Chương 36
Edit: MingYing
Ngồi vững vàng, tim Hiên Thí đập kịch liệt giống như sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực ngay lập tức khiến hắn không thể không lấy tay ngăn lại.
Thật sự là, đã lâu rồi mới có cảm giác còn sống...
"Một lát nữa ngươi nhìn thấy Điện đừng có lộ ra bộ mặt ngu ngốc đó nhé, ta nhất định sẽ chụp lại đấy." Dường như muốn dịu lại bầu không khí, Pháp Khắc Hy bắt đầu mở miệng trêu chọc Hiên Thí.
"Anh còn có tư cách nếu nói người khác à, tôi còn nhớ là con mắt của anh lúc nãy trừng còn lớn hơn cặp mắt con cá bị tôi giết hồi hôm qua." Cô gái đeo kính mắt đang điều khiển tàu phi hành cười khanh khách chọc ngược lại Pháp Khắc Hy.
"... Ta dễ dàng à! Có loại thuộc hạ này như cô!"
"Tôi cũng muốn nói tôi dễ dàng sao, có loại boss như anh."
...
Hiên Thí yên lặng phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, xung quanh là những đám mây màu tím lộ đầy vẻ áp lực, phía trước là một tương lai mờ mịt.
"Gần đến rồi."
Không biết qua bao lâu, Hiên Thí chỉ cảm thấy như là đã qua cả một thế kỷ. Tàu phi hành bắt đầu hạ thấp độ cao, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đã không còn là những đám mây tím không có gì đổi mới kia nữa, Hiên Thí xuyên qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Từ trên nhìn xuống, trên mặt đất có một cái hố sâu lớn vô cùng, do nguyên nhân độ cao, Hiên Thí chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vật thể trắng bóng ở dưới đáy hố.
"Có vẻ như Điện đã muốn đẩy nhanh tiến độ." Pháp Khắc Hy nói cô gái mở cửa sổ ra, làn gió lạnh lùng nghênh diện thổi tới, mang theo cảm giác làm cho người ta sợ hãi. "Nhìn ra được không, cái hố kia... là tác phẩm của Điện."
"Là trọng lực đúng không." Cô gái mang kính mắt cũng liếc mắt một cái. "Xem tình huống, Điện từng ở trong này làm ra trọng lực gấp vạn lần."
Cho nên gì đó trong hố kia, đều là những người không chịu nổi trọng lực mà trực tiếp bị nghiền áp thành một đống thịt nát sao.
Bị từng luồng gió lạnh thổi trúng trong lòng cũng lạnh xuống, cảm giác kích động do sắp được nhìn thấy người nọ của Hiên Thí cũng bình tĩnh lại, im lặng hờ hững nhìn xuống cái kia tựa như giương nanh múa vuốt.
Tàu phi hành lại bay một hồi, phía trước dần dần truyền đến âm thanh ồn ào.
Hiên Thí nhìn về phía âm thanh phát ra, trong tầm mắt, phần tay cụt chân cụt dần dần trở nên dày đặc dọc theo đường đi. Cuối cùng ánh nhìn dừng lại phía xa, ở nơi đó là hai người đang đối kháng.
"Ở kia kìa!" Pháp Khắc Hy hưng phấn chụp lấy tay Hiên Thí. "Thấy không thấy không, cái bóng người màu trắng kia kìa!"
Hiên Thí ngây ngốc nhìn bóng người màu trắng kia, người nọ xuất hiện ở giữa biển người trông có vẻ đột ngột. Mái tóc màu bạc như được dệt từ ánh trăng, khuôn mặt tinh xảo cho dù là nhà phê bình khó tính nhất trên thế giới cũng nhìn không ra một tia tỳ vết nào -- nếu cứng rắn mà nói thì khuôn mặt kia trông trống rỗng tựa như con rối, ngay cả biểu tình lạnh lùng cũng không thể tìm thấy.
Người, người kia chính là Tiểu Nhiên, là đứa con cho mà hắn tới nay luôn vẫn luôn để trong lòng sao...?
Người nọ đứng bên ngoài biên, thản nhiên nhìn chiến loạn trước mắt, giống như hết thảy vẫn là cảnh tượng hòa bình. Một người mặc áo bào trắng theo sát ở phía sau.
Tàu phi hành bồi hồi ở trên chiến trường. "A? Có vẻ như Điện không định ra tay."
"Còn cần Điện ra tay à!? Anh nhìn xem trận chiến hoàn toàn nghiêng về một bên có được không!"
"Cũng phải... Nhưng mà đối phương thật sự là khó nhằn, trong tình huống gần như là 1 chọi 7 vẫn cố gắng đau khổ chống đỡ." Pháp Khắc Hy hùng hùng hổ hổ mở miệng. "Đàn thỏ nhãi con này càng ngày càng vô dụng, chờ ta trở về nhất định sẽ dạy bọn hắn một khóa 'Huấn luyện yêu thương'."
"Ách... Di, bọn họ dường như định dùng pháo."
"Đâu đâu? Ta xem xem."
Bị Pháp Khắc Hy nhoài tới va phải, tầm mắt Hiên Thí lệch sang một bên, một thân ảnh màu đỏ hiện ra.
Đó là...
Ở trung gian bị bao vây bởi quân đội Liên Bang, có vài khuôn mặt quen thuộc khuôn mặt đảo qua, Lilith, Cổ Tá Tá, còn có tiểu đội Táng Điền.
Tình huống của bọn họ lúc này phải nói là vô cùng không ổn, bộ râu tuyết trắng của Cổ Tá Tá bị thiêu trụi một nửa, trên mặt Lilith có một vết rạch đỏ tươi.
Bọn họ...
... Thế nào cũng tốt, chỉ cần Hoàng có thể sống sót, đây là thỉnh cầu duy nhất của cư dân Diệt Giới tinh hệ...
... Tuy rằng câu này ngươi đã nghe rồi! Nhưng mà ngõa cũng muốn nói lại! Nếu Hoàng có chuyện gì, ngõa có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi...
Người có mái tóc màu tím nở nụ cười với hắn. Nếu ta mất, ngươi có thể hỗ trợ thay thế ta chiếu cố bọn họ được không?
"Ây da... Thật sự là, chúng ta cũng... Trì! Ngươi đang làm cái gì!? Mau ngồi xuống --"
Thân thể giống như không nghe sai sử bỗng đứng bật dậy, trong tiếng rống giận kinh ngạc của Pháp Khắc Hy mà thả người nhảy xuống dưới từ trên tàu phi hành. Cảm giác không trọng lực tràn ngập toàn thân, quần áo nhẹ nhàng phất phơ tựa như con bướm giương cánh. Cặp đồng tử đen tuyền ở trong gió phát ra ánh sáng chói lóa khiến người khác không dời được tầm mắt.
109 thước... 107 thước... 100 thước...
"Liên Bang nghe lệnh! Đếm ngược 5 giây bắn ra! Pháo dự nhiệt!"
90 thước... 80 thước... 70 thước...
"5--"
60 thước... 50 thước... 40 thước...
"4--"
30 thước... 20 thước... 10 thước --
"3--"
"Linh --"
Thân ảnh màu trắng bỗng cứng đờ, không thể tin nhìn chuông Linh Đang màu đen trước ngực, trong con ngươi màu đỏ tươi trống rỗng như tro tàn lần đầu tiên xuất hiện ánh sáng, đó là cảm tình thâm trầm đến tuyệt vọng.
"Linh --"
"2--"
"Đó là cái gì? Hình như có gì đó từ phía trên rơi xuống."
"Là người a! Là người!!! Mau tránh ra!!"
Thân ảnh màu trắng mạnh mẽ ngẩng đầu, huyết sắc con ngươi cùng ám sắc con ngươi chống lại. Tiếng ồn ào xung quanh trong nháy mắt như thủy triều rút lui, thế giới im lặng tựa như chỉ còn hai người bọn họ.
"Khai hỏa --!"
"Oanh --"
Lilith nhắm mắt lại, bình tĩnh nghênh đón tử vong, mang theo thoải mái. Chỉ cần người kia còn sống...
Nàng cảm thấy xung quanh yên lặng đến đáng sợ, hồi lâu sau, một bàn tay nhỏ bé túm lấy quần áo của nàng.
Nàng mở mắt, nhìn thấy Cổ Tá Tá đang liều mạng lôi kéo góc áo mình, nhưng không có nhìn nàng. Lilith nhìn theo ánh mắt của Cổ Tá Tá.
Một dáng người màu trắng đứng ở trước người bọn họ, người nọ giống như đối đãi với trân bảo vô giá mà thật cẩn thận ôm lấy người trong lòng, từng sợi tóc mảnh dài màu bạc xõa tung ở trong gió, Lilith biết hắn chính là vị thần trong truyền thuyết kia. Tầm mắt rũ xuống, Lilith nhìn người trong lòng hắn ngạc nhiên nói không ra lời.
"Trì...?"
"Đừng... Đừng thương tổn bọn họ... Ta..." Hiên Thí lảng tránh tầm mắt của nữ nhân tóc hồng, cho dù người nọ đúng lúc ngăn cản, nhưng nam nhân cũng đã bị tổn thương không nhỏ. Hắn đem tầm mắt chuyển dời đến phía trên con người nồng đậm huyết sắc đỏ tươi, lộ ra một nụ cười yếu ớt.
"Được... Đã lâu... Không gặp."
Sau đó, hắc ám bao phủ lấy hắn.
Thần Kỉ năm 470 năm ngày Ánh Sao thứ 18, Thần Kỉ cưỡng chế ngưng hẳn "Tuyên ngôn chiến tranh 434", chiến tranh chấm dứt.
...
"Tố Si."
"Có." Người mặc áo bào trắng hơi cúi người xuống, rũ xuống ánh mắt tràn ngập tia không cam lòng nhìn người nọ vẫn còn hôn mê đang được Điện đối đãi như bảo bối mà ôm.
"Chuẩn bị, 'Huyết đổi'."
"!" Lần đầu tiên, Tố Si sau khi tiếp nhận mệnh lệnh không có lập tức chấp hành. "Nhưng mà việc đó sẽ đối với ngài hao tổn rất lớn, ngài cần phải cung cấp 'Tổ huyết' liên tục trong 8 năm..."
"..."
"... Thuộc hạ đã hiểu."
"Còn có, lấy xuống cái vòng tay đeo trên cổ tay hắn mang đi nghiên cứu lai lịch."
"Vâng."
Thần Kỉ năm 473 ngày Sao Thổ thứ 31, Thần Kỉ tuyên bố nghiên cứu chế tạo thành công dụng cụ bắt giữ thời không tố lưu, từ nay về sau nhân loại có thể xuyên qua thời không.
Thần Kỉ năm 475 ngày Viêm Tinh thứ 2, Thần Kỉ mất trộm, dụng cụ bắt giữ thời không tố lưu biến mất không còn dấu vết.
"Ngài... thật sự muốn đi à?"
"Phải."
"... Ta hiểu rồi." Nữ nhân có sừng ác ma cúi thấp đầu xuống.
"Ta vẫn nghĩ là cô sẽ ngăn cản của ta. Cổ Tá Tá đã vài ngày không để ý đến ta rồi."
"... Bởi vì ta đã sớm hiểu được." Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của người nọ, nụ cười trên khóe miệng Lilith chỉ còn lại chua sót.
Bởi vì ta đã sớm hiểu rằng, ngài vẫn là sẽ đi truy đuổi cước bộ của hắn, dù ngài có còn nhớ rõ hắn hay không.
Hơn nữa, nữ thần vận mệnh đã sớm cột một cái kết không thể giải được lên người của ngài với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro