Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN2

♠ Đệ Nhị Chương ♠

.

.

.

.

Lúc ta nói ta đã đem vương vị truyền lại cho hoàng đệ. Ngươi đã rất kinh ngạc, dường như còn không tin lời ta nói. Thế nhưng ta cũng đâu phải đùa với ngươi.

Sau đó ta muốn đưa ngươi rời khỏi cung, ngươi đã rất tức giận mắng ta buộc ta rút lại. Ta đã không hiểu ngươi vì cái gì lại mắng ta. Ngươi không phải muốn ta thoái vị? Không phải muốn ta đưa ngươi đi ẩn cư sao? Ta cũng đã bố cáo thiên hạ rồi, ngự đệ cũng đã đăng cơ, ta còn có thể rút lại sao?

Sau đó ta mới hiểu được mong muốn của ngươi. Ngươi không phải thực muốn ta thoái vị. Ngươi chỉ muốn ta lại bỏ mặc ngươi, tiếp tục làm đế vương của ta, rồi tìm một phi tần nào đó giúp ta sinh tử kế vị.

Ngươi là nam tử, không thể làm được chuyện đó. Vì thế ngươi muốn rút lui. Ngươi muốn ta làm một bậc minh quân lưu danh thiên cổ.

Nhưng ngươi làm sao biết, ngươi như vậy lại càng khiến ta không thể rời đi. Đừng nói ta yêu ngươi không thể tách rời, dù cho không phải như vậy, với những lỗi lầm năm xưa ta gây ra cho ngươi, ta làm sao có thể lại bỏ mặc ngươi?

Lúc rời đi, ngươi đã từng hỏi ta có hối hận không?

Ta không chút do dự lắc đầu. Đương nhiên là ta không thấy hối hận.

Ngươi lại hỏi ta có tiếc không?

Tiếc thì có một chút. Nhưng nếu để mất ngươi, chắc ta phải hối tiếc nhiều hơn.

Trong hậu cung hỗn loạn. Ta cũng không chắc có thể bảo vệ được an nguy của ngươi, cũng như năm xưa không thể cứu được Phi Nguyệt, lại còn để ngươi phải chịu đau khổ lớn như vậy.

Mọi việc đã như vậy rồi còn lo nghĩ nhiều làm gì.

Thiên hạ sau này dưới sự trị vì của hoàng đệ, có khi lại còn an cư lạc nghiệp hơn cả ta ngày trước. Hắn khi xưa cũng đáng làm một bậc đế vương. Thế nhưng tiên đế đã truyền lại cho ta, hắn vẫn một lòng phò trợ không quản khó nhọc.

Lúc ta nói thoái vị truyền ngôi lại cho hắn, hắn tức giận gạt bỏ không nói chuyện với ta suốt một khoảng thời gian dài.

Ta đã sớm bất lực rồi, trước không giữ nổi một ngụm con. Sau lại càng không thể có con.

Sau cùng hắn vẫn chấp nhận thua cuộc.

Quần thần dù cực lực phản đối thì thế nào, bằng khả năng của hắn cuối cùng không phải chinh phục được họ.

Ta sau này cũng được cùng thê tử sống an nhàn bước qua cuộc đời này, không còn nhiều hối tiếc.

.

Mà cái tên tiểu tử đáng chết đó... trước lúc thoái vị ta đã muốn ban cho hắn tước vị, gia sản để hắn hảo hảo hưởng thụ một mình. Thế nhưng hắn từ chối hết không nhận gì. Chỉ muốn đi theo hầu công tử là ngươi.

Từ đó... hai chủ tớ các ngươi thay nhau bắt nạt ta là thế nào?

Hắn được ngươi chống lưng... ta...

Ta dù không còn là hoàng thượng, cùng đâu phải bèo bọt gì, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy a...

.

.

.

"Vậy thái thượng hoàng, ngài đã bắt được cái gì mà đi tận giờ này?"

Ta vừa bước về tới nhà, đã trông thấy ngươi lạnh nhạt đứng chặn ngoài cửa. Ta cười hì hì đưa giỏ cá lên trước mặt ngươi nói: "Cũng không có gì, ngươi xem... được mấy con cá này."

Ngươi cầm lấy giỏ cá xem qua, đột nhiên mặt tối xầm xuống gọi to: "Tiểu Nghi Tử."

Tiểu Nghi Tử từ trong bếp chạy ra nói: "Công tử có gì căn dặn a?"

Ngươi đưa giỏ cá cho hắn nói: "Đem đi phóng sinh."

"Ách!"

Ta cả kinh nói: "Này... không phải chứ a? Ta đã rất..."

"Rất cái gì? Ngươi tưởng mua mấy con cá này về gạt được ta sao?"

"Ta..." Ta giật lại giỏ cá nhìn qua nói: "Bộ giống cá mua lắm sao?"

Tiểu Nghi Tử nhìn qua thở dài: "Lão gia a... loại cá này thần thánh hay sao mà bắt bằng tay không?"

Hơn nữa cũng không phải đứng ở đầu nguồn sông là thấy được a...

"Ách..." Ta đột nhiên nhận ra... hình như ta đã bị tên bán cá lừa gạt. Hừ... dám dối gạt thái thượng hoàng, tội đáng bêu đầu. Ta cười hì hì nói: "Ân... cũng đâu có sao... ăn đỡ đi."

"Không ăn... đem đi phóng sinh."

Nói rồi ngươi lạnh lùng quay đi. Ta mới chợt nhớ ra, ngươi xưa nay không thích ăn mặn. Nếu không phải ta bức ép ngươi mới chịu khó ăn chút ít thì đời nào đụng tới. Hôm nay tự nhiên đòi ăn cá, còn đòi phải tự tay ta đi bắt, lại không cho dùng cần câu... nguyên do là... muốn làm khó ta đây mà...

Rốt cuộc bữa cơm tối đó... chỉ toàn đậu hũ thật...

.

.

.

Đêm xuống, ta cùng ngươi lại luận cờ ngoài sân. Trời thanh mát, có thể nghe thấy rất rõ tiếng lá trúc theo gió lao xao, đáng lý ra phải rất có tâm tình. Thế nhưng ta hoàn toàn không thể vui nổi.

Mặc dù rất căm ghét nhưng vẫn phải công nhận... suốt một năm qua, ta chưa từng đánh thắng ngươi. Cũng vì thế mà ta cũng chưa từng lết được vào phòng của ngươi. Đậu hũ ngon phơi phới không được nếm qua, mà phải ăn toàn thứ đậu hũ rẽ bèo kia. Hơn nữa còn bị bắt đi làm toàn chuyện phi lý nan giải. Ngươi hành người quả nhiên rất có thủ đoạn.

Không biết năm xưa ta có đánh giá quá thấp ngươi hay không, mà bây giờ chuốc phải thất bại thảm hại thế này.

Kỳ nghệ ta vốn không phải tệ. Có hôm ta đã lén ngươi chui vào kỳ xã nổi tiếng nhất trong thành đánh cờ cả ngày, bọn cao thủ trong đó cũng đều bị ta đánh bại. Vậy mà ngươi vì cái gì hại ta ngốc đầu lên không được?

Ta đã nhận ra được rồi, dù là sự thật phũ phàng nhưng không thể không công nhận.

Không phải kỳ nghệ ta tệ, mà là ngươi quá mức thần thánh. Ta không so lại.

Nhìn ngươi điềm tĩnh đánh cờ ta hỏi: "Ngươi vì cái gì đánh cờ giỏi như vậy?"

Ngươi lặng thinh rất lâu nói: "Năm xưa ở thanh lâu, cũng có những kẻ như ngươi. Ta không cho phép mình bại."

Cho nên kỳ nghệ cứ thế được nâng lên. Ta đột nhiên thấy kinh ngạc: "Ngươi không lẽ đem thân ra đặt cược?"

Ngươi gật đầu: "Phải. Ta còn có lựa chọn khác sao?"

Không ngờ lại có quá nhiều kẻ xấu như ta. "Vậy ngươi đã từng thua ai chưa?"

Ngươi đột nhiên dừng lại một lúc thật lâu mới đặt cờ xuống nói: "Đã từng."

Ta cả kinh nhìn ngươi. Không ngờ lại có kẻ kỳ nghệ còn cao hơn cả ngươi. Mà như vậy tức là ngươi phải... Đột nhiên ta thấy đầu đau quá, nước mắt như chảy ngược vào tim hỏi: "Kẻ đó là ai mà lợi hại như vậy?"

Ngươi lặng thinh một lúc nói: "Là ái phi của ngươi, Phi Nguyệt."

"Ách..."

Ta đang uống trà hạ nhiệt, vừa nghe qua liền bị sặc phun nước lên cả bàn cờ rồi ho khan liên tục. Ngươi chẳng những không chút thương tiếc còn giận giữ nhìn ta: "Ngươi..."

Ta cười hì hì định lấy áo lau nước trên bàn, ngươi lạnh giọng nói: "Không được đụng vào."

"Ân... ân... không đụng thì không đụng..."

Nếu được ta cũng mong chạm tay vào bàn cờ ngầm thay đổi vài nước đi trong đó... Không ngờ ngươi tinh ý như vậy. Ta chỉ lặng cười không nói. Phi Nguyệt năm xưa, chơi cờ dở tệ mà cứ buộc ta đánh cùng nàng. Ta nói ta không thích đánh cờ. Nhưng thực ra không phải ta không thích đánh cờ, mà là đánh với nàng rất chán. Nàng rất lôi thôi, ngốc nghếch, lại suy nghĩ rất lâu. Đánh sai còn xin đánh lại. Rất khiến người ta sinh nản. Ta đâu có rảnh mà đánh cả ngày với nàng.

Nghĩ lại... người trước mắt này... y đã đánh với nàng suốt từ sáng đến chiều, ngày này qua tháng nọ không chán, rất đáng nể.

Ta cười nói: "Kỳ nghệ của nàng làm sao có thể đánh thắng được ngươi?"

Ngươi đặt xuống một quân cờ, lặng thinh thật lâu nói: "Nàng đã kể cho ta nghe về chuyện đôi song nhi của ngươi."

Nói xong ngươi liền đứng dậy quay đi, ta chợt nhận ra nét mặt ngươi thay đổi, ưu tư nhiều hơn. Nguyên lai ngươi bại là vì lý do này. Ta đột nhiên nghĩ ra được nhiều chuyện...

Nhưng... đã đánh xong đâu mà ngươi vội vàng đi a.

Ta chóng tay lên cằm chán nản nhìn qua bàn cờ...

Vốn là hết đường để đi rồi. Ngươi luôn như vậy, dồn ta đến đường cùng. Ta không tin mình bại thảm hại như vậy. Ta đã cố gắng tìm ra trong thế cục bàn cờ một con đường để hồi sinh, thế nhưng cho đến bây giờ... vẫn chưa tìm ra. Mỗi ngày một thế cục, càng ngày càng bế tắt.

Thôi vậy, dù sao ta cũng đã quen rồi.

.

Ta vội vàng rời khỏi bàn cờ theo sau. Đêm đã khuya lắm rồi, nhìn thấy ngươi đi phía trước như vậy, quả nhiên rất khiến người ta khó nhẫn nhịn.

Ta bước tới ôm choàng lấy ngươi từ phía sau, eo ngươi thật mỏng manh, cổ ngươi cũng thật thơm ngon, chỉ cần ngửi qua một lúc cũng đủ khiến nơi kia ngốc đầu dậy. Nếu được cắn vào một miếng chắc còn ngon hơn. Không chừng đêm nay lại có thể phá lệ...

Đột nhiên có một lực húc cực mạnh thúc vào bụng ta, ngươi lạnh lùng nói: "Đừng giở trò."

"Đau thật a, ngươi việc gì mạnh tay như vậy?" Ngươi chỉ liếc mắt nhìn ta không nói, ta đau khổ ôm bụng một lúc liền gượng người dậy cười hì hì nói: "Ân. Vậy thôi công tử hiện tại có nhã hứng đàn hát cho ta nghe không?"

"Được."

"Nga~"

Nói rồi ngươi quay lưng đi. Thực không ngờ đáp ứng điều kiện dễ như vậy.

Sau đó ngươi ngồi xuống ôm đàn tỳ bà đánh cho ta nghe. Thần thái quả nhiên thanh lạc tiêu dao.

Tiếng đàn của ngươi bây giờ so với năm xưa còn thánh thoát hơn rất nhiều. Càng không phải thứ ai muốn đều có thể nghe được.

Ta đột nhiên nghĩ đến, ngươi quả là một người thập toàn thập mỹ. Cầm kỳ thi họa cái gì cũng đều vượt bậc hơn người. Có được ngươi, ta thực là may mắn. Chỉ tiếc ta đã từng không biết trân trọng lấy, cho nên hiện tại mới gặp nhiều khổ nạn như vậy.

Nhớ đến ta chỉ có thể thở dài. Ngươi đột nhiên dừng lại không đánh đàn nữa nhìn ta hỏi: "Ngươi vì cái gì lại thở dài?"

Ta lắc đầu: "Không có gì."

Sau đó ngươi lặng quay đi tiếp tục đánh đàn.

Ta tự hỏi, ta bây giờ đối với ngươi là gì?

.

Đêm hôm sau, ta lại tiếp tục cùng ngươi đánh cờ. Ta làm thế nào có thể chấp nhận kiếp nạn này dễ dàng như vậy. Bắt được yếu điểm của ngươi rồi việc gì mà không tận dụng lấy.

Đây rồi, thời cơ của ta... Một đám quân trắng trước mắt như đang vẫy gọi. Cờ là của ta, ngươi cũng là của ta.

Ta đặt xuống một quân cờ nhìn ngươi cười hì hì nói: "Công tử hôm nay tâm tình hình như tốt lắm?"

Ngươi nhàn hạ đặt xuống một quân cờ bên cạnh nói: "Không hiểu ngươi nói gì."

Ta cầm lấy quân cờ lưỡng lự mãi trên bàn cờ không chịu đặt xuống. Ngươi dường như bắt đầu thiếu kiên nhẫn ngước mắt lên nhìn ta. Trên gương mặt điềm tĩnh quả nhiên có chút biến đổi, ngươi giận dữ nói: "Ngươi... ngươi đang làm gì?"

"Ta... đang cởi áo a." Cũng có cởi gì nhiều đâu, chỉ phanh bớt phần áo rườm ra trước ngực thôi mà: "Trời nóng quá, cởi bớt cho đỡ nóng."

"Ngươi..."

Mỹ nam kế? Ta đâu định dùng kế sách hạ đẳng như vậy. Ta chậm rãi đặt cờ xuống bàn nói: "Không biết vì cái gì mà hôm nay lại nóng như vậy."

Ngươi hừ lạnh không nói, ta biết với thế cờ này ngươi phải suy nghĩ thật kỹ hướng đi. Ngươi đâu muốn đám quân kia chết đâu a, ngược lại còn phải tìm cách xoay chuyển làm chết đám quân của ta. Ta thở dài nói: "Ngươi đột nhiên khiến ta cảm thấy nóng."

Ngươi vẫn còn điềm tĩnh không nói gì. Ta đưa tay chống lên cằm nhìn ngươi: "Ngươi thật lạnh lùng cũng thực khiêu gợi. Thực không biết bây giờ lúc ngươi nằm dưới thân ta sẽ có bộ dáng như thế nào? Ta đang nghĩ đến ngươi lúc đó uyển..."

Độp...

Đột nhiên ta nghe thấy tiếng quân cờ rớt xuống, đến lúc nhìn lại tay ngươi quả nhiên đang run lên đến mất tự chủ. Ngươi xiết chặt tay lại tức giận nói: "Ngươi hạ lưu, vô sĩ, thôi ngay cho ta!"

Ta nhặt quân cờ lên đặt vào tay ngươi cười hì hì nói: "Kìa, công tử làm sao vậy? Sao lại ngay cả quân cờ cũng cầm không nổi thế kia?"

Bàn tay của ngươi thật trắng, mu bàn tay nhẵn mịn, từng ngón tay thon dài tinh tế cũng thật nhạy cảm. Ta chỉ mới sờ qua cổ tay một lúc, ngươi đã vội vàng rút tay về mặt ửng đỏ tức giận trừng mắt nhìn ta.

Ta chỉ tay vào bàn cờ nói: "Ngươi sao lại đi lâu như vậy? Mau đánh đi chứ."

Ngươi hừ lạnh một cái định đặt cờ xuống bàn, ta càng tỏ ra giống như đang lên mây nói: "Ân... ngươi có phải đã bỏ dược gì vào không mà... vì sao chỉ mới chạm vào tay ngươi mà cái kia của ta đã..."

"Ngươi..."

Đây rồi... cơ hội ngàn năm hiếm có của ta, ngươi đột nhiên đặt cờ xuống bàn giận dữ nói: "Thôi ngay cho ta!"

Chỉ tiếc hình như nó không đúng với ý định ban đầu của ngươi...

Ta được thế đặt xuống một quân cờ rồi cười vang: "Hảo ta thôi, ngươi thua rồi."

Quả là trong lúc khẩn cấp, một quân cờ có thể định cả thế cục, chuyển thắng thành bại. Ta ngay lập tức đem ngươi ôm lên hướng vào nhà nói: "Công tử hôm nay phải để ta một đêm rồi."

Ngươi vô cùng tức giận đấm liên tục vào người ta mắng: "Ngươi hạ lưu, vô sĩ, mau thả ta xuống."

"Ấy, thế nào được. Ván cờ này ta thắng rồi, ngươi phải giữ lời đi chứ."

"Ngươi gian lận, không tính."

"Ta không gian lận, bút sa gà chết, là chính ngươi tự đặt cờ xuống."

"Ta..."

"Hảo ngoan... một đêm thôi a..."

Thắng hôi được một ván, ta dù rất ray rức trong lòng. Phải dùng đến kế sách hạ lưu như vậy để hạ ngươi thực không nên, nhưng mà tất cả đều tại ngươi bức ta, thế thì đừng trách.

Giây phút ta chờ mong suốt hơn một năm qua, lúc nào cũng chỉ nghĩ về ngươi. Không biết ta đã phải chịu đựng khổ sở đến thế nào, cho nên đêm nay ta nhất định phải tận hưởng.

Ngươi mặc dù có kháng cự, nhưng với sức ngươi thì làm được gì. Chỉ một thoáng được chăm sóc, ngươi đã ra sức thở dốc. Đôi chân ngươi mở ra, giống như đang mời gọi ta vào. Ta như thế nào có thể từ chối được đây?

Cứ thế ăn hôi đậu hũ được một đêm hoành tráng ngon lành.

Ngươi đột nhiên khiến ta kinh ngạc. Dù đã qua rất lâu rồi nhưng ngươi vẫn còn như xưa, ở dưới thân ta uyển chuyển điên cuồng rên rỉ.

Ngươi rõ ràng đã rất cao hứng thỏa mãn thế kia mà, một đêm ra đến mấy lần... vậy vì sao lúc nào cũng không cho ta chạm vào người?

Ngươi thực là vì cái gì a?

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro