Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ cửu chương


"Ngươi tỉnh?" Nhìn hàng lông mi của Ngao Du run run, hắn biết vị hoàng đế ngủ say này sắp tỉnh lại.

Thanh âm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc như vậy.

Mở mắt, trước mặt là người trong mộng mình mong nhớ ngày đêm, là người từng bị phong bế trong băng, A Noãn!

"Là ngươi sao?" Run rẩy nhìn người trước mắt, một thân áo choàng tuyết trắng, vẫn là khuôn mặt mỉm cười như trước.

"Thật tốt quá, ngươi không chết! A Noãn của ta!" Gắt gao ôm lấy A Noãn, không có chết, A Noãn không có chết!

Cảm giác được người trong lồng ngực giãy dụa, chậm rãi buông ra, lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt A Noãn.

"Ngươi nhận sai người rồi!" Lạnh lùng đẩy Ngao Du ra, "Ta là Quận Huy, không phải A Noãn!"

Ngơ ngác nhìn A Noãn trước mắt không chút thay đổi, hắn không nhận ra ta? A Noãn không nhận ra ta?

Điên cuồng bắt lấy A Noãn, "Không, sẽ không, ngươi là A Noãn!"

"Buông, buông ta ra a!" Đau nhức đẩy nam nhân kinh khủng trước mắt, người cứ luôn miệng nói mình là A Noãn ra.

"Không, ta không buông, ngươi là A Noãn của ta, ngươi là A Noãn, ta biết!" Ngươi biết khi ngươi nói mình không nhận ra ta, lòng ta đau như thế nào không, đừng quên ta, A Noãn, ta cầu ngươi!

"Buông hắn ra!" Bị ngoại lực ngăn cản, đập vào mắt là một khuôn mặt khủng bố, một khuôn mặt đầy vết thương do đao gây ra. "Ngươi trước ra ngoài đi, ta cùng hắn nói chuyện!"

A Noãn ly khai, thế nhưng Ngao Du vẫn si ngốc như cũ nhìn bóng dáng một mạt trắng toát kia.

"Ngươi thương hắn?" Đánh vỡ không gian yên tĩnh tạm thời.

"......"

"Hắn đã không biết ngươi là ai nữa!" Xoay người nhìn những chiếc lá mùa thu lướt qua ngoài cửa sổ, ta biết này đối với một người vừa nhận ra người mình yêu thương chân chính là một cơ hội rất lớn!

"......"

Không có biểu hiện điên cuồng, không có biểu hiện thống khổ, thế nhưng hiện tại so với điên cuồng còn đáng sợ hơn, bởi vì Ngao Du trong mắt chỉ là tĩnh mịch.

"Khối băng duy trì thân thể của hắn là một vật chất đặc thù, không những bảo tồn được thi thể, mà còn có thể làm nhạt cảm tình, càng kỳ diệu hơn chính là xóa đi cảm tình, đó là nguyên nhân vì sao hắn lại trở nên khác lạ như vậy!" Hơi nhếch môi cười cười trước sự ngu dại của Ngao Du.

"Ngươi muốn cho ta biết A Noãn đã lựa chọn làm phai nhạt đi tình yêu của mình sao?" Tĩnh mịch mà mở miệng, dường như đã hiểu hết thảy mọi thứ.

"......" Hiện tại im lặng lại chính là Liêu Phi, nếu là ta, ta sẽ lựa chọn tử vong, có lẽ đối với người yêu ta cùng người ta yêu kia mà nói là tốt nhất, mà ngươi sẽ lựa chọn vứt bỏ sinh mệnh mà không phải là tình yêu sao?

"Hắn còn có thể nhớ rõ ta sao?" Nhìn hai tay của chính mình, ta đã phá hủy một người yêu thương ta.

Lắc đầu, "Không phải không nhớ rõ, mà là không thương nữa!" Vẫn mỉm cười như cũ, tuy rằng mạt cười kia lại dữ tợn như vậy, thực xin lỗi, có lẽ kia hết thảy đều là do ta, nhưng nếu không có ta, ngươi sẽ vẫn như cũ yêu A Noãn hay không?

"Không thương?" Cười si ngốc, "Không thương ~?" Nước mắt lướt qua, là không thương sao?

"A Noãn hiện tại sẽ không nhớ rõ ngươi, bởi vì có lẽ trong trí nhớ của hắn, ngươi tồn tại chính là tình yêu của hắn, cho nên ~"

"Cho nên lựa chọn không thương cũng là quên đi ta?"

Vỗ vỗ bả vai Ngao Du, "Trở về đi, nơi đó có phi tử của ngươi, có hoàng cung của ngươi, ngươi rồi sẽ quên hắn, rồi sẽ yêu thương một người khác!"

Gạt bàn tay kia ra, "Không, ta không về, ta sẽ cùng A Noãn trở về, hắn là hoàng hậu của ta!" Phẫn nộ nói lên suy nghĩ của chính mình, mặc kệ A Noãn có còn yêu mình hay không, A Noãn sẽ vĩnh viễn là của mình, huống chi mình cũng yêu hắn!

"Thế nhưng hắn không thương ngươi, thậm chí đã quên ngươi!

"Ta sẽ làm cho hắn yêu ta, hắn sẽ yêu ta!" Kiên nghị nói, ta không cho phép bất cứ ai nói A Noãn không phải của ta, A Noãn không thương ta, không cho phép!

"Phải không?" Cười cười đi ra khỏi phòng, rồi dừng lại một chút, "Nga, đúng rồi, ngươi hẳn là phải gọi ta một tiếng thúc thúc đó!"

Liêu Phi? Là hoàng thúc từng âm mưu phản loạn? Là hoàng thúc đã chết dưới loạn đao sao? Là hoàng thúc từng tuyên cáo rằng Thanh là tất cả của mình sao?

Ngao Du không biết chuyện xưa năm đó, thế nhưng y biết y từng có một hoàng thúc hung hãn, từng có một hoàng thúc gian trá!

Căn phòng khôi phục yên tĩnh, thế nhưng trong lòng toàn bộ đều là một mảnh rối loạn.

A Noãn, ta nên làm thế nào mới có thể đem ngươi trở về?

Ngươi có nguyện ý cùng ta về hay không? Ngươi có nguyện ý tái trở lại làm hoàng hậu của ta không?

Ngoài cửa sổ gió thu vẫn thổi từng đợt, người trong phòng lại không nói lời nào, thế nhưng trong lòng lại hàm những giọt nước mắt tương tư ~~ lá cây rời đi là vì phong vẫn thổi mà cây không giữ lại sao?

Lẳng lặng trở về căn phòng nơi thi thể A Noãn đã từng nằm kia, đã không còn khối băng thật lớn nữa, chỉ còn để lại một mùi hương nhàn nhạt.

Liêu Phi dùng hết sức lực đem A Noãn của mình trở lại, thế nhưng lại để quên tâm A Noãn ở địa ngục.

Đây là sự trừng phạt của thượng đế sao?

Mấy ngày nay nhìn hắn cười, nhìn hắn che chở cho đứa nhỏ trong lồng ngực, nhìn hắn làm việc, nguyên lai chính mình đã từng có tất cả, thế nhưng hiện tại lại đánh mất đi!

"Bệ hạ, tình hình quân sự rất khẩn cấp!" Yên tĩnh bị phá vỡ, là một thị vệ kích động chạy vào.

"Nói!" Khôi phục uy nghiêm bình thường, không có bi ai, không có thê lương, chỉ còn lại uy nghiêm vương giả!

"Quốc vương Hổ Đô Hổ Khâu Liêm dẫn một trăm vạn đại quân xâm chiếm, tuyên bố ~ tuyên bố ~!"

"Nói, đừng có lôi thôi kéo dài!"

"Tuyên bố Long Triều vô Long, Hổ đến thay Long!"

Dáng vẻ bệ vệ phẫn nộ tràn ngập căn phòng nhỏ hôn ám, thế nhưng yên tĩnh đã che giấu hết thảy.

"Ta đi theo ngươi!" Vân Lung nói, "Dù sao ta cũng là Long vương của Long Triều!"

Nhìn thấy Vân Lung đứng ở cửa, còn có Bồi Triển dính lấy y như hình với bóng, "Các ngươi không hận ta sao?"

Hai người nhìn nhau cười, người mở miệng vẫn là Vân Lung, "Đã từng hận, hận ngươi cố tình gây chuyện, hận ngươi bá đạo, hận ngươi điên cuồng, thậm chí hận ngươi vì sao lại yêu ta!" Đến gần Ngao Du, "Thế nhưng hiện tại đã không hận nữa, yêu một người không sai, sai chính là ở nơi này!" Chỉ vào ngực, sai chính là phân tình cảm yêu thương kia.

Nhìn Vân Lung, trong mắt là Bồi Triển ái nhân của y, yêu một người không sai, sai chính là cái tâm đã bỏ qua ái nhân của mình, nếu bản thân có thể biết được, có lẽ A Noãn sẽ không quên mình, hết thảy đều là bản thân tự làm bậy!

"Không cần, ngươi trở thành Long vương là do ta bắt ép, ngươi cũng không muốn làm Long vương không phải sao?" Cười vỗ vỗ Vân Lung, chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể bình tĩnh mà nói chuyện với Vân Lung như vậy, "Hơn nữa Long vương của Long Triều quả thực ta đã chuẩn bị rồi!"

"Vậy ngươi nghĩ bây giờ phải làm sao?" Nhìn thấy một Ngao Du đã trưởng thành hơn rất nhiều, thật chân thành hy vọng hắn có thể trải qua chuyện này thật tốt.

"Nếu hết thảy duyên cớ đều là vì ta, như vậy ta sẽ chấm dứt hết thảy từ chính bản thân ta!" Khôi phục lại một Ngao Du vốn dĩ, thế nhưng mi gian lại thêm một phần tâm tư ái nhân.

"Ân, vậy ngươi cứ xử lý vụ này đi, khi nào cần cứ nói với chúng ta!"

"Ta sẽ!"

Ba người nhìn nhau cười, người từng yêu, người từng được yêu, người từng là địch nhân, hết thảy hiện tại không còn nữa!

"A Noãn, bất luận ngươi có nhớ ra ta hay không, ngươi hãy chờ ta đưa ngươi về nhà!"

Lời nói cuối cùng của Ngao Du với A Noãn khi rời đến chiến trường là, ta sẽ đưa ngươi về nhà!

Đứa nhỏ trong lồng ngực giãy dụa, trước mắt từng là ái nhân của mình, tuy rằng đã phai nhạt đi, thế nhưng nước mắt vẫn rơi, chỉ chớp mắt khi ngươi xoay người đi, một khắc khi ngươi ly biệt!

.

Bệnh dịch tràn ngập, chướng khí tàn sát bừa bãi, Hổ Đô đóng quân phía nam Long Triều.

Thời tiết oi bức khiến phương bắc hằng năm khô xốp càng làm sĩ binh trở nên ẩm ướt mồ hôi cùng nóng nực khó nhịn, huống chi Long Triều lại vừa trải qua một trận nội loạn nên chưa có nhiều sĩ binh tới tiếp viện, thậm chí lương thảo cũng không kịp cung ứng.

Trong đại trước màu vàng là một Ngao Du đang lo lắng, cho dù hắn đã đọc thuộc binh thư, nhưng dù sao yếu cũng không thể địch lại mạnh, gần ba vạn binh sao có thể ngăn cản mười vạn đại quân Hổ Đô quen thuộc địa hình kia!

Vài lần tấn công chính diện đã làm tổn hại không ít tướng sĩ, thế nhưng Hổ quân dáng vẻ bệ vệ sĩ khí lại càng ngày càng cao!

"Quân trinh sát còn chưa trở về sao?" Cởi ra khôi giáp nóng nực, mệt mỏi ngồi trên ghế.

Lắc đầu, trong đại trướng là các tướng quân đã từng rong ruổi trên sa trường, mà hiện tại việc bọn họ có thể làm cũng chỉ là chờ đợi, chờ đợi, lại vẫn như cũ chờ đợi!

A Noãn, ngươi biết không, ta rất mệt mỏi, nơi này căn bản không phải là nơi dành cho con người, ngay cả một khối kiền (?) nơi này cũng không có! Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ đối phó cái tên Hổ Khâu Liêm kia như thế nào?

Đang lúc Ngao Du trầm tư, chợt bên ngoài trướng một mảnh xôn ao, "Báo ~~!"

"Truyền!"

"Báo, thuộc hạ phát hiện cách năm mươi dặm có một vách núi, thuộc hạ tới xem, vượt qua vách núi kia chính là nơi hạ trại của Hổ quân, hơn nữa vì vách núi dị thường nguy hiểm, cho nên canh gác rất lơi lỏng, thậm chí còn khong có canh gác!"

Ánh mắt ảm đạm nháy mắt sáng lên, chẳng lẽ đây là cơ hội sao?

"Mau đưa ta đi nhìn xem!"

"Vâng!"

Vách núi dốc ngược, không có chỗ để leo lên, chỉ có đã vụn rơi vãi cùng cành cây khô lộn xộn.

Lông mày nguyên bản đã giãn ra được một chút lại nhíu chặt lại, cho dù thuận lợi vượt qua, xuống tới nơi tay chân tất nhiên sẽ bị thương, không còn sức lực đâu mà giết giặc!

Ông trời, vì sao cho ta hy vọng, thế nhưng lại không để ta nhìn thấy thắng lợi!

"Vì sao không dùng thang?" Là ngươi đang tươi cười, A Noãn, ta nhìn thấy ngươi đang tươi cười!

Trong đầu là lời nói trong trẻo lạnh lùng của ngươi, ta không biết là do ly biệt đã lâu hay là vì cái gì, thế nhưng ta chắc chắn ta đã nghe thấy thanh âm của ngươi.

"Vì sao không dùng thang dài trăm thước, chỉ cần một người leo lên, là có thể từng người từng người ùn ùn leo lên theo, chung quanh lại có nhiều cây cối, bụi rậm như vậy, vì sao không lấy nguyên liệu ngay tại chỗ để làm?" Trong đầu nhanh chóng phác nên ý tưởng, lớn tiếng kêu lên.

Chung quanh ngay lập tức nhiệt liệt hưởng ứng, rốt cục cũng có biện pháp công phá bức tường phòng hộ cứng rắn của Hổ quân, mỗi người đều vì hưng phấn mà kêu lên.

A Noãn, cám ơn!

Có hy vọng, tất cả mọi người đều tràn ngập nhiệt tình, thậm chí đã quên đi mỏi mệt!

"Không được, Hoàng thượng, người không thể đi!"

"Vì sao lại không được? Hổ Khâu Liêm có thể tự mình ra trận giết địch, vì sao ta lại không thể cùng nhân dân của ta vượt qua vách núi kia? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta không làm được sao?"

"Bệ hạ, người là vạn kim chi khu* a, trăm triệu lần không được mạo hiểm a!" (*này ý nói bạn ý thân thể vàng ngọc á)

"Hừ, vạn kim chi khu? Trẫm là người, bên ngoài cũng không phải là người đấy sao? Các ngươi không muốn nhanh chóng về nhà?" Không biết vì sao, khi nhìn thấy những ánh mắt tràn ngập hi vọng này, ta có thể thấy được khát vọng được về nhà của bọn họ, thậm chí còn có thể thấy được hy vọng có thể về nhà ôm lấy ái nhân của họ.

Ta muốn bảo hộ những người này, bọn họ là thần dân của ta, là hết thảy của ta, giống như A Noãn trong lòng ta!

Không còn lời gì chống đỡ, tuy rằng giật mình khi thấy Hoàng thượng đã thay đổi, nhưng dù sao mọi người cũng đều khát vọng có thể mau chóng về nhà, mau chóng ôm lấy hài tử của mình, mà Hoàng đế tự thân xuất mã, có thể đề cao sĩ khí, chuyện này đối với chiến sự là trăm lợi vô hại.

"Thế nhưng người phải chú ý an toàn!"

"Ta sẽ cẩn thận!"

Mọi người không ai phản đối nữa, vì họ tựa hồ biết được hoàng đế của họ đã quyết tâm!

Đã không còn Long vương nhưng có Ngài, Long Triều sẽ không thua!

Ban đêm tối đem, hết thảy đều tối đen, ai cũng không biết bản thân sắp tiến đến nhận lấy chém giết!

A Noãn, ta rất nhanh sẽ trở về đón ngươi!

Nhìn thấy ánh rạng đông của chiến thắng dần dần tiến đến, nhìn thấy các tướng sĩ của ta anh dũng giết giặc.

Nhanh chóng đánh lui địch nhân bên người, tất cả mỏi mệt đã biến mất hầu như không còn!

Hổ Khâu Liêm hốt hoảng chạy trốn, thắng lợi sắp đến rồi, ta biết!

"Bệ hạ, có nên tiếp tục truy sát hay không?"

"Không, không cần ~"

Chung quanh là cảnh chém giết thê lương, có lẽ bên trong cũng có hứa hẹn giống như của ta với ngươi, có lẽ bọn họ cũng vô pháp về nhà!

Thực xin lỗi, A Noãn, ta không thể tới đón ngươi về nhà!

Máu theo thân kiếm xuyên qua thân thể mà chảy xuống, chậm rãi cúi đầu, tầm mắt trở nên mơ hồ ~

Ngươi có phải vẫn sẽ ở ngoài bìa rừng chờ ta đến,

Ngươi có phải vẫn sẽ ôm hài tử của chúng ta ở một nơi đó chờ ta đón ngươi về nhà?

Cố hết sức đem thích khách bên người giết chết, thế nhưng ta đã vô lực đứng dậy!

A Noãn, ta cầu khẩn ông trời đừng để ngươi nhớ ra ta, ta cảm ơn ông trời đã để cho ngươi hoàn toàn quên ta.

Ngươi quên ta, đã từng khiến ta đau đến triệt tâm phế, nhưng giờ phút này ta lại chân thành cảm tạ điều đó, vận mệnh thật sự trêu người.

Bên tai là thanh âm kêu gọi của tướng sĩ, kêu gọi hoàng đế của bọn họ, kêu gọi bệ hạ của bọn họ ~

Ta biết ta sắp tiếp cận tử vong, A Noãn, ngươi tin tưởng ta sẽ tới gặp ngươi chứ?

Ngươi vẫn như trước xinh đẹp như vậy, mái tóc trắng bay múa, da thịt tuyết trắng, trong lồng ngực là hài tử của chúng ta, ngươi vẫn như cũ mỉm cười với ta, giống như ngươi vẫn còn yêu ta!

Thân thủ muốn chạm đến da thịt của ngươi, có phải là ông trời ban ân hay không, ta lại có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của ngươi, vẫn lạnh lạnh như trước, A Noãn, ngươi phải mặc nhiều quần áo vào a!

Nếu ta chết, ngươi có vì ta mà khóc không?

Ta nở nụ cười, cho dù bên môi ta vẫn tồn tại vết máu chưa khô.

A Noãn,

Cám ơn ngươi đã yêu ta lâu như vậy!

Cám ơn ngươi đã vì ta mà trả giá nhiều như vậy!

Cám ơn ngươi thẳng đến cuối cùng vẫn vì ta mà lo nghĩ!

Thế nhưng ta vẫn còn chưa kịp nói với ngươi một câu kia

Ta yêu ngươi!

Chậm rãi nhắm lại hai mắt, hắc ám bao phủ hết thảy, cái gì cũng không tồn tại, cái gì cũng không lưu lại, cái gì cũng sẽ trở thành quá khứ,

Thế nhưng A Noãn, ta lại lừa ngươi một lần nữa, ngươi có tha thứ cho ta như trước hay không?

Thực xin lỗi,

Ta lại từ bỏ phụ tử hai người!

Thực xin lỗi,

Ta chưa kịp đón các ngươi về nhà!

Thực xin lỗi,

Thực xin lỗi,

Thực xin lỗi,

Ta yêu ngươi......

.

Ta đã muốn tới thế giới bên kia, phải chăng ta đã chết rồi?

Thé nhưng vì sao ta lại có thể nhìn thấy A Noãn, vì sao ta lại có thể nhìn thấy hắn cười với ta?

Hắn mềm nhẹ chà lau hai má cho ta,

"Ngươi tỉnh? Cảm giác có khỏe không?" Lời nói vẫn mềm nhẹ như trước, đã không còn lãnh đạm trong quá khứ nữa.

Ông trời, nếu có thể, ta không muốn tỉnh lại, bởi vì A Noãn của ta đã trở lại rồi!

"Vì sao lại không nói lời nào?" Đôi lông mày khẽ nhăn lại, mái tóc trắng thuận theo bờ vai mà trượt xuống.

Nắm lấy đôi tay trắng tinh, vẫn nhỏ bé tinh xảo, trơn nhẵn như vậy, "A ~ Noãn ~!"

Thanh âm khàn khàn, thân thể suy yếu đến nửa bước cũng khó đi, ta không chết!

"Thế nào lại như vậy?"

Giật mình nhìn A Noãn trước mắt, hắn không phủ nhận, hắn thừa nhận chính mình là A Noãn!

Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Ngao Du, khẽ cười cười, "Ta không có quên ngươi a, trước kia là phụ thân ta khiến ta thành như thế!" Hai má hơi hơi đỏ lên.

A Noãn không có quên ta, không có, hắn vẫn yêu ta, hắn vẫn là A Noãn của ta!

Dùng sức đem A Noãn kéo lại trên người, tuy rằng miệng vết thương rất đau, nhưng ta muốn cảm thụ độ ấm của hắn.

"Đừng rời khỏi ta!"

Cảm giác được hắn khẽ gật đầu, "Không cần làm thế nếu không yêu ta!"

Cảm thấy có dòng chất lỏng ấm áp thấm xuống vai ta.

Ta biết hắn khóc, cho tới bây giờ ta mới phát hiện, A Noãn lại thích khóc như vậy, chính là chưa từng chú ý đến nước mắt của hắn!

"A Noãn ~!" Nhẹ nhàng gọi ái nhân trong lòng.

"Ân?" Thanh âm rầu rĩ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nức nở khẽ khàng.

"Theo ta về nhà!"

"......"

Không nghe thấy câu trả lời của ngươi, ta lo lắng nghĩ rằng ngươi không muốn theo ta trở về.

"Ta không còn là Long vương của ngươi!"

Sững sờ nghe ngươi nói, ta vẫn đau lòng vạn phần, "Ta đón ngươi về nhà là vì ngươi là ái nhân của ta!"

Cảm giác được ngươi run rẩy, ta muốn dùng hai tay đem ngươi ôm chặt lấy, không bao giờ... để ngươi tự xác nhận nữa, "Ta yêu ngươi!"

Ngươi ở trên vai ta khóc, ta biết ngươi đã chờ thời khắc này đến tinh lực tiều tụy, ta sẽ không để ngươi phải rơi một giọt nước mắt nào vì ta nữa, ta thề!

"Ta cũng yêu ngươi!"

Nghe thấy thanh âm run rẩy của ngươi, ta biết ta bật khóc.

Nguyên lai yêu một người chính là như vậy, có thể cảm thấy được yêu thương hắn dành cho mình, có thể chạm vào da thịt hắn, có thể cảm thụ được nhiệt độ của hắn, có thể nghe thấy hắn nói yêu ngươi lại hạnh phúc như vậy.

"A Noãn, theo ta về nhà đi!"

"Ân! Về nhà!"

"Cám ơn!" Nâng lên khuôn mặt với đôi mắt đẫm lệ, cười nói.

Để ngươi chà lau nước mắt trên mặt, lại phát hiện ngươi chà lau vì ta, giờ phút ấy lại hạnh phúc như thế!

"Còn có Di Quân nữa, cùng nhau về nhà!" Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ngươi, mới phát hiện ngươi xinh đẹp hơn tất cả mọi người trên thế giới này. (Đúng chuẩn câu ái nhân trong mắt hóa Tây Thi rồi :">)

"Ân, cùng nhau về nhà!"

Ngươi và ta gắt gao ôm nhau, vì ngươi và ta đều yêu nhau say đắm.

Long Triều đời thứ bảy mươi tám Đại Hoàng đế Ngao Du, vị hoàng đế đầu tiên không có Long vương phụ tá, nhưng theo dã bí thư Hoàng đế ngao Du có một vị Long Hoàng ôn nhu hiền lương ở phía sau, cả đời phụ tá hoàng đế khai sáng một Long Triều với nền chính trị kinh tế phát triển đến đỉnh cao.

Theo sách sử ghi lại, Ngao Du năm bốn mươi tuổi, truyền ngôi cho hài tử duy nhất của mình, Tiêu Dao Di Quân. Cũng theo sách sử ghi lại, vì để tưởng niệm vị Long vương hiền lương năm đó, Ngao Du bệ hạ mới đưa hài tử này thuận theo họ của phụ thân sinh ra nó, Tiêu Dao Quận Huy.

Tiêu Dao Di Quân, đạt đến ngôi vị hoàng đế tối cao cùng Long vương của mình mà trở thành một vị minh quân không kẻ nào sánh được.

______________HOÀN______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro