Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Edit: MingYing

"...... Lăng......"

Tiếng gọi khẽ tựa hồ rất nhanh hòa tan vào trong gió nhẹ, lại như lập tức châm lên một cái ngòi nổ. Đám người xếp thành vòng phía bên ngoài lập tức trở nên xôn xao, ban đầu là khe khẽ nói nhỏ sau đó trực tiếp bay lên thành chất vấn.

"Hắn là ai vậy a!? Cư nhiên dám trực tiếp gọi tên vị đại nhân kia!"

"Cái kia đáng ghét nhân loại khẳng định là cố ý! Cố ý từ phía trên ngã sấp lên Hoàng!! Chán ghét! Nhân loại chính là quỷ kế đa đoan*!!"

* Quỷ kế đa đoan: lòng dạ nham hiểm

"Muốn chết sao! Hắn còn muốn ở nơi nào nằm bao lâu!? Sao lại có thể để thứ dơ bẩn như vậy tồn tại bên cạnh Hoàng vĩ đại của chúng ta!!"

......

Vị hoàng giả tóc tím tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ gắt gao đánh giá khuôn mặt Hiên Thí từ trên xuống dưới, dường như muốn từ nơi đó tìm cái gì. Có lẽ bởi vì bị quăng ngã một chút, Hiên Thí nhìn thấy người nọ liền từ trong hỗn loạn dần dần tỉnh táo lại. Đầu hắn tựa hồ thanh tỉnh chút ít, đồng thời trong đầu nhanh chóng hiện lên một ít tin tức vô cùng quan trọng mà trước giờ hắn vẫn luôn không chú ý đến.

...... Người thanh niên tóc tím ở trong dòng thời gian lưu động mỉm cười nói hắn."Hoan nghênh đã đến Thần Kỷ năm 478."......

...... Nữ nhân có đôi mắt màu nâu ở bên giường giới thiệu cho hắn."Hiện tại là Thần Kỷ năm 468 ngày Sao Thủy lúc 16 giờ."......

Thời gian vừa lúc kém 10 năm, nói cách khác là hiện tại Lăng căn bản không biết hắn! (Về vấn đề thời gian, mọi người còn nhớ rõ thời gian hồi lưu khiến Tiểu Thí cùng Lăng phân tán sao, tóm lại là Tiểu Thí bị dòng thời gian thay đổi từ xuôi dòng biến thành ngược dòng mang đến năm 468. Cho nên Lăng là tại 10 năm sau mới xuyên về quá khứ.)

Đáng chết! Hiên Thí có chút mắng miệng mình tiện. Nếu sớm một chút ý thức được điểm ấy, vừa nãy hắn liền tuyệt đối làm bộ như không biết. Bất quá bây giờ còn có cơ hội cứu vãn.

Hiên Thí muốn đứng dậy, lại bị đối phương gắt gao đè lại. Nam nhân có chút hoảng sợ nuốt nuốt nước bọt, thanh âm khàn khàn lộ ra vẻ mặt hèn mọn.

"Thật sự xin lỗi! Tiểu nhân bởi vì quá mức kích động nên đã lỡ xúc phạm ngài!!"

Hoàng giả tóc tím tựa hồ có chút bị nam nhân cầu xin tha thứ biến thành trở tay không kịp, y có chút nghi hoặc bắt đầu lấy tay vẽ phác thảo hình dáng nam nhân.

"Chúng ta...... Có phải hay không ở nơi nào gặp qua?"

Trong nháy mắt, Hiên Thí cơ hồ nghe được chính mình trái tim đình chỉ thanh âm. Nam nhân tiếp tục mang một bộ biểu tình nóng rực, đôi mắt màu đen tràn ngập cuồng nhiệt sùng bái, như là cuồng nhiệt tín đồ muốn vào lọt mắt xanh của vị thần mình quỳ lạy.

"Hoàng có thể...... Có thể nhớ rõ sự tồn tại nhỏ bé của tiểu nhân như vậy thật sự là, thật sự là......"

Thanh âm Hiên Thí khàn khàn mang theo tia nghẹn ngào kích động không thôi, hai mắt cũng tựa hồ tràn ra nước mắt cảm động. Lăng thu hồi cánh tay, Hiên Thí nhanh chóng đứng dậy, giống như sợ bởi vì sự tồn tại của bản thân khiến vị thần phải rời đi. Chính là Hiên Thí đứng dậy còn chưa đến nửa giây liền lại bị áp chế, lần này là trọng lực vô hình.

Đáng chết, Hiên Thí rất quen thuộc cảm giác này, trong trí nhớ hắn chính là không chịu nổi bị loại lực lượng này áp chế. Lăng không chút nào để ý ánh mắt khó hiểu của mọi người, hạ lệnh đoàn người tiếp tục di động.

"Mặt của ngươi là chuyện gì xảy ra?"

Lăng tà mị tựa vào trên đệm, một tay chống cằm, yên lặng nhìn xuống Hiên Thí đang bị vây hãm ở miếng đệm, đột nhiên hỏi một câu.

"Bẩm, bẩm Hoàng, đây là kẻ, kẻ thù của tiểu nhân......"

Nam nhân tựa hồ thụ sủng nhược kinh trả lời, trong lòng lại chìm đến đáy cốc, vì cái gì! Hắn rõ ràng không có làm điều gì khiến cho đối phương khơi dậy động tác hứng thú.

"Nga ~ kẻ thù của ngươi thủ pháp thật cao minh đâu." Nhìn không ra suy nghĩ gì Lăng cầm mái tóc mình thưởng thức."Lực đạo thủ pháp đều nắm giữ rất khá, không giống như là thật sự muốn hủy đi khuôn mặt của ngươi."

"Là, là như vậy sao?" Nam nhân lựa chọn giả ngu.

"Đã quên hỏi ngươi, tên?" Tựa hồ cảm thấy này đề tài không có ý nghĩa, Lăng chủ động dời sang đề tài khác.

"Tiểu, tiểu nhân kêu Trì."

"......Trì......" Lăng màu tím con ngươi trở nên thâm trầm, nhưng ở thời điểm Hiên Thí nhìn qua lại trở nên giống như bình thường."Như vậy, Trì, ngươi có thể gọi ta là Lăng, giống như vừa nãy ngươi gọi ta."

Ánh mắt người xung quanh lập tức như châm nhọn phóng đến, Hiên Thí đã sớm học xong nên đối mặt với những ánh mắt này như thế nào, nhưng làm cho hắn càng cảm thấy nồng đậm bất an là cách người nọ đặc thù đối đãi với hắn.

"Kia, kia sao lại có thể. Tiểu nhân rõ ràng......"

"Lăng."

Đối phương không tha dùng tới mệnh lệnh, Hiên Thí khẩu không trả lời được chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.

"Như vậy, Trì." Lăng tươi cười càng thêm nồng hậu, y dừng lại động tác trong tay."Ta có cái vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Mời ngài nói." Hiên Thí trong lòng căng thẳng, bối rối hít thở không thông trả lời.

"Ta muốn biết, ngươi là làm cách nào đem khuyên tai của ta lấy đến trên tay đâu?" Khuyên tai trong tay Lăng ở dưới ánh nắng lòe lòe đẹp mắt. Hiên Thí ngăn lại chính mình theo bản năng nhìn về phía túi tiền, không ngoài dự kiến, khuyên tai Huyết lưu lại đã sớm không ở chỗ cũ, thay vào đó là thứ ở trên đầu ngón tay dưới ánh nắng có chút tái nhợt của người nọ.

Đó là của y......? Trách không được có chút nhìn quen mắt...... Hiên Thí cảm thấy yết hầu khô rát. Không đợi nam nhân mở miệng, một người thuộc Táng Điền tiểu đội bên cạnh như là rốt cục nhịn không được liền mở miệng trách móc.

"Ngươi, ngươi cư nhiên dám trộm đồ của Hoàng......"

"Điễn, câm miệng."

Lăng cười khanh khách mở miệng, người vừa mới mở miệng nói chuyện không cam lòng im lặng, chính là mang theo vẻ oán độc nhìn về phía nam nhân khiến hắn bị mắng kia.

"Này...... Không phải của tiểu nhân! Là tiểu nhân từ trên người kẻ thù lấy được! Tiểu nhân không biết đó là của ngài, nếu tiểu nhân mà biết......"

"Nhưng mà ta ngửi ở trên khuyên tai chỉ thấy được mùi của ngươi và ta a. Trừ hai ta ra không có những người khác đụng qua." Lăng mỉm cười đánh gãy Hiên Thí thanh minh, người xung quanh đều mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa nhìn người nam nhân bị vạch trần trước mặt mọi người. Nhưng kỳ quái là, nam nhân bị vạch trần sau ngược lại an tĩnh lại, dùng một loại không hiểu ánh mắt nhìn thoáng qua vị hoàng giả tóc tím.

"...... A, chỉ có ngươi cùng ta...... chạm qua...... sao"

Hiên Thí buông xuống ánh mắt, trầm mặc không nói nữa. Lăng không hiểu được cảm thấy tức giận -- loại tức giận không thể nói rõ, y có chút bực bội mở miệng.

"Như thế nào? Không nói sao?"

Lăng thấy nam nhân dùng một loại ánh mắt không cách nào hình dung yên lặng nhìn y một chút, như muốn xuyên thấu qua thân thể y nhìn về phía một người khác. Sau đó nam nhân cúi thấp đầu xuống, thản nhiên không chứa một tia cảm tình đáp một tiếng.

"Ân."

Sau đó là sự trầm mặc đáng kể, Lăng có chút giận chó đánh mèo hạ lệnh lập tức trở về thành, mang theo lửa giận mà bản thân cũng không hiểu được tại sao. Ngay tại lúc tiến vào cửa thành, Hiên Thí tựa hồ nghe thấy nam nhân nhẹ giọng hỏi.

"...... Ngươi nhận thức Huyết sao......"

"Không biết." Hắn theo phản xạ định trả lời, nhìn về phía cái kia dọc theo đường đi như tượng điêu khắc gỗ bàn vẫn không nhúc nhích nhân. "Là 'Điên tử' Dong Binh người kia sao?"

"......"

Giống như chưa từng mở miệng nói chuyện, nam nhân liên tục bảo trì trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro