Chương 39
Edit: Ming Ying
Ánh nắng ban mai cũng không chói mắt, biếng nhác trải dài trên mặt đất. Hiên Thí nhìn những tia nắng đọng lại ở trên đầu ngón tay, nhìn thật lâu.
Cuộc sống đần độn như thế này, cũng không phải là phong cách của hắn.
"Xa Ly."
"Đến ngay~!" Thanh niên với mái tóc màu đỏ tóc lập tức vui vẻ tiến đến trước mặt nam nhân. "Anh đây rốt cuộc không cần hòa mình chung với không khí nữa." Lập tức lại biến thân thành một bộ vợ nhỏ bị khinh bỉ. "Anh ở trước mặt cậu một thời gian cũng bắt đầu sinh ra hoài nghi nghiêm trọng đối với mị lực cùng sự tồn tại của anh rồi."
"Có thể... nói về chuyện của hắn với tôi không?"
Tuy rằng hắn không chỉ đích danh người đó là ai, trong con ngươi màu vàng của Xa Ly lại hiện lên hiểu rõ. Chủ nhân của đôi đồng tử màu vàng dùng hai tay bám lên trên vòng bảo hộ, dùng một chút lực, xoay người ngồi lên.
"... Lần đầu tiên nhìn thấy vị đại nhân kia, là lúc ta vẫn còn là một thiếu niên." Hiên Thí nhìn về phía Xa Ly đang ngồi ở trên vòng bảo hộ, yên lặng nghe. "Đại diện luật pháp của Thần Kỉ khi ấy, cũng chính là cấp trên tiền nhiệm của ta, và là... mẹ của ta."
Hiên Thí còn chưa kịp phản ứng lại, Xa Ly đã cười hì hì lái qua chuyện này.
"Bởi vì từ nhỏ đến lớn đều được nghe kể về truyền kỳ của vị đại nhân kia, nghe ngài ấy chỉnh đốn lại Thần Kỷ hỗn loạn lúc bấy giờ như thế nào, hay làm thế nào để xây dựng thế lực của riêng mình -- a a, bà mẹ già cứng mềm không ăn kia của ta cũng bị thuyết phục. Ta cũng rất tò mò, người kia, đã làm tất cả mọi chuyện bằng cách nào?"
Thanh niên tóc đỏ như lâm vào hồi ức, trong thanh âm của hắn còn mang theo chút thương cảm ngậm ngùi.
"Nhưng sau khi được tận mắt chứng kiến, cả người ta đều ngốc rồi -- không sợ cậu cười nhạo, chứ lúc ấy biểu tình của ta thật sự ngu xuẩn vô cùng, có khi đó là lần thất thố nghiêm trọng nhất trong cuộc đời của ta." Xa Ly cười cười. "Khi ấy, ta nhìn theo Điện được mọi người vây quanh, trong đầu ta chỉ có thể lặp lại một câu không ngừng: Sao có thể như vậy được? Người thiếu niên tinh xảo như được làm từ thủy tinh này chính là người nắm trong tay tất cả kia đấy à!?"
"Thật sự là khi đó cảm giác mà Điện đem lại cho ta chính là người này không nên là vương giả ngồi ở vị trí kia, mà ngược lại giống như một kiện hoàn mỹ trân phẩm nên được dùng hết cả đời để trân quý hơn. Hắn như một khối thủy tinh tinh xảo ngồi nghiêm nghị ở nơi cao cao tại thương, thứ duy nhất không phù hợp là biểu tình xa cách với thế giới này trên khuôn mặt của vị đại nhân kia – nên nói thế nào nhỉ, chính là cái loại biểu tình kiểu như thế giới này không có thứ gì có thể lưu lại hay hấp dẫn được hắn." Giọng nói của Xa Ly trở nên trầm thấp. "Lúc đó ta không hiểu, tại sao vị đại nhân kia rõ ràng là muốn vứt bỏ thế giới này nhưng cuối cùng vẫn chấp nhất ở lại nơi đây?"
Hiên Thí hô hấp ngừng một chút, tầm mắt rời khỏi Xa Ly chuyển dời về phía xa, nhìn về một nơi không biết tên.
"Sau đó ta vẫn cứ đi theo Điện như vậy. Nhìn thế giới này càng ngày càng trở thành một trò đùa trong mắt của vị đại nhân kia, nhìn vị đại nhân kia rời xa thế giới này, thứ duy nhất gắn kết Điện cùng với thế giới này có lẽ chỉ có truy tìm người nào đó thôi. Trong quá trình tìm kiếm không ngừng mà thất vọng, không ngừng chờ đợi, không ngừng... tịch mịch."
Không ngừng một lần lại một lần tìm kiếm, cố chấp, chỉ vì một tia hy vọng hư vô mờ mịt.
"Tố Si, cậu có biết không, có một lần rốt cuộc nhịn không được đã hét lên với vị đại nhân kia..."
""Người kia, người kia sớm đã mất rồi! Tại sao, tại sao ngài vẫn thủy chung không chịu, dù chỉ một chút cũng được, đặt ánh mắt lên thế giới này...""
Giọng nói Xa Ly trở nên hư ảo như muốn về lại buổi tối nọ, ngồi phía cao trên tấm thảm màu đỏ tươi là giọng nói lạnh giá của vị vương giả kia như muốn đông lại tất cả mọi thứ.
""Nếu không có hắn, như vậy, thế giới này cũng vốn không có ý nghĩa tồn tại.""
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn đến một biểu cảm khác trên khuôn mặt tinh xảo như rối gỗ kia.
Xa Ly quay đầu lại, mái tóc màu đỏ tươi bị gió thổi ngạo ngễ, con ngươi màu vàng nhìn chăm chú không rời mắt khỏi gương mặt có chút trắng bệch của nam nhân bên cạnh.
"... Đây là câu trả lời của ngài ấy."
Thân mình Hiên Thí lung lay có chút đứng thẳng không xong, dùng sức nhắm mắt lại. Vốn nghĩ rằng trái tim sẽ không còn cảm giác bỗng lại trở nên nhức nhối dữ dội, sự đau đớn như bị xé rách kia từ trái tim lan tràn ra toàn thân.
Hắn dùng lực thở hổn hển, nhưng vẫn như trước có cảm giác chính mình giống như con cá mắc cạn trên bờ không có đủ dưỡng khí để hô hấp.
Không đáng, thật sự không đáng...
Hắn không đáng để làm như vậy...
Hai mắt bị một đôi bàn tay ấm áp bịt kín, nam nhân ngẩn người, nhưng không còn cự tuyệt.
"... Hai người các ngươi, thật sự là..." Lời nói cuối cùng của thanh niên tóc hồng bị bao phủ trong tiếng thở dài.
Ánh trăng màu bạc phân tán trên mặt đất rọi qua từ phía cửa sổ, vầng trăng sáng giữa nền trời màu chàm hiện lên có chút chói mắt, che dấu đi tinh cầu song sinh huyết sắc với hồng quang yêu dị.
Nam nhân mở to mắt, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt tựa như được làm thành từ đồ sứ tinh mỹ nhất thế giới ở trước mắt. Lông mi đối phương dài mà nồng đậm, hơi hơi cong, như cây quạt nhỏ mềm mại được chiếu sáng bởi ánh bạc cùng với tia huyết sắc, lưu lại bóng râm trên gương mặt bóng loáng không tì vết kia. Biểu cảm của đối phương an tường mà lại yên tĩnh, vòng tay ôm lấy hắn tuy rằng mềm nhẹ nhưng cũng mang theo nỗi niềm không tha cự tuyệt. Mái tóc màu bạc dưới ánh trăng hư ảo tựa như ngọc lưu ly đang lưu động.
Điện, Hiên Nhiên, Tiểu Nhiên... Nhiên.
Tên ngươi nọ dạo một vòng qua đầu lưỡi hắn, cuối cùng hóa thành thở dài.
Cứ như vậy đi...
Ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi cho đến lúc ngươi không cần ta nữa...
Chỗ nào đó trong lòng tựa hồ được lấp đầy, Hiên Thí nhắm hai mắt lại, tựa đầu nhẹ nhàng vào hõm vai của đối phương, nơi đó vô cùng thích hợp như là vì hắn mà chuẩn bị.
"Dậy đi nào ~" Thanh niên tóc hồng tà tứ dựa vào cạnh cửa, Hiên Thí theo bản năng hướng bên cạnh nhìn thoáng qua, người mà đêm qua vẫn còn ở trong này đã sớm không thấy.
"Điện đã đến can thiệp Liên Bang. Gần đây ở Liên Bang loạn vô cùng, hình như là gia tộc Meira Duarte có vấn đề gì đấy..." Như ý thức được chính mình vừa nói sai, Xa Ly lập tức chuyển đề tài. "Hôm nay cậu có muốn đi tham quan chỗ nào không? Đi vách núi ngày hôm qua hay muốn đi chỗ khác? Hay là..."
Xa Ly nở nụ cười không có chút ý tốt nào, một bộ dáng lưu manh. "... Có muốn anh dẫn cậu đi đến chỗ tiêu ~ hồn nào đó không~?"
"Được."
"..." Không dự đoán được Hiên Thí sẽ trả lời như vậy, cả người thanh niên tóc hồng đều dại ra.
Hiên Thí bước xuống giường, nhíu mày lướt qua Xa Ly, khóe miệng hơi cong lên.
"Không phải anh nói là muốn đi à?"
Dứt lời, hắn không đứng đợi Xa Ly mà một mình đi ra bên ngoài.
Xa Ly rất nhanh đã phản ứng lại, trong con ngươi màu vàng là vui mừng tột độ. Hắn lắc lắc một đầu tóc hồng như muốn bị thiêu cháy chói mắt kia của hắn đuổi theo Hiên Thí.
"Ai ai, anh... Anh đây nhận sai rồi còn không được sao, không nên đi chỗ đó, Điện sẽ xử lý anh... Chờ một chút..."
Bước chân Hiên Thí mang theo nhẹ nhàng, hắn chậm rì rì ấn từng phím trên điện thoại di động, thanh niên tóc hồng ở một bên càng có ý đồ không ngừng ngắn cản hành vi gián tiếp mưu sát hắn của nam nhân.
"Cạch –" Cửa mở ra, người bên trong đang định đi ra ngoài nhìn thấy Hiên Thí cùng Xa Ly bên cánh cửa bỗng ngẩn người, trên mặt hiện lên kinh hỉ.
"Trì ~ đã lâu không gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro