân Lung bất an.

Khẽ cười cười, chỉ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông không khí thật lạnh a!

"Là ngươi cứu hắn, là ngươi!" Kích động kêu lên, kích động lắc lắc A Noãn, "Thế nhưng vì sao, vì sao lại cứu hắn?"

"Là ngươi nói nhé?" Thản nhiên nhìn Vân Lung.

"Ngươi muốn Ngao Du trong mắt chỉ có ngươi?" Không hiểu mà nhìn hắn, nếu là vì nguyên nhân này, vậy vì sao hắn sau đại hôn lại yên lặng ở lại nơi này, vì sao hắn không còn theo đuổi Ngao Du như trước kia, nếu hắn nghĩ muốn thu hút sự chú ý của Ngao Du, vậy tại sao hắn lại không đem chuyện mình mang thai nói ra.

Cười cười, có lẽ khi bản thân dùng huyễn thuật lừa gạt người khác cứu Bồi Triển, thật sự nghĩ tới nguyên nhân này, nhưng hiện tại? Hiện tại đã không còn muốn nữa, coi như bản thân làm việc thiện đi, dù sao Bồi Triển cũng không phải là một kẻ tội ác tày trời.

"A Noãn, ta biết ngươi hận ta, ta mặc kệ ngươi cứu Bồi Triển vì nguyên nhân gì, cám ơn ngươi!" Kích động mà mạnh mẽ nắm lấy người trước mắt vẫn một bộ dáng lạnh lẽo, giống hệt như Long vương trước kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần thánh, nhưng trong mắt hắn lại để lộ ra chân ý thiện lương, ôn nhu vuốt ve khuôn bụng, "A Noãn, ngươi biết không, người có thể giúp ta chỉ có ngươi!"

"Giúp ngươi thoát khỏi Ngao Du? Giúp ngươi có thể cùng người ngươi yêu ở cùng nhau?" Chậm chọc cười cười, Ngao Du yêu ngươi, nhưng mà ngươi lại muốn chạy trốn! "Ngươi đã biết ta hận ngươi, vậy vì sao ta lại phải giúp ngươi, ngươi biết Ngao Du yêu ngươi, cho dù ngươi có rời đi hắn cũng sẽ không yêu ta, vậy ta đây vì sao phải giúp ngươi, vì sao phải nhìn ngươi cùng tình nhân của ngươi thành thân?"

Giật mình nhìn A Noãn sắc mặt tiều tụy, hóa ra A Noãn cũng có lúc thế này, khắc nghiệt như vậy, căm thù một người như vậy, "A Noãn, ta van cầu ngươi, chỉ có ngươi mới giúp được chúng ta!"

"Ngươi chính là Long vương của Long Triều, ngươi không thể rời đi!" Thân thủ chạm vào long ấn trên người Vân Lung.

"Không phải, lúc đó tâm ý ta đã nguội lạnh, ta cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn không còn nhìn thấy Bồi Triển ~ cho nên ~!"

"Cho nên ngươi lựa chọn buông tha nhân sinh của ngươi, vì ngao Du dùng người nhà của ngươi uy hiếp ngươi?" Chậm rãi đứng dậy khỏi ghế dựa, dừng trước cửa sổ, "Thế nhưng hiện tại ngươi rời đi, thì vẫn còn người nhà của ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?"

"Ta không biết, thế nhưng ta biết nếu ta hiện tại buông Bồi Triển ra, ta thà chết đi!"

Nhìn Vân Lung quyết tuyệt, rất muốn cười, đúng vậy, nếu tâm chết rồi ngươi cũng có thể chết theo, thế nhưng lòng ta đã chết, mà ta lại không thể chết đi, ngay cả tư cách được chết ta cũng không có, đơn giản là vì ta là long nhân trời sinh!

"Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?"

"Cho ta long phù của long tộc các ngươi!"

Long phù, là công cụ kêu gọi của long tộc, mặc kệ kẻ nào có được long phù, người long tộc sẽ hỗ trợ vô điều kiện, thậm chí có thể để bọn họ ở lại Thần thú thôn, đó là nơi duy nhất Hoàng thượng không thể quản cũng không thể vào.

"Thế nhưng ngươi không thể ra khỏi cửa cung!"

"Ngươi có thể cho ta đi ra ngoài a, ngươi là hoàng hậu, ngươi có quyền lực cao nhất ở nơi này!" Lo lắng nói.

Châm chọc cười, "Như vậy Ngao Du sẽ giết ta!"

"Chuyện này ~" Đột nhiên phát hiện ra A Noãn vẫn tươi cười như cũ lại trở nên xa lạ, thậm chí ngay cả ánh mắt hắn nhìn mình cũng trở nên thâm thúy.

"Ngươi về trước đi, ta sẽ an bài!"

Hết thảy khôi phục yên tĩnh, tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh, hết thảy đều là phồn hoa trong mộng!

Hài tử của ta, ngươi có cảm thấy phụ thân của ngươi rất ngu xuẩn không?

Vì sao phải giúp y, vì sao phải giúp một người chỉ mang thống khổ đến cho mình?

Ta đã không còn muốn tình yêu của ngươi, Ngao Du, giúp y không phải vì ta muốn ngươi nhìn ra, chỉ là ta muốn trong ba người chúng ta ít nhất cũng có một người cảm thấy khoái hoạt, ít nhất cũng có một người cảm thấy hạnh phúc khi được tồn tại!

Không hơn!

Đêm đông lạnh lẽo dị thường, một mảnh yên tĩnh!

"Vì sao không cho ta biết?" Trong lời nói lạnh như băng là ôn nhu, là thương tiếc.

"Thực xin lỗi!" Khó khăn bước vào biệt viện chưa từng tới mấy tháng qua.

"Đã bao lâu rồi?"

"Gần sáu năm!"

"Đáng giá sao? Như vậy ngươi sẽ chết đi! Ngươi có biết sinh đẻ bằng bào thai thống khổ đến mức nào không, ta nói cho ngươi biết, long tộc chúng ta không giống với phàm nhân, năm năm đẻ trứng là tốt nhất!" Phẫn nộ kêu gào, nhìn thấy hài tử của mình đã suy yếu đến mức đi đường còn khó khăn, cảm giác đau lòng hệt như năm đó sinh hắn ra, "Ngươi vẫn còn thương kẻ đó sao?"

Suy sụp ngồi trên ghế đã, nhìn lên sao trời nhiều đến vô cùng, bên ngươi là phụ thân của mình, "Yêu sao? Không yêu! Ta đã yêu đến ngay cả long châu cũng không còn, yêu đến ngay cả chính mình cũng không biết bản thân đang làm gì! Yêu đến cái gì cũng không muốn sinh, yêu đến ngay cả có yêu lại thêm lần nữa cũng không thể!"

"Vậy có hận không?" Nắm chặt hai bàn tay lạnh lẽo.

"Hận? Hận a! Hận hắn vì sao không nhìn ta, hận hắn vì sao trong mắt mãi mãi cũng không có sự tồn tại của ta, hận hắn ngay cả đại hôn cũng không đến phòng ta! Hận đến ngay cả chính mình cũng không biết là muốn giết hắn hay vẫn tha hắn, hận đến ngay cả dũng khí để khóc cũng không có, hận đến ngay cả cửa cũng không dám nhìn, sợ hắn sẽ đột nhiên xuất hiện!" Quay đầu lại nhìn phụ thân vẫn tuấn mỹ như trước nhưng đã trải qua quá nhiều thương tâm, "Thế nhưng yêu cũng tốt, hận cũng thế, hết thảy đều đã là quá khứ, ta buông tha tình yêu dành cho hắn, buông tha hận thù dành cho hắn, ta cái gì cũng không muốn nữa!"

"Theo ta trở về đi!" Lẳng lặng nói, "Chúng ta trở về nghĩ biện pháp, ta sẽ không để ngươi chết! Ta hoài thai năm năm sinh ra ngươi, hài tử của ta, ta sẽ không để ngươi chết!"

"Thế nhưng ta sẽ không để cho hài tử của ta chết, phụ thân, ta cũng là một phụ thân, ta sẽ không để hài tử của ta chết trong bụng ta!" Quyết tuyệt nhìn phụ thân của mình, ta sẽ không vứt bỏ sinh mệnh của đứa nhỏ này.

"Ngươi còn nói nữa!" Giật mình nhìn khuôn mặt của A Noãn, "Ngươi muốn chết?" Nỗi sợ hãi không tên bao phủ, muốn lừa chính mình, rằng hài tử của hắn không tuyệt vọng đến vậy, thế nhưng nhìn khuôn mặt kia, nhìn khuôn mặt cứ mãi tươi cười kia, tuyệt vọng đã bao phủ lấy hài tử của hắn, nó muốn chết, nó thật sự muốn chết!

Long tộc không thể tự sát, cho nên A Noãn mới muốn lợi dụng sinh sản mà chết đi, cho nên hắn không hề do dự đem long ấn giao ra, đem long châu cho người khác, thậm chí không nói cho bất luận kẻ nào biết hắn mang thai! Chỉ vì điều đó có thẻ giúp hắn chết đi!

Không trả lời, không nói cái gì nữa, chậm rãi rời đi, rời khỏi ôm ấp của phụ thân, cho dù biết rằng phụ thân của mình cũng rất thống khổ.

Quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của phụ thân vẫn mờ ảo dưới ánh trăng, thế nhưng nhìn qua lại yếu ớt như vậy, "Nếu ngươi còn thương ta, vậy giết ta đi!"

Không quay đầu lại, bởi vì không dám quay đầu lại, bên tai tràn ngập tiếng gào thét của phụ thân, "Hắn xứng đáng để ngươi làm vậy sao? Hắn xứng đáng sao?"

Xứng đáng sao? Ta không biết, thật sự không biết, nếu ai có thể nói cho ta biết vì sao ta lại yêu thương nam nhân này, có lẽ ta có thể nói cho ngươi hắn có đáng giá không!

Mùa đông năm ấy, Long Triều cả nước kinh hãi, lần đầu tiên hoàng đế Long Triêu không có Long vương phụ tá, có người nói rằng Long vương là vì thượng thiên gọi về, trong một đêm liền mất tích, mà cùng ngày đó Hoàng thượng nổi giận, cả nước lùng bắt, thế nhưng vẫn như cũ không tìm thấy thân ảnh của Long vương!

Vẫn là mùa đông năm ấy, đệ nhất nhâm hoàng hậu của hoàng đế Long Triêu, sau ba tháng được phong hậu liền bị phế, quan nhập lãnh cung, bất quá có người đồn rằng vị hoàng hậu tuyệt mĩ như tiên này, chưa từng được Hoàng thượng sủng hạnh, ngay cả trong ngày đại hôn cũng chưa từng được chạm qua!

Hết thảy cũng chỉ là truyền thuyết, mà sự tình chỉ có đương sự biết, chính là tất cả những chuyện này đều đã bị phấn sức*, ai cũng không thể hiểu được! (*phấn sức: che đậy)

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro