Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ bát chương


Trên thế giới chuyện gì khiến con người ta đau đến triệt tâm phế?

Là sự thật người mình yêu không thương mình, mà bản thân vẫn luôn yêu thương người đó, yêu đến một ngày kia không thể yêu được nữa sao?

Khiến cho người ta đau thấu tâm can chính là nhìn thấy ái nhân luôn bảo hộ chính mình nhiều năm qua bởi vì mình mà thống khổ, thế nhưng bản thân lại bất lực!

Thời gian hai ngày, Thanh để Ngao Du có thể tùy ý ra vào gian phòng của A Noãn, còn bồi bổ dinh dưỡng cho thân thể Ngao Du, vì hai ngày sau, Ngao Du sẽ trải qua khảo nghiệm lớn nhất của nhân sinh — trở lại quá khứ!

"Ngươi nghe rõ rồi chứ? Huyễn thuật của ta sẽ giúp ngươi lúc đó không bị ai nhìn thấy, mặc kệ ở đó đang xảy ra chuyện gì, người bên trong khoảng thời gian đó dù có thế nào cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, ngươi chỉ có thể lẳng lặng nhìn sự việc phát triển, không cần làm chuyện điên rồ, bởi vì ngươi vô năng làm được!" Thanh đối với Ngao Du bình tĩnh nói, hy vọng ngươi có thể thông qua lần trở lại quá khứ này, nhận ra thật rõ ràng cảm giác của ngươi với A Noãn, cho dù ngươi có không thương hắn!

Trầm mặc gật đầu.

"Vậy bắt đầu thôi!" Lôi kéo tay Ngao Du, nháy mắt hào quang liền bao phủ căn phòng nhỏ, hết thảy theo đó cũng chìm vào yên tĩnh!

.

Mọi thứ đều xám trắng, một màu trắng xóa bao phủ cả thế giới, không có bất cứ một thanh âm nào, không có bất luận một sự vật gì, trừ bỏ bạch sắc, vẫn là bạch sắc!

"Điện hạ, thiếu gia! ~ Đợi đợi A Noãn a!" Thanh âm đã lâu không còn nghe thấy xuyên qua màn trắng tiến vào thế giới của ta, đi theo thanh âm của hắn, thế giới bắt đầu trở nên phong phú, màu trắng xóa biến thành một mảnh xanh biếc tươi tốt, kiến trúc xa hoa, nơi đây là phủ Tể tướng.

Thiếu niên thở hổn hện hướng chính mình chạy tới, là A Noãn, là A Noãn bảy năm trước, là một thị đồng tên A Noãn.

Tóc đen sẫm, da thịt trắng nõn, ánh mắt to tròn, thân thể mảnh khảnh, nguyên lai ta chưa bao giờ quan sát A Noãn như vậy, nguyên lai bản thân đã bỏ lỡ nhiều lắm.

"A Noãn ~!" Muốn thử gọi lại thiếu niên vội vàng kia, lại phát hiện thiếu niên đối với tiếng gọi của mình không có phản ứng gì, vẫn như cũ đuổi theo điện hạ, cùng thiếu gia phía trước của hắn.

Kinh ngạc nhìn thiếu niên lướt qua, đã quên rằng bản thân đối với A Noãn lúc đó mà nói căn bản không hề tồn tại, thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy bi thương, nguyên lai bị người bỏ qua lại có cảm giác rõ ràng như vậy.

Nhìn thân ảnh đi xa, thiếu niên vẫn như cũ đem hết toàn lực đuổi theo thân ảnh càng ngày càng xa kia, thẳng đến khi tất thảy đều biến mất.

Mất mát đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn một mảnh xanh biếc, trong lòng ẩn ẩn buồn bực!

"A ~" Bị tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh, hóa ra bản thân đang đứng bên ngoài căn phòng năm đó của Vân Lung, bầu trời xanh thẫm cũng đã biến thành một mảnh tối đen.

Xuyên qua đại môn màu đỏ sẫm, đập vào mắt chính là ta đang say rượu cùng A Noãn đang run rẩy.

Nhìn thấy bản thân mình điên cuồng, nhìn thấy A Noãn vẻ mặt thống khổ, không hiểu sao lại thấy phẫn nộ.

"Vân Lung, ta yêu ngươi!" Chính mình từng ở trên người A Noãn thổ lộ ra tình yêu với Vân Lung.

Ta không biết lúc đó A Noãn nghĩ gì, thế nhưng ta hiện tại phát hiện tay hắn thậm chí còn không dám đụng vào ta, khi nghe thấy lời ta nói, hắn lại nở nụ cười!

"Điện hạ, ta yêu ngươi!" Tiếng nỉ non nhỏ như muỗi kêu, khi đó bản thân căn bản không thể nghe thấy, thế nhưng hiện tại ta lại rõ ràng nghe được hắn nói ra như vậy, rõ ràng nhìn thấy những giọt lệ từ đôi mắt hắn chậm rãi rơi xuống, lăn qua khuôn mặt ửng hồng, thấm vào mái tóc đen sẫm, lăn vào giữa đôi môi đỏ hồng.

Đột nhiên phát hiện, chính mình chưa từng thấy qua nước mắt của A Noãn, chưa từng nhìn thấy bộ dáng hắn khóc, A Noãn luôn đối với mình tươi cười, luôn đối với yêu cầu của mình vui vẻ tiếp nhận.

Bắt đầu oán hận "chính mình" đang ở trên người hắn, A Noãn, đừng khóc!

Khi thân thủ muốn lau đi nước mắt của A Noãn, mọi thứ lại bắt đầu biến hóa, hết thảy lại bắt đầu thay đổi.

"Ngươi là dẫn nô?"

"Ta cư nhiên cùng một tên dẫn nô lên giường!"

Chính mình từng căm hận chuyện này đến cỡ nào, thế nhưng hiện tại, nhìn thấy A Noãn thống khổ phủ phục trên mặt đất, tay còn bị mình dẫm nát dưới chân, tâm lại đau như thế!

"Buông hắn ra!" Phẫn nộ hướng "chính mình" rống giận, biết rõ không thể làm được gì, thế nhưng vẫn không thể không hét lên.

Không có ai biết sự tồn tại của mình, nhìn thấy hắn vẫn như cũ ở dưới hai chân đau khổ cầu xin, nhìn thấy côn bổng ở trên người hắn giáng xuống, ta nhào tới, ta muốn ngăn cản từng trận côn bổng vô tình kia, ta muốn giảm bớt thương tổn cho hắn, thế nhưng, hết thảy hết thảy, đều giống như sự tồn tại bây giờ của ta, côn bổng vẫn như trước, đau đớn vẫn như trước, ta cái gì cũng làm không được, chỉ có thể nhìn A Noãn khóc!

Ta bắt đầu hận chính mình, bắt đầu nguyền rủa chính mình, thậm chí hận không thể giết "chính mình" đang đứng thờ ơ phía trước.

Trơ mắt nhìn A Noãn bị ném ra khỏi phủ Tể tướng, nhìn hắn tuyệt vọng nằm trên nền tuyết trắng ~

Yên lặng đi về phía hắn, ta phát hiện hắn vừa cười, trong đó là tuyệt vọng mà ta chưa từng biết đến, là một nụ cười tuyệt vọng!

Hắn nhìn lên không trung, ta không biết hắn suy nghĩ cái gì, thậm chí còn không biết hắn đang nhìn cái gì, bởi vì trong mắt hắn không có bất cứ hình ảnh nào, nếu có cũng chỉ là tuyệt vọng!

Trong mắt là vị đạo chua chát, ta không lưu lệ, nhưng ta biết, ta khóc!

Lệ từng giọt rơi xuống, lại phát hiện trên mặt thiếu niên đang ngủ say kia là nước mắt mơ hồ,

Thực xin lỗi, A Noãn!

Muốn vì hắn lau đi nước mắt, tay lại dừng ở giữa khoảng không, nắm chặt, ta ý thức được rằng bản thân bất lực!

.

Thần thú thôn, tràn ngập uy lực do Long vương phát ra, tất cả mọi người đều vì thể lực của Long vương mà lo lắng!

Nhìn A Noãn lẳng lặng nằm trên giường, nhìn Ngao Du lệ rơi đầy mặt, còn Thanh sắc mặt tái nhợt suy yếu.

Vân Lung yên lặng rời khỏi nơi vốn không thuộc về chính mình kia, bên trong là một phụ thân vì hài tử của mình mà hi sinh, một nam nhân bắt đầu nhận ra yêu thương chân chính của mình, và một thiếu nhiên yên lặng ngủ say vì chính mình mà trả giá.

"Sẽ không có việc gì!" Phía sau được mạnh mẽ chống đỡ, trong lòng là cảm giác an ủi khe khẽ, có nam nhân ta yêu thương, ta thật sự hạnh phúc hơn bọn họ nhiều lắm!

Tựa vào người Bồi Triển, để hắn gắt gao ôm lấy mình, hiện tại chuyện duy nhất y có thể làm, chỉ là lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi Ngao Du sẽ đem tình yêu thất lạc của mình tìm trở về.

Mà bản thân, sẽ ở cửa cùng đợi cái khoảnh khắc kia đến.

Không hơn!

.

Cát vàng cuồn cuộn, nhìn thấy ngươi không ngừng đuổi theo, nhìn thấy thân ảnh bi thương kia, nhìn thấy ngươi bị kẻ khác bắt đi, nhìn thấy ngươi nghe thấy ta vì không muốn ngươi là người được cứu mà rống giận, khi đó ta muốn che tai ngươi lại, không để ngươi nghe thấy! Nhìn thấy ngươi vì ta mà đi cứu Vân Lung, khi đó trái tim ta như rơi xuống, ta không biết mình nên làm thế nào mới có thể bù đắp lại hết thảy những gì ngươi đã làm vì ta, ta thậm chí không biết ta nên thấy thế nào khi nhìn thấy ánh mắt bi thương của ngươi, ánh mắt vĩnh viễn ở sau lưng điện hạ của ngươi.

Ngươi yên lặng ly khai đám người, ta biết bản thân khi đó tràn ngập vui sướng khi Vân Lung trở về, căn bản không thể thấy được những trả giá của ngươi.

Ngươi tập tễnh tiến vào lều trại của mình, đó là ta tùy ý an bài, bởi vì ta căn bản không có lòng dạ nào làm bất cứ cái gì vì ngươi.

Ngươi bị thương, ta biết, là vì ta nhìn thấy ngươi cởi bộ y phục dạ hành màu đen kia ra, ta thậm chí còn không biết A Noãn biết võ công.

Nhìn ngươi tìm kiếm cái gì, ta biết ngươi tìm nước, muốn vì ngươi đi lấy, thế nhưng ta chỉ có thể lo lắng nhìn ngươi, nhìn ngươi.

Ngươi chỉ cười cười ngồi trở lại trên giường, đem vạt áo cắn ở miệng, lẳng lặng kiểm tra vết thương sau lưng.

Mũi tên thật sâu đâm vào lưng ngươi, máu vẫn như cũ từ từ chảy ra, vì sao không gọi thái y, vì sao phải lẳng lặng ở chỗ này.

Lòng ta nóng như lửa đốt, ta biết ngươi bị thương không nhẹ, ta biết ngươi chịu thống khổ thật lớn, ta biết, ta lo lắng ở trước mắt ngươi đi đi lại lại, sốt ruột, nhưng mà ngươi lại không nhìn thấy ta.

Nhìn ngươi nhanh chóng đem mũi tên đâm thật sâu trong người mình rút ra, máu tươi bắn tung tóe, nhìn huyết sắc phun đầy đất, nhìn ngươi vẫn như cũ mỉm cười, nhìn ngươi suy yếu nằm ở trên giường, ta phát hiện ta sợ, sợ ngươi cứ nhắm mắt như vậy, sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa!

"A Noãn! Không cần ngủ, không cần ngủ a!" Ta cố gắng hết sức lay gọi, hy vọng trời xanh biết được nỗi lòng của ta, có thể để ngươi nghe thấy lời ta nói.

Nhìn thấy ngươi yên lặng nhắm mắt lại, ta muốn cầm lấy tay ngươi, ta muốn vì ngươi mệt mỏi không kịp xử lý vết thương mà băng bó, "Người tới a, ai tới a!" Ta kích động kêu lên, hy vọng sẽ có người tiến vào nhìn thấy.

"Không cần, không cần ngủ a! Ta yêu ngươi, A Noãn, ngươi có nghe thấy không, ngươi nghe thấy không!" Ta không biết mình nói gì nữa, ta chỉ biết ta không muốn ngươi ngủ như hiện tại, ta không muốn.

Thân thể ngươi chậm rãi run run, ta biết ngươi không ngủ, ta mừng rỡ như điên!

Lúc này ta mới chú ý đến lời mình vừa nói, ta nói ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, A Noãn!

Cho tới bây giờ ta mới biết được ta yêu ngươi, khi thấy ngươi sắp rời đi, ta mới phát hiện ra ta yêu ngươi!

Yên lặng canh giữ bên cạnh ngươi, lẳng lặng nhìn chăm chú vào dung nhan tiều tụy của ngươi, lần đầu tiên muốn bảo hộ một người, ta từng nghĩ muốn chinh phục Vân Lung, mà ngươi lại khiến ta muốn che chở cho ngươi!

A Noãn, ngươi không nhìn thấy ta, không nghe thấy những lời ta nói với ngươi, nhưng mà ta yêu ngươi!

Vạn bàn vô nại tàng tâm trung,

Vi quân hóa tác cô hồn yên.

(Bất đắc dĩ giấu lại trong tâm,

Vì vương nguyện hóa khói cô hồn.)

Cho tới bây giờ, ta mới phát hiện ngươi đã muốn quyết tuyệt rời khỏi thế giới của ta, ta mới phát hiện ta thương ngươi bị thương tổn sâu sắc như thế, sâu đến làm cho ta không dám nói mình sẽ bồi thường cho ngươi, bởi vì ta vĩnh viễn bồi thường không được!

Ngày đó khi ngươi vì Vân Lung mà di chuyển long ấn, ta phát hiện khuôn mặt ngươi là một mảnh tái nhợt, khi đó ngươi từng yên lặng nhìn ta liếc mắt một cái, cái liếc mắt đó trước kia ta chưa từng phát hiện, khi ngươi chớp mắt qua ta, ta nhận ra bi ai của ngươi, thống khổ của ngươi, thậm chí cả tia không chút do dự của ngươi, đều khiến ta nghĩ muốn ngăn cản hết thảy những chuyện ngươi đang làm!

Khi ngươi từ trong lòng xuất ra khỏa long châu hộ thể của mình, trong mắt là tình yêu thật sâu với ta, khi ngươi nhìn ta đem long châu đập vỡ, ta mới nhận ra ta thấy thống khổ, nếu có thể, nếu có thể ta muốn thừa nhận hết thảy với ngươi, ta muốn ôm lấy thân thể run rẩy của ngươi, ta muốn gắt gao ôm lấy ngươi, thế nhưng ông trời a, ta ngay cả những chuyện như thế cũng đều làm không được!

Nhìn ngươi tự mình tô son, ánh mắt lại thê lương như vậy, ngươi nhìn chính mình trong gương, lại nở nụ cười, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn luôn xinh đẹp như vậy!

"Hôm nay ta gả cho ngươi!" Nghe thấy ngươi yên lặng nói, lòng ta hệt như bị dao đâm đến đau đớn, ta thương tổn ngươi sâu như vậy, ngươi lại vẫn như cũ yêu ta!

Ta thống hận chính mình bất lực, ta nguyền rủa chính mình đã bỏ qua, thậm chí đến cuối cùng, ngươi đều vì ta mà trả giá.

Nghe lời cuối cùng ngươi nói với Thanh, một câu kia, "Hắn không thương ta, nhưng đứa nhỏ vẫn còn tương lai của nó, ta muốn sinh hạ nó!" Thời điểm, thời điểm ngươi vì đứa nhỏ mà hi sinh tất cả sức lực, thời điểm Thanh nắm chặt chủy thủ đâm vào ngực ngươi, ta thét chói tai, ta điên cuồng,

"Không cần! A ~" Ta điên cuồng kêu lên, "A Noãn, không nên, không cần, ta không cần hài tử, ta chỉ cần A Noãn!" Ta biết ngươi không nghe thấy, ta biết ai cũng không nghe thấy, thế nhưng ta điên rồi, ta biết ta điên rồi, ta nhìn ngươi chết đi, mà ta lại hoàn toàn không có năng lực đi giúp ngươi, thậm chí an ủi ngươi!

Nhìn thấy chủy thủ lợi hại đâm mạnh vào nội tạng của ngươi, trái tim ta cũng theo ngươi mà đình chỉ.

Ta vô lực quỳ rạp xuống trước giường ngươi nằm ngủ, nước mắt trào ra, ta không biết ta lại dễ dàng giống ngươi mà rơi lệ như vây, nhìn thấy thống khổ của ngươi mà ta bất lực, thấy cánh tay yếu ớt không chút sinh khi của ngươi tịch mịch thê lương mà ta bất lực, nhìn sinh mệnh của ngươi từ từ trôi đi mà ta vẫn là bất lực.

"Ta không cần gì cả, ta chỉ cần ngươi a, A Noãn!"

Hết thảy khôi phục hắc ám, ta biết lịch trình của ta sắp chấm dứt, ta sắp trở lại thế giới thực, trong hiện thực kia, A Noãn của ta đã rời ta mà đi, thế nhưng ta lại nhận ra ta yêu thương A Noãn luôn đuổi theo ta này, người vĩnh viễn yêu ta, vĩnh viễn chỉ vì ta mà sống!

Có lẽ ta từ rất lâu trước kia đã yêu thương người này, thế nhưng ta lại không bảo hộ được tình yêu ấy!

Hết thảy đều không hiểu đã khiến ta thật sự bỏ qua rất nhiều,

Ngươi lại không biết, ta yêu ngươi, ái nhân của ta!

.

Mệt mỏi thổi quét tràn vào thân thể, đột nhiên phát hiện mình đã trải qua thế giới hồi tưởng, bản thân chưa từng chợp mắt, cứ nghĩ đó chỉ là hư ảo, nhưng sự thật lại khiến ta không thể không thừa nhận!

Nếu có thể vĩnh viễn không tỉnh lại, ta có thể hay không đến thế giới của ngươi, có thể hay không lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ngươi đối với ta, không có đau khổ, không có thê lương, không có tịch mịch, chỉ có tươi cười khoái hoạt hạnh phúc!

Nếu có thể, ta muốn làm ngươi cười, A Noãn của ta, ta vừa mới nhận ra người ta yêu là A Noãn của ta!

Ngươi có nghe thấy không?

Ta yêu ngươi, A Noãn!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro