Chương 24
"Ồ, ra ngươi còn không biết." Thanh niên đi giày trượt tươi cười tựa như ác ma. "Tuy rằng không biết ngươi như thế nào đắc tội mẹ của thủ lĩnh Thần Kỷ, mà lại muốn khiến ngươi cùng tiền tài biến mất, đó là lý do chúng ta đi chuyến này. Ngươi hẳn là đã rõ"
. . . . . . Mẹ của thủ lĩnh Thần Kỷ . . . . . Dao Dao. . . . . .
Đồng tử Hiên Thí phóng đại, nhãn cầu màu đen như hạt trân châu trong suốt mất đi ánh sáng.
Nàng đã hận mình đến trình độ này sao?
Hắn không cảm thấy đau lòng, bởi vì hắn đã đau tới cực điểm nên vô pháp cảm nhận được. Đèn huỳnh quang màu trắng trên tầng hầm chiếu vào ánh mắt hắn không còn phản chiếu ánh sáng, không có chút độ ấm.
Thanh niên đi giày trượt hình như cảm thấy vừa lòng đối với phản ứng của hắn, hắn linh hoạt mà đem chướng ngại vật trên người Hiên Thí cởi bỏ, tán thưởng sờ vào làn da săn chắc khỏe mạnh. Tiếng ồn ào xung quanh thanh niên cũng an tĩnh lại, hai mắt mở to nhìn động tác của Thanh niên đi giày trượt, trong đó mấy chỗ đồng dạng đều truyền đến vài thanh âm tiếng nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng trở nên nóng rực.
Bị coi như vật tham quan Hiên Thí vẫn không nhúc nhích, tựa như đã chết không hề có sức sống.
Ngay lúc thời điểm thanh niên đi giày trượt chuẩn bị cầm súng ra trận, thì cánh cửa tầng hầm ngầm đóng chặt truyền đến tiếng đập cửa. Một tiếng một tiếng thập phần có tiết tấu, mỗi lần đều lấy tần suất đồng dạng, đồng dạng khoảng cách, đồng dạng sức mạnh đập trên cửa, phảng phất trước đó tính toán tốt.
Người bên ngoài cùng tiếng đập cánh cửa cũng không lớn, nhưng ởkhông gian yên tĩnh trong tầng hầm ngầm có vẻ vang dội nhiều. Một tiếng một tiếng tiếng đập cửa thẳng vào giữa lòng thanh niên trượt giày, bình thường sẽ vì tiếng đập cửa quỷ dị này mà cảm thấy nghi hoặc, nhưng lúc này đầu hắn không hề nâng lên, hắn không kiên nhẫn nói:
"Bàn Tử, xem cửa!"
Bàn Tử bị gọi cửa bất mãn lẩm bẩm vài tiếng rồi thu hồi ánh mắt. Đem buồn bực trong lòng toàn bộ phát tiết đến người gõ cửa, Bàn Tử hùng hùng hổ hổ một cước đá văng cửa ra, quát người đứng ở bên ngoài.
"Gõ! Gõ! Gõ! Gõ cái mẹ nhà người! Gấp gáp cái đầu. . . . . ."
Sau đó âm thanh gián đoạn thực quỷ dị, chỉ nghe thấu thanh âm một quả cầu bị lăn nhanh như chớp ra xa.
"Ai nha nha, ngượng ngùng, bỉ nhân không thể chịu được người không có lễ phép đâu."
Không ai trả lời nhìn cảnh tượng quỷ dị này. Thanh âm như tiếng trời, thanh âm kia cho dù chỉ là lời nói thực bình thường, cũng ưu mỹ giống như đang hát. Chỉ là cảnh tượng xuất hiện lúc này lại vì hắc ám nên tăng thêm phần quỷ dị.
Từ ngoài cửa một người bước ra từ bóng tối, ưu nhã giống như một con báo. Hắc ám không theo suy nghĩ của hắn rút đi, cùng mái tóc đỏ của Xa Ly bất đồng, người nọ tóc đỏ dài phảng phất tỏa ra mùi máu tươi nồng hậu, chói mắt như thế. Mặt hắn không hề tì vết mang theo tươi cười hoàn mỹ, ánh mắt bị một dây lưng màu che lại. Người kia, phảng phất như sinh ra từ hắc ám.
Cảnh tượng lúc này, người đều biết thời điểm hiện tại không phải lúc làm cái loại chuyện này. Thanh niên đi giày trượt kéo quần lên, âm thầm dùng tay ra hiệu chỉ huy thủ hạ vây quanh đối phương lạnh lùng nói.
"Ngươi là ai!?"
Người nọ không chút để ý đến nhóm côn đồ dần dần vây quanh chính mình, hắn thập phần thân sĩ cúi mình vái chào, mái tóc đỏ dài như máu đổ xuống dưới.
"Thật ngượng ngùng đánh gãy chuyện tốt của các ngài, chỉ là bỉ nhân tìm vị tiên sinh kia ở chỗ đó có chút việc."
"Ngươi vào bằng cách nào?"
Người nọ tựa hồ lộ ra một biểu tình hoang mang, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó mỉm cười xin lỗi.
"Ngài là muốn hỏi vị tiểu thư quần áo màu hồng bên ngoài kia sao? Thật ngượng ngùng, bởi vì nàng không quá nguyện ý vì bỉ nhân dẫn đường, cho nên bỉ nhân buộc lòng dùng chút thủ đoạn."
Người nọ vỗ vỗ tay, ngoài cửa giữa hắc ám thoáng vang lên vài tiếng răng rắc của âm thanh làm người ta sởn gai ốc. Chỉ chốc lát, một con rối không trọn vẹn ôm một vật thể hình cầu nửa cái đầu xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Nhìn kỹ, vật thể nằm trong lòng con rối kia chính là một cái đầu nữ nhân, ánh mắt nữ nhân mở to, giống như gặp được một thứ kinh sợ tồn tại trên thế giới. Trong tầng hầm ngầm nhóm côn đồ đều cảm giác từ lòng bàn chân bốc lên một cỗ sợ hãi, từ từ hướng lưng đi lên. Con rối tựa hồ thực thích cái đầu kia, thường ôm ôm cọ cọ, có mấy lần dường như còn muốn đem kia đầu đặt đến trên cổ chính mình.
"Thiên, Thiên tỷ!"
Thanh niên đi trượt có chút cuồng loạn kêu to. Người tóc đỏ đối nở một tươi cười xin lỗi, sau đó thấp giọng quát mắng con rối.
"Tiểu Bảo, ngoan ngoãn. Cái đầu kia không phải của ngươi, không phải."
Con rối bất mãn phát ra thanh âm răng rắc răng rắc, như là sợ người khác cướp đi vội ôm đầu người đứng lên lui xuống. Người nọ tựa hồ có chút cười cười ngượng ngùng .
"Thực xin lỗi, bỉ nhân gia giáo không nghiêm."
"Ngươi, ngươi đến tột cùng là ai!?"
"A, bỉ nhân quên tự giới thiệu." Người nọ lại thân sĩ cúi mình vái chào."Thật sự là ngượng ngùng, bỉ nhân không có tên. Bất quá được mọi người ưu ái, mọi người bình thường đều gọi bỉ nhân là —— Huyết."
"Huyết!?? Cái kẻ điên của Lính đánh thuê!!"
Không biết là ai kêu một tiếng sợ hãi, như là đột nhiên lời nguyền bị đánh vỡ, nhóm côn đồ phía sau đều bắt đầu hướng về phía trước cửa chạy đi, muốn trốn thoát cái tên ác ma kia thật xa. Huyết mỉm cười nhìn tất cả, hắn ở phía sau, người vọt tới cửa thứ nhất bị lưỡi đao không nhìn thấy phân cách chia năm xẻ bảy, máu nóng vẩy đầy đất
"Ai nha nha, bỉ nhân vừa mới không phải nói sao, bỉ nhân không có thể chịu được người không có lễ phép đâu. Im lặng nghe người khác giới thiệu xong chính mình mới đáp lễ, đây là lễ phép cơ bản." Huyết tựa hồ thực hao tổn tâm trí cau mày.
Như là đột nhiên rơi xuống im lặng, nhóm côn đồ đều cứng đờ đứng tại chỗ, tuyệt vọng trong không khí lan tràn, tất cả mọi người thật cẩn thận nhìn vị Tử Thần hồng phát ở chính giữa kia —— trừ bỏ Hiên Thí nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích .
Thời gian dường như đình chỉ tại một khắc này, Huyết tựa hồ đang chờ đợi cái gì. Qua một hồi lâu, người chợt có chút sung sướng khi có người gặp họa bắt đầu ca ca bật cười, thanh âm sắc nhọn quanh quẩn tại tầng hầm ngầm im lặng.
"Ca ca ca. . . . . . Các ngươi ~ đều phải chết . . . . . . Huyết chán ghét nhất là gia hỏa nói không lễ phép . . . . . . Gia hỏa ngu xuẩn. . . . . . Ngu ngốc không hiểu phải đáp lễ. . . . . . Ca ca ca"
Nhóm côn đồ trong lòng cả kinh, không hẹn mà cùng hồi tưởng lại lời nói mới nói của hồng sắc Tử Thần.
. . . . . . Nghe người khác nói xong tự giới thiệu chính mình mới là đáp lễ, đây là lễ phép cơ bản đi. . . . . .
Bọn họ lúc này mới hoảng sợ muốn mở miệng, lại phát hiện chính mình không có phát ra âm thanh —— bọn họ vĩnh viễn cũng không thể phát ra âm thanh được nữa.
Vô số cục thịt rơi trên mặt đất phát ra tiếng va chạm ba ba, vẩy ra máu đem tường tuyết trắng nhuộm thành màu đỏ. Ngọn đèn trên trần nhà cũng bị vấy bẩn một lần, tỏa xuống ánh sáng màu đỏ tươi làm cho người ta buồn nôn. Người chợt phát ta tiếng cười là nốt đệm duy nhất trong trận giết hại này. Tử Thần huyết sắc đứng ở giữa màu đỏ tươi, mỉm cười phía dưới mảnh vải màu đen là huyết tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro